(Thập Niên 70) Xuyên Thành Nữ Xứng Bị Từ Hôn
Chương 27:
Linh Nguyên Tản
10/12/2022
Thủy Đào phát hiện không khí giữa mình và Giang Ngọc Sơn trở nên có chút vi diệu, cái người vừa mới đỏ bừng hai tai trên mặt lại trở nên khác thường, không còn chút tươi cười, ánh mắt nhìn cô còn ai oán mười phần, làm cô cảm thấy phi thường không tự nhiên.
Bất quá cô cũng không để ý, mỗi người đều có lúc tâm tình không được tốt, Giang Ngọc Sơn mỗi ngày mang theo tươi cười, không đại biểu anh không có phiền não, nói không chừng là nghĩ tới chuyện không vui gì đó.
Giang Ngọc Sơn trong lòng càng buồn bực, ủy khuất, cảm thấy phi thường ủy khuất.
Treo một gương mặt anh tuấn soái khí như vậy, thật không tưởng tượng được là còn có người không bị mê hoặc, làm việc vất vả mấy ngày hôm nay, còn chủ động quét tước chuồng heo, cho rằng Thủy Đào có thể đối với anh xem trọng thêm vài phần, kết quả độ hảo cảm của cô ấy với anh lại chỉ bằng không.
Giang Ngọc Sơn bị đả kích thương tích đầy mình, đến mức hoài nghi nhân sinh. Thủy Đào nhìn ra anh tâm tình không tốt, còn không tới an ủi, làm Giang Ngọc Sơn trong lòng càng khổ sở, thậm chí còn cảm thấy miệng vết thương càng ngày càng đau hơn.
Nghe Giang Ngọc Sơn liên thanh thở dài, Thủy Đào rất nhiều lần muốn nhắc anh nắm chặt thời gian cắt cỏ heo, nhưng cũng không dám mở miệng.
Thôi vậy, nể mặt tay anh đang bị thương, vẫn là đừng làm khó dễ, cùng lắm thì ngày mai tiếp tục cắt là được.
Giang Ngọc Sơn tâm tình buồn bực vẫn luôn giằng co mấy ngày, ngay cả người ngày thường không thích anh như Tả Lệ Bình cũng nhìn ra.
Mặc kệ là bác gái trong thành phố hay bác gái ở nông thôn , đều không có người không thích bát quái, nhìn dáng vẻ này của Giang Ngọc Sơn, Tả Lệ Bình khó được chủ động cùng Thủy Đào hỏi thăm.
“Nhìn cậu ta như vậy, nhất định là lại bị cô nương nào đá rồi, nhưng cũng không nghe nói cậu ta đang qua lại cùng ai a?”
Thủy Đào: “Dạ ???”
Thấy con gái vẻ mặt mê mang, Tả Lệ Bình lắc đầu nói: “Thôi, nói mấy chuyện này với con làm gì, hai đứa lại không thân thiết. Mẹ thấy là do ở ác gặp ác thôi, hừ, nó cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cũng được nếm thử tâm trạng của các cô nương bị nó làm tổn thương, xứng đáng mà.”
Thủy Đào nghe thấy, sửng sốt, mẹ cô cũng quá sẽ liên tưởng đi, người ta chính là tâm tình không tốt mà thôi, làm gì có việc như thế chứ.
Bất quá mấy ngày nay, cảm xúc của Giang Ngọc Sơn đúng là có kém chút, làm người ta muốn không chú ý cũng không được.
Hai người tốt xấu gì cũng cùng nhau làm việc, Thủy Đào cho rằng chính mình vẫn nên quan tâm một chút.
“Chú Ngọc Sơn, gần đây là làm sao vậy, gặp được chuyện gì phiền lòng sao?”
Tả Lệ Bình làm bộ không nghe thấy hai người đang nói chuyện phiếm, một bên băm cỏ heo một bên lại dựng lỗ tai lên.
Giang Ngọc Sơn trong lòng nước mắt chảy ròng, thật là không dễ dàng nha, thương tâm nhiều ngày như vậy, Thủy Đào rốt cuộc cũng nhớ tới sự tồn tại của anh. Dừng việc đang làm lại, dịch tới gần Thủy Đào, nhìn thoáng qua Tả Lệ Bình ở phía sau, nhỏ giọng mở miệng.
“Thủy Đào, anh có vấn đề này muốn hỏi em một chút, có thể chứ?”
Thủy Đào nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy ạ ?”
Giang Ngọc Sơn cúi đầu, có chút thẹn thùng.
Tuy rằng trong miệng anh lẩm bẩm, nhưng Thủy Đào hoàn toàn không có nghe rõ là đang nói cái gì nữa.
Cách đó một khoảng, Tả Lệ Bình hận không thể mọc thêm một đôi thuận phong nhĩ, để nghe xem hai người này đang nói cái gì.
“Ở trong lòng em, thì anh là người như thế nào vậy ? Em có chán ghét anh không ?”
Thủy Đào kinh ngạc: “Sao cháu lại chán ghét chú được ạ?”
“Vậy, vậy em……” Vì cái gì một chút cũng không thích anh?
“Cháu làm sao ạ?” Thủy Đào thực buồn bực, cô, một không có thành kiến, hai không có đi bên ngoài nói nhàn thoại, tự nhận rằng mình không có nửa điểm có lỗi với Giang Ngọc Sơn.
Nửa câu sau Giang Ngọc Sơn tự nhiên là không dám nói ra, lắc đầu nói: “Không có gì.”
“Nếu không có gì, sao chú mấy ngày nay tâm trạng lại suy sút như vậy.”
Giang Ngọc Sơn thở dài, lúc nói chuyện có chút ủy khuất.
“Em cũng biết thanh danh ở bên ngoài của anh vẫn luôn không tốt lắm, vốn dĩ anh cũng không thèm để ý, chính là hôm nọ sau khi về nhà, lại bị đứa cháu lớn chế nhạo một phen, làm anh cảm thấy mình phi thường kém cỏi, không còn chút lòng tin nào với bản thân, em nói xem anh thật sự là kém cỏi như vậy sao?”
Theo hiểu biết của Thủy Đào về Giang Tuấn Hiền, anh ta hẳn là sẽ không đi chế nhạo người khác, nhiều lắm là EQ thấp, nói chuyện không quá xuôi tai thôi.
“Mấy lời đó chú không cần để ở trong lòng, Giang Tuấn Hiền là người thế nào chú chẳng lẽ còn không hiểu biết sao, cùng anh ta bực mình, quả thực chính là tự mình chịu tội.”
Thủy Đào đã thông suốt, không còn vị hôn phu - hôn thê tầng quan hệ, trong lòng cô nhìn nhận sự việc sáng như gương soi, dù sao hằng ngày không phản ứng cùng Giang Tuấn Hiền là được.
Giang Ngọc Sơn không được cô an ủi, nên có hơi không vui một chút.
Rốt cuộc anh cũng tìm được nguyên nhân Thủy Đào không thích mình, cô ấy cùng đứa cháu tra nam của anh có nhiều năm tình cảm như vậy, sao có thể nói quên là quên được, bây giờ còn giải thích hộ nó, không phải là trong lòng vẫn còn nhớ thương tra nam hay sao?
Trong lòng có nam nhân khác, đương nhiên sẽ không có hảo cảm với anh.
Không sao, anh thích khó khăn có tính khiêu chiến như vậy, tin tưởng bằng mị lực của mình, nhất định có thể đem dấu vết Giang Tuấn Hiền trong lòng Thủy Đào xóa sạch.
Giang Ngọc Sơn giống như tiêm máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi, trên mặt nháy mắt mang theo mỉm cười: “Anh hiểu được.”
Thủy Đào thực vui mừng, nếu sớm biết rằng anh là do Giang Tuấn Hiền mà phiền não, cô nên an ủi sớm một chút.
Tả Lệ Bình ở một bên nghe được nhíu mày nghi hoặc, Giang Ngọc Sơn da mặt dày như vậy, sẽ hoài nghi không có lòng tin với mình, sao có thể, nếu ngay cả cậu ta đều không có lòng tin, sợ là toàn bộ Dương Liễu đại đội này không còn ai có tự tin nữa.
Thấy Giang Ngọc Sơn cùng Thủy Đào cười đến vẻ mặt nịnh nọt, Tả Lệ Bình xem như minh bạch, hảo gia hỏa, đồ nhãi ranh này nhất định là đang giả vờ đáng thương.
Nếu không sao lại nói Thủy Đào vẫn là còn quá non nớt chứ, đây không phải là bị tiểu lưu manh lừa gạt rồi còn gì.
Tả Lệ Bình mắt trợn trắng, có bà ở đây, mấy chiêu lừa gạt của Giang Ngọc Sơn đừng hòng mà thực hiện được, Thủy Đào nhà bà còn lâu mới mắc bẫy cậu ta.
“Thím hai, em Thủy Đào, đang cho heo ăn ạ?”
Khi ba người đang suy tư, người đưa vỏ trấu cùng cỏ khô đến.
Người nói chuyện là con gái nhà bác cả Thủy Đào, Thủy Quế Hương, đi cùng chị ta là Lý Hướng Vinh con trai lớn nhà họ Lý.
Tả Lệ Bình xuy một tiếng: “Hai mắt mở to như vậy, không nhìn thấy hay sao mà hỏi câu ngu ngốc thế.”
Ngày trước vì chuyện phân gia mà Thủy Hoành Sinh cùng anh cả Thủy Hoành Dương náo loạn không vui, quan hệ hai nhà mấy năm nay đều rất kém cỏi, hơn nữa Thủy Quế Hương này toàn làm ra những việc không lên được mặt bàn, khiến Tả Lệ Bình cũng không muốn nhìn đến.
Thủy Quế Hương từng chịu thua thiệt trên tay Tả Lệ Bình, cho nên cũng không dám cùng bà tranh luận.
Vốn dĩ người đưa cơm heo không phải cô ta cùng Lý Hướng Vinh, cũng không biết sao hôm nay lại là do hai người bọn họ mang tới.
Bất quá cô cũng không để ý, mỗi người đều có lúc tâm tình không được tốt, Giang Ngọc Sơn mỗi ngày mang theo tươi cười, không đại biểu anh không có phiền não, nói không chừng là nghĩ tới chuyện không vui gì đó.
Giang Ngọc Sơn trong lòng càng buồn bực, ủy khuất, cảm thấy phi thường ủy khuất.
Treo một gương mặt anh tuấn soái khí như vậy, thật không tưởng tượng được là còn có người không bị mê hoặc, làm việc vất vả mấy ngày hôm nay, còn chủ động quét tước chuồng heo, cho rằng Thủy Đào có thể đối với anh xem trọng thêm vài phần, kết quả độ hảo cảm của cô ấy với anh lại chỉ bằng không.
Giang Ngọc Sơn bị đả kích thương tích đầy mình, đến mức hoài nghi nhân sinh. Thủy Đào nhìn ra anh tâm tình không tốt, còn không tới an ủi, làm Giang Ngọc Sơn trong lòng càng khổ sở, thậm chí còn cảm thấy miệng vết thương càng ngày càng đau hơn.
Nghe Giang Ngọc Sơn liên thanh thở dài, Thủy Đào rất nhiều lần muốn nhắc anh nắm chặt thời gian cắt cỏ heo, nhưng cũng không dám mở miệng.
Thôi vậy, nể mặt tay anh đang bị thương, vẫn là đừng làm khó dễ, cùng lắm thì ngày mai tiếp tục cắt là được.
Giang Ngọc Sơn tâm tình buồn bực vẫn luôn giằng co mấy ngày, ngay cả người ngày thường không thích anh như Tả Lệ Bình cũng nhìn ra.
Mặc kệ là bác gái trong thành phố hay bác gái ở nông thôn , đều không có người không thích bát quái, nhìn dáng vẻ này của Giang Ngọc Sơn, Tả Lệ Bình khó được chủ động cùng Thủy Đào hỏi thăm.
“Nhìn cậu ta như vậy, nhất định là lại bị cô nương nào đá rồi, nhưng cũng không nghe nói cậu ta đang qua lại cùng ai a?”
Thủy Đào: “Dạ ???”
Thấy con gái vẻ mặt mê mang, Tả Lệ Bình lắc đầu nói: “Thôi, nói mấy chuyện này với con làm gì, hai đứa lại không thân thiết. Mẹ thấy là do ở ác gặp ác thôi, hừ, nó cũng có ngày hôm nay, rốt cuộc cũng được nếm thử tâm trạng của các cô nương bị nó làm tổn thương, xứng đáng mà.”
Thủy Đào nghe thấy, sửng sốt, mẹ cô cũng quá sẽ liên tưởng đi, người ta chính là tâm tình không tốt mà thôi, làm gì có việc như thế chứ.
Bất quá mấy ngày nay, cảm xúc của Giang Ngọc Sơn đúng là có kém chút, làm người ta muốn không chú ý cũng không được.
Hai người tốt xấu gì cũng cùng nhau làm việc, Thủy Đào cho rằng chính mình vẫn nên quan tâm một chút.
“Chú Ngọc Sơn, gần đây là làm sao vậy, gặp được chuyện gì phiền lòng sao?”
Tả Lệ Bình làm bộ không nghe thấy hai người đang nói chuyện phiếm, một bên băm cỏ heo một bên lại dựng lỗ tai lên.
Giang Ngọc Sơn trong lòng nước mắt chảy ròng, thật là không dễ dàng nha, thương tâm nhiều ngày như vậy, Thủy Đào rốt cuộc cũng nhớ tới sự tồn tại của anh. Dừng việc đang làm lại, dịch tới gần Thủy Đào, nhìn thoáng qua Tả Lệ Bình ở phía sau, nhỏ giọng mở miệng.
“Thủy Đào, anh có vấn đề này muốn hỏi em một chút, có thể chứ?”
Thủy Đào nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy ạ ?”
Giang Ngọc Sơn cúi đầu, có chút thẹn thùng.
Tuy rằng trong miệng anh lẩm bẩm, nhưng Thủy Đào hoàn toàn không có nghe rõ là đang nói cái gì nữa.
Cách đó một khoảng, Tả Lệ Bình hận không thể mọc thêm một đôi thuận phong nhĩ, để nghe xem hai người này đang nói cái gì.
“Ở trong lòng em, thì anh là người như thế nào vậy ? Em có chán ghét anh không ?”
Thủy Đào kinh ngạc: “Sao cháu lại chán ghét chú được ạ?”
“Vậy, vậy em……” Vì cái gì một chút cũng không thích anh?
“Cháu làm sao ạ?” Thủy Đào thực buồn bực, cô, một không có thành kiến, hai không có đi bên ngoài nói nhàn thoại, tự nhận rằng mình không có nửa điểm có lỗi với Giang Ngọc Sơn.
Nửa câu sau Giang Ngọc Sơn tự nhiên là không dám nói ra, lắc đầu nói: “Không có gì.”
“Nếu không có gì, sao chú mấy ngày nay tâm trạng lại suy sút như vậy.”
Giang Ngọc Sơn thở dài, lúc nói chuyện có chút ủy khuất.
“Em cũng biết thanh danh ở bên ngoài của anh vẫn luôn không tốt lắm, vốn dĩ anh cũng không thèm để ý, chính là hôm nọ sau khi về nhà, lại bị đứa cháu lớn chế nhạo một phen, làm anh cảm thấy mình phi thường kém cỏi, không còn chút lòng tin nào với bản thân, em nói xem anh thật sự là kém cỏi như vậy sao?”
Theo hiểu biết của Thủy Đào về Giang Tuấn Hiền, anh ta hẳn là sẽ không đi chế nhạo người khác, nhiều lắm là EQ thấp, nói chuyện không quá xuôi tai thôi.
“Mấy lời đó chú không cần để ở trong lòng, Giang Tuấn Hiền là người thế nào chú chẳng lẽ còn không hiểu biết sao, cùng anh ta bực mình, quả thực chính là tự mình chịu tội.”
Thủy Đào đã thông suốt, không còn vị hôn phu - hôn thê tầng quan hệ, trong lòng cô nhìn nhận sự việc sáng như gương soi, dù sao hằng ngày không phản ứng cùng Giang Tuấn Hiền là được.
Giang Ngọc Sơn không được cô an ủi, nên có hơi không vui một chút.
Rốt cuộc anh cũng tìm được nguyên nhân Thủy Đào không thích mình, cô ấy cùng đứa cháu tra nam của anh có nhiều năm tình cảm như vậy, sao có thể nói quên là quên được, bây giờ còn giải thích hộ nó, không phải là trong lòng vẫn còn nhớ thương tra nam hay sao?
Trong lòng có nam nhân khác, đương nhiên sẽ không có hảo cảm với anh.
Không sao, anh thích khó khăn có tính khiêu chiến như vậy, tin tưởng bằng mị lực của mình, nhất định có thể đem dấu vết Giang Tuấn Hiền trong lòng Thủy Đào xóa sạch.
Giang Ngọc Sơn giống như tiêm máu gà, ý chí chiến đấu sục sôi, trên mặt nháy mắt mang theo mỉm cười: “Anh hiểu được.”
Thủy Đào thực vui mừng, nếu sớm biết rằng anh là do Giang Tuấn Hiền mà phiền não, cô nên an ủi sớm một chút.
Tả Lệ Bình ở một bên nghe được nhíu mày nghi hoặc, Giang Ngọc Sơn da mặt dày như vậy, sẽ hoài nghi không có lòng tin với mình, sao có thể, nếu ngay cả cậu ta đều không có lòng tin, sợ là toàn bộ Dương Liễu đại đội này không còn ai có tự tin nữa.
Thấy Giang Ngọc Sơn cùng Thủy Đào cười đến vẻ mặt nịnh nọt, Tả Lệ Bình xem như minh bạch, hảo gia hỏa, đồ nhãi ranh này nhất định là đang giả vờ đáng thương.
Nếu không sao lại nói Thủy Đào vẫn là còn quá non nớt chứ, đây không phải là bị tiểu lưu manh lừa gạt rồi còn gì.
Tả Lệ Bình mắt trợn trắng, có bà ở đây, mấy chiêu lừa gạt của Giang Ngọc Sơn đừng hòng mà thực hiện được, Thủy Đào nhà bà còn lâu mới mắc bẫy cậu ta.
“Thím hai, em Thủy Đào, đang cho heo ăn ạ?”
Khi ba người đang suy tư, người đưa vỏ trấu cùng cỏ khô đến.
Người nói chuyện là con gái nhà bác cả Thủy Đào, Thủy Quế Hương, đi cùng chị ta là Lý Hướng Vinh con trai lớn nhà họ Lý.
Tả Lệ Bình xuy một tiếng: “Hai mắt mở to như vậy, không nhìn thấy hay sao mà hỏi câu ngu ngốc thế.”
Ngày trước vì chuyện phân gia mà Thủy Hoành Sinh cùng anh cả Thủy Hoành Dương náo loạn không vui, quan hệ hai nhà mấy năm nay đều rất kém cỏi, hơn nữa Thủy Quế Hương này toàn làm ra những việc không lên được mặt bàn, khiến Tả Lệ Bình cũng không muốn nhìn đến.
Thủy Quế Hương từng chịu thua thiệt trên tay Tả Lệ Bình, cho nên cũng không dám cùng bà tranh luận.
Vốn dĩ người đưa cơm heo không phải cô ta cùng Lý Hướng Vinh, cũng không biết sao hôm nay lại là do hai người bọn họ mang tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.