Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Tri Thức
Chương 36: Thèm Phát Khóc 2
Phan Lại Lại
20/09/2022
Sau đó Giang Noãn làm một nồi tương ớt xanh đỏ và một nồi sốt nấm hương thơm phức! Những người có mặt theo dõi những động tác nhanh nhẹn và điêu luyện của Giang Noãn không chớp mắt, những nồi nước sốt có màu đậm, thơm nức mũi!
Khi Giang Noãn đặt ba hũ tương ớt, nước sốt nấm đã chuẩn bị sẵn và một hũ tương ớt lớn đang lên men lên bàn ăn, mặt cô đã nóng đỏ bừng. Cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, định đi ra ngoài hít thở không khí, bảo bọn họ lấy lọ tự đổ đầy, nhưng nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Sao bầu không khí lại tĩnh lặng như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn, khóe miệng còn chảy nước dãi, dáng vẻ thèm ăn phát khóc, cô bật cười: "Trừ mấy cái hũ tương ớt lớn phải đợi mấy ngày lên men thì ba cái hũ lớn kia có thể ăn luôn, mọi người cho vào lọ đi, không cần khách sáo đâu, tôi làm nhiều, đủ chia! Lát nữa tôi sẽ đóng gói một ít đưa cho trưởng thôn và người dân sau."
Nghe Giang Noãn nói vậy, tất cả mọi người mới hoàn hồn, đồng loạt lau nước miếng thèm ăn mất kiểm soát chảy trên khóe miệng, nhìn người ta làm nước tương mà thèm nhỏ dãi, tuy ngại nhưng không muốn từ chối, bọn họ thật sự rất muốn ăn!
Trong số đó ánh mắt của Triệu Hướng Tiền không dời tương ớt, ứa nước miếng nói: "Thanh niên trí thức Giang, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa! Giờ tôi đi lấy lọ đựng, tôi muốn lọ đỏ xanh kia!" Nói xong anh ấy vội chạy về phòng ký túc xá lấy lọ.
Có người dẫn đầu, bầu không khí bắt đầu náo nhiệt.
"Thanh niên trí thức Giang, cảm ơn cô, chúng tôi có lộc ăn rồi!"
"Đúng thế! Dạo này miệng tôi nhạt lắm rồi, thấy tương ớt này tôi thèm muốn chết! Ngủ mơ còn thèm đến tỉnh giấc!"
"Thanh niên trí thức Giang, sau này nếu cô có việc gì cần giúp đỡ cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không nhiều lời lập tức giúp cô!"
...
Mọi người hào hứng cầm lọ tới đựng, Lý Hồng Anh nhìn nhóm người đang vội vã, cô ấy lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người phải chú ý, kiểm soát nước miếng thèm thuồng của mình, đừng để rơi vào đó!"
Mọi người bật cười sảng khoái.
"Chuyện đó là đương nhiên! Người nào dám làm rơi vào, tôi còn lo hơn ai hết!"
"Hiểu mà! Tôi muốn tương ớt đỏ này, tôi thích ăn cay!"
"Tôi thích nước sốt nấm hương, thật sự rất thơm! Tôi nóng lòng muốn làm ngay vài bát cơm!"
"Tỉnh lại đi! Chẳng mấy chốc lại ăn hết lương thực, đến lúc đó đói chết tên thèm ăn nhà anh!"
...
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Mọi người lại cười phá lên.
Giang Noãn ở bên cạnh cũng cười nắc nẻ, lâu lắm rồi mới thấy mọi người vui vẻ như vậy!
Giang Noãn không nhìn thấy Tưởng Tú Hà và Dương Ái Liên trong đám đông, dù sao lúc đó Dương Ái Liên đã thật sự giúp cô. Tưởng Tú Hà thì thôi cô không định cho, nếu không bọn Lý Hồng Anh sẽ mắng cô là người hay quên, cô không có lý do gì phải tặng người tàn nhẫn với mình.
Cô đến gần ký túc xá, nhìn thấy Dương Ái Liên đang nằm trên giường, Tưởng Tú Hà không ở ký túc xá, Giang Noãn cũng không quan tâm cô ta đã đi đâu.
Giang Noãn nhìn người trên giường: "Dương Ái Liên, cô có lọ rỗng không? Tôi vừa làm tương ớt, cho cô một lọ."
Dương Ái Liên mở mắt ra nói: "Không cần, tôi không thích ăn."
"Cô mau lau khóe miệng đi, nước miếng chảy ra rồi kìa." Giang Noãn nhìn thấy một vệt nước dãi dài trên khóe miệng Dương Ái Liên.
Mặt Dương Ái Liên lập tức đỏ lên, cô ta nhanh chóng lấy mu bàn tay lau khóe miệng, lấy chăn bên giường che mặt lại, giọng nói có hơi bực bội: "Tôi đã nói không cần mà!"
Giang Noãn không quan tâm, biết cô ta đang mạnh miệng, cô thấy trên bàn của Dương Ái Liên có một cái lọ nên cầm lên, nói với Dương Ái Liên đang nhét đầu trong chăn: "Tôi lấy cái lọ trên bàn cạnh giường của cô, cho cô một lọ, tôi không muốn nợ ơn của người khác." Nói xong, cô bước ra khỏi ký túc xá.
Nghe thấy tiếng bước chân dần biến mất, Dương Ái Liên ló đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy người đã biến mất, lại nhìn ký túc xá trống rỗng, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng cười rộ, cô ta không biết tại sao mũi lại hơi chua xót, đôi mắt cay cay.
Một lúc sau, cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cô ta vội nhét đầu vào chăn.
"Tôi lấy cho cô một lọ ớt xanh đỏ, tôi thấy mọi người đều thích cái này nên lấy cho cô cái này, tôi để trên bàn cạnh giường." Dương Ái Liên vùi đầu trong chăn nghe thấy lời của Giang Noãn rất bình thường không có cảm xúc gì, nhưng không biết tại sao cô ta lại muốn khóc.
Khi Giang Noãn đặt ba hũ tương ớt, nước sốt nấm đã chuẩn bị sẵn và một hũ tương ớt lớn đang lên men lên bàn ăn, mặt cô đã nóng đỏ bừng. Cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, định đi ra ngoài hít thở không khí, bảo bọn họ lấy lọ tự đổ đầy, nhưng nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Sao bầu không khí lại tĩnh lặng như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn thấy mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn, khóe miệng còn chảy nước dãi, dáng vẻ thèm ăn phát khóc, cô bật cười: "Trừ mấy cái hũ tương ớt lớn phải đợi mấy ngày lên men thì ba cái hũ lớn kia có thể ăn luôn, mọi người cho vào lọ đi, không cần khách sáo đâu, tôi làm nhiều, đủ chia! Lát nữa tôi sẽ đóng gói một ít đưa cho trưởng thôn và người dân sau."
Nghe Giang Noãn nói vậy, tất cả mọi người mới hoàn hồn, đồng loạt lau nước miếng thèm ăn mất kiểm soát chảy trên khóe miệng, nhìn người ta làm nước tương mà thèm nhỏ dãi, tuy ngại nhưng không muốn từ chối, bọn họ thật sự rất muốn ăn!
Trong số đó ánh mắt của Triệu Hướng Tiền không dời tương ớt, ứa nước miếng nói: "Thanh niên trí thức Giang, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa! Giờ tôi đi lấy lọ đựng, tôi muốn lọ đỏ xanh kia!" Nói xong anh ấy vội chạy về phòng ký túc xá lấy lọ.
Có người dẫn đầu, bầu không khí bắt đầu náo nhiệt.
"Thanh niên trí thức Giang, cảm ơn cô, chúng tôi có lộc ăn rồi!"
"Đúng thế! Dạo này miệng tôi nhạt lắm rồi, thấy tương ớt này tôi thèm muốn chết! Ngủ mơ còn thèm đến tỉnh giấc!"
"Thanh niên trí thức Giang, sau này nếu cô có việc gì cần giúp đỡ cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không nhiều lời lập tức giúp cô!"
...
Mọi người hào hứng cầm lọ tới đựng, Lý Hồng Anh nhìn nhóm người đang vội vã, cô ấy lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người phải chú ý, kiểm soát nước miếng thèm thuồng của mình, đừng để rơi vào đó!"
Mọi người bật cười sảng khoái.
"Chuyện đó là đương nhiên! Người nào dám làm rơi vào, tôi còn lo hơn ai hết!"
"Hiểu mà! Tôi muốn tương ớt đỏ này, tôi thích ăn cay!"
"Tôi thích nước sốt nấm hương, thật sự rất thơm! Tôi nóng lòng muốn làm ngay vài bát cơm!"
"Tỉnh lại đi! Chẳng mấy chốc lại ăn hết lương thực, đến lúc đó đói chết tên thèm ăn nhà anh!"
...
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Mọi người lại cười phá lên.
Giang Noãn ở bên cạnh cũng cười nắc nẻ, lâu lắm rồi mới thấy mọi người vui vẻ như vậy!
Giang Noãn không nhìn thấy Tưởng Tú Hà và Dương Ái Liên trong đám đông, dù sao lúc đó Dương Ái Liên đã thật sự giúp cô. Tưởng Tú Hà thì thôi cô không định cho, nếu không bọn Lý Hồng Anh sẽ mắng cô là người hay quên, cô không có lý do gì phải tặng người tàn nhẫn với mình.
Cô đến gần ký túc xá, nhìn thấy Dương Ái Liên đang nằm trên giường, Tưởng Tú Hà không ở ký túc xá, Giang Noãn cũng không quan tâm cô ta đã đi đâu.
Giang Noãn nhìn người trên giường: "Dương Ái Liên, cô có lọ rỗng không? Tôi vừa làm tương ớt, cho cô một lọ."
Dương Ái Liên mở mắt ra nói: "Không cần, tôi không thích ăn."
"Cô mau lau khóe miệng đi, nước miếng chảy ra rồi kìa." Giang Noãn nhìn thấy một vệt nước dãi dài trên khóe miệng Dương Ái Liên.
Mặt Dương Ái Liên lập tức đỏ lên, cô ta nhanh chóng lấy mu bàn tay lau khóe miệng, lấy chăn bên giường che mặt lại, giọng nói có hơi bực bội: "Tôi đã nói không cần mà!"
Giang Noãn không quan tâm, biết cô ta đang mạnh miệng, cô thấy trên bàn của Dương Ái Liên có một cái lọ nên cầm lên, nói với Dương Ái Liên đang nhét đầu trong chăn: "Tôi lấy cái lọ trên bàn cạnh giường của cô, cho cô một lọ, tôi không muốn nợ ơn của người khác." Nói xong, cô bước ra khỏi ký túc xá.
Nghe thấy tiếng bước chân dần biến mất, Dương Ái Liên ló đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy người đã biến mất, lại nhìn ký túc xá trống rỗng, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng cười rộ, cô ta không biết tại sao mũi lại hơi chua xót, đôi mắt cay cay.
Một lúc sau, cô ta nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cô ta vội nhét đầu vào chăn.
"Tôi lấy cho cô một lọ ớt xanh đỏ, tôi thấy mọi người đều thích cái này nên lấy cho cô cái này, tôi để trên bàn cạnh giường." Dương Ái Liên vùi đầu trong chăn nghe thấy lời của Giang Noãn rất bình thường không có cảm xúc gì, nhưng không biết tại sao cô ta lại muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.