(Thập Niên 70) Xuyên Thành Nữ Xứng Bị Từ Hôn

Chương 34:

Linh Nguyên Tản

14/12/2022

Haizz, ai có thể nghĩ đến gia đình tốt như Thủy gia vậy, cưới con dâu lại cũng khó khăn giống những nhà nghèo khổ như bọn họ đây.

Nói đến Thủy Hoành Sinh cùng Tả Lệ Bình cũng thật đáng thương, con trai cả cùng con dâu kết hôn gần nửa năm rồi, bụng một chút động tĩnh cũng không có, con thứ hai cùng con gái bộ dáng đều anh tuấn xinh đẹp, cố tình hôn sự lại nhấp nhô như vậy.

Còn nhớ lúc trước mấy cô gái cùng tuổi với Thủy Đào, một đám đều hâm mộ Thủy Đào vô cùng, bộ dáng xinh đẹp không nói, trong nhà cha mẹ cùng anh em trai đều yêu thương chiều chuộng, vị hôn phu lại là nam nhân anh tuấn xuất xắc nhất ở trong thôn này, chuyện tốt gì cũng có phần của Thủy Đào hết .

Thế sự khó liệu, ai có thể nghĩ đến hiện giờ nhà họ sẽ trở thành như vậy đâu.

Người trong thôn chế giễu chế giễu, thổn thức thổn thức, cứ như là nhà họ Thủy gặp phải đại sự bi kịch gì vậy.

Nghe được những lời này, Tả Lệ Bình thật là hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy tên cẩu đồ vật chỉ biết ở sau lưng khua môi múa mép, có bản lĩnh liền đến trước mặt bà, xem bà có mắng bọn người này đến máu chó phun đầu không.

Khúc Anh biết mấy ngày nay trong lòng Tả Lệ Bình không thoải mái, thời điểm ở nhà cả người đều thật cẩn thận.

Kỳ thật Tả Lệ Bình là một bà mẹ chồng rất tốt, chưa bao khó xử chị, cũng không giống như những bà mẹ chồng khác, nhúng tay cả vào chuyện của vợ chồng con trai.

Chồng yêu thương săn sóc, cha mẹ chồng hòa ái, Khúc Anh cảm thấy được gả vào Thủy gia là một việc đặc biệt may mắn.

Nhưng chị cùng Thủy Anh Trác đã kết hôn lâu như vậy, bụng còn không có điểm động tĩnh, người trong nhà rất ít nói đến đề tài này, nhưng không đại biểu trong lòng mọi người không có ý tưởng.

Đặc biệt là gần nhất Tả Lệ Bình bị những lời đồn đãi bên ngoài làm tức điên, Khúc Anh vẫn là rất sợ hãi bị mẹ chồng trút giận lên người.

Không chỉ có chị, ngay cả ngày thường nghịch ngợm như Thủy Học Dân và Thủy Vũ Cam cũng đều an phận không ít.

Buổi tối thời điểm ăn cơm, nhìn mặt Tả Lệ Bình đen kịt, người nhà họ Thủy liền hắng giọng cũng không dám hắng một tiếng.

Thủy Hoành Sinh không thể để nhà mình cứ như vậy mãi, cầm bát cơm đặt xuống trên bàn, nhíu mày lại: “Bà nói xem bà đang muốn làm gì đây, trong thôn này làm gì có nhà nào chưa từng bị mọi người nghị luận qua, có gì to tát đâu chứ.”

Ngày thường mọi người trừ bỏ làm việc, cũng không có việc khác để làm, vậy thì còn không tụ tập cùng nhau nói chuyện nhàn thoại của nhà người khác sao?

Thủy Hoành Sinh luôn luôn nghiêm túc, ghét nhất bàn lộng thị phi, ngồi lê đôi mách, nhưng người khác lại không chạy đến trước mặt ông nói, ông cũng không có khả năng đem miệng người ta bịt kín lại.

Thủy Anh Trác cũng nói: “Chờ thời điểm nhà ai phát sinh chuyện khác, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không nghị luận việc của nhà của chúng ta nữa, mẹ đừng vì những việc này mà hao tổn tinh thần.”

Tả Lệ Bình hầm hừ nói: “Mấy người thì biết cái gì.”

Bà gả đến Thủy gia nhiều năm như vậy, ngày ngày trôi qua nhanh, cuộc sống thoải mái không phải lo âu, ai biết khi mấy đứa con lớn rồi, lại làm bà không bớt lo đâu.

Cũng không biết những người đó ngày tháng trôi qua so bà kém như vậy, có tư cách gì mà cười nhạo bà.

Thủy Học Dân không nín được cũng định nói hai câu, nhưng nghĩ lại nguyên nhân khiến Tả Lệ Bình bị người chọc cho tức giận là mình, vẫn là đặc biệt thức thời ngậm miệng.

Dưới chân bàn đưa chân đá nhẹ Thủy Đào đang ngồi cạnh, Thủy Đào ngẩng đầu nhìn anh mình một cái, thấy Thủy Học Dân nháy mắt với cô.

Động tác chọn đồ ăn của Thủy Đào dừng một chút, không phản ứng lại, cũng không nói chuyện.

Thủy Học Dân có chút gấp, em gái hôm nay như thế nào đột nhiên không hiểu ám chỉ của mình thế, trong mấy anh em, mẹ thương em gái nhất, chỉ cần em gái khuyên một hai câu hiệu quả khẳng định tốt hơn so với lời nói của bọn họ nhiều.

Thủy Đào lại không phải đồ ngốc, lúc này mà nói chuyện liền tương đương với việc đem lửa giận của Tả Lệ Bình dẫn đến trên người mình.

Đều là người một nhà, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, anh hai còn muốn đem cô đẩy ra đi làm tấm mộc, thật sự không phúc hậu.



Nhưng mà, Thủy Đào không chủ động tìm việc, việc lại chủ động tìm tới cô.

Tả Lệ Bình nhìn cô vùi đầu ăn cơm, gõ gõ bát, chờ Thủy Đào nhìn sang, bà nói: “Anh hai con là đồ hỗn thế, mẹ cũng lười không muốn quản nó, nó muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn, muốn làm quang côn cả đời cũng được, nhưng con là bảo bối của mẹ, mẹ nhất định phải tìm cho con một mối hôn sự thật tốt. Lưu Xảo Chủy có nói cùng mẹ, nhân viên rạp chiếu phim công xã Chu Hiểu Đông có ý với con, đến lúc đó sẽ an bài cho hai đứa xem mắt.”

Thủy Đào còn không có mở miệng, bà lại nói tiếp: “Yêu cầu lúc trước con nói mẹ đều nhớ rõ, Lưu Xảo Chủy nói là ngoại hình của Chu Hiểu Đông cũng không hề kém Giang Tuấn Hiền, thành viên gia đình đơn giản, chỉ có một chị gái, đang làm nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã, điều kiện đúng là không có chỗ nào chê được.”

“Là Chu Hiểu Đông a, tiểu tử đó con có nhận thức, con trước kia khi học tiểu học còn cùng cậu ta học một lớp, tiểu tử này lúc nào cũng làm phản đồ, không có việc gì cũng muốn tìm cô giáo mách lẻo!” Thủy Học Dân từ nhỏ đã nghịch ngợm, bởi vì Chu Hiểu Đông mà anh bị cô giáo thu thập rất nhiều lần.

“Mẹ, con cảm thấy cậu ta không ổn lắm.”

Tả Lệ Bình quét mắt liếc một cái, Thủy Học Dân vội vàng sửa miệng: “Khá lắm, lúc trước con đã biết cậu ta không đơn giản, cư nhiên còn được vào công xã làm nhân viên, thật là lợi hại, em gái, nghe theo lời mẹ nói cùng cậu ta gặp mặt một lần đi.”

Lập trường không kiên định như thế, Thủy Đào thiếu chút nữa liền hướng anh hai trợn trắng mắt.

Thủy Đào biết lần này mình tránh không được nên nói thẳng: “Mẹ, trong khoảng thời gian này con tạm thời không ý định đi xem mặt.”

Tả Lệ Bình nói: “Vì cái gì? Chẳng lẽ con vẫn còn nhớ mãi không quên thằng nhãi Giang gia kia, còn muốn cùng nó hòa hảo trở lại?”

Thủy Đào nhăn mày lại: “Không phải.”

“Nếu không phải, làm gì không đi xem mặt, anh hai con không nghe lời, con cũng không nghe lời theo, hai anh em muốn làm mẹ tức chết có phải hay không? Mẹ vì hai đứa chúng mày mà hao tốn tâm tư, hai đứa có nghĩ cho mẹ chút nào không?” Tả Lệ Bình ngữ khí càng ngày càng nặng nề, còn có điềm báo chuẩn bị tức giận.

Thủy Đào lần đầu tiên cảm thấy mẹ mình có điểm không thể nói lý, nhẫn nại tính tình giải thích nói: “Con cùng Giang Tuấn Hiền vừa mới từ hôn, mẹ liền vội vàng an bài cho con đi xem mắt người khác, làm cho người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào chứ? Mẹ không thể để từ từ lại một chút sao ạ?”

Thủy Đào không bài xích chuyện đi xem mắt, cũng minh bạch chính mình đã đến tuổi gả chồng, nếu là không có chuyện của Giang Tuấn Hiền, cô cũng không có nửa điểm kháng cự việc đi xem mắt này.

Nhưng lúc này mà đi, người khác khẳng định sẽ cảm thấy là cô đang giận dỗi, cố ý làm cho Giang Tuấn Hiền xem.

Cô còn lâu mới sẽ vì tranh điểm mặt mũi, mà đi làm chuyện mình không thích.

“Còn chậm rãi con liền thành gái lỡ thì, đến lúc đó những người trong thôn nói chuyện có bao nhiêu khó nghe, con có thể tưởng tượng được đến sao, có bao nhiêu người đang chờ xem con để chê cười đâu, tìm người tốt hơn Giang Tuấn Hiền để vả mặt bọn họ không được sao?”

Thủy Đào là người không để ý những thứ hư danh đó, cô cho rằng trừ bỏ những điều kiện bên ngoài, thì cảm tình giữa hai người cũng rất quan trọng, không thể bởi vì điều kiện của đối tượng xem mắt tốt, liền không quan tâm đến gì khác mà cùng người ta thành đôi.

Tính tình mẹ cô có điểm nói một không hai, nếu lần này cô thỏa hiệp đáp ứng, chỉ sợ ngày sau sẽ không có ngày được sống yên ổn, cái tiếp theo rồi lại cái tiếp theo tới, cô đều phải phiền chán chết mất.

“Con cùng anh hai giống nhau, tính toán tự do yêu đương, chuyện xem mắt vẫn là thôi đi.”

Con trai cùng con gái liên tiếp cự tuyệt đi xem mắt, làm Tả Lệ Bình hoàn toàn bị chọc tức rồi.

Bà tỏ vẻ người khác không được xía vào nói: “Mẹ mặc kệ, có thích hay không cũng phải đi xem mặt cùng Chu Hiểu Đông.”

Thủy Đào vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện, trước nay chưa bao giờ ngỗ nghịch lại lời ba mẹ, cũng rất ít khi làm ba mẹ tức giận.

Nhưng Thủy Đào cũng là người ăn mềm không ăn cứng, nếu Tả Lệ Bình ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô, khả năng cô còn sẽ lý giải cách làm của Tả Lệ Bình.

Hiện tại cô lại cảm thấy mẹ mình chuyện gì đều muốn cầm giữ xử lý, một chút cũng không để bụng cảm thụ của con cái, cường thế như vậy làm Thủy Đào rất là phản cảm.

“Mẹ, con nói lại một lần cuối cùng, con hiện tại không nghĩ đi xem mắt, mẹ đừng ép con.” Thủy Đào đứng dậy, thần sắc lãnh đạm đi vào phòng mình.

Thủy Học Dân duỗi tay muốn kéo lại, bị Thủy Đào không chút do dự gạt ra.

Thủy Đào rất ít khi có tính tình này, Thủy Học Dân bĩu môi dẩu miệng: “Mẹ, em gái không muốn thì thôi, mẹ làm gì cứ phải một hai bắt em ấy đi xem mắt làm gì, mẹ xem giờ làm em nó giận dỗi rồi kìa.”



Thủy Hoành Sinh cũng không cao hứng: “Con gái là đứa có chủ kiến, bà vì cái gì cứ muốn bắt nó làm việc nó không thích, cần gì phải vội vàng nhanh chóng gả con đi thế, có phải nhà này không nuôi được con nó nữa đâu?”

Tả Lệ Bình vứt đũa trên tay xuống, nổi giận nói: “Nó giận dỗi cái gì, tôi còn chưa tức giận đây này. Tôi mệt chết mệt sống hầu hạ cả cái nhà này, vì mấy đứa con mà sầu thối ruột, ông thì hay rồi, không bênh vực tôi thì thôi đi, còn dám trách móc tôi hả, tôi nói cho ông biết, nhà này ai cũng có thể trách móc tôi chỉ có ông là không được. Ông cả ngày chỉ biết quan tâm đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ở trong thôn, có bao giờ ông nhọc lòng quan tâm đến việc trong nhà đâu, bây giờ tôi có quyết định làm gì ông cũng đừng hòng nhúng tay vào, ai quan tâm con nó có đồng ý hay không, dù sao thì việc này cũng cứ định như thế, một đám đều không bớt lo, có phải mấy người chê tôi sống lâu quá rồi nên định làm tôi tức chết đúng không?”

Tả Lệ Bình đang nổi nóng, những lời nói ra đều rất đả thương người khác.

“Được rồi, được rồi, bà muốn làm sao thì làm, tôi mặc kệ đấy, được chưa?” Thủy Hoành Sinh nói xong đứng lên chắp tay sau lưng rời đi.

Thủy Học Dân thấy đại sự không ổn, cũng vội vàng tìm chớ chạy mất.

Còn lại mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, Thủy Anh Trác vừa định nói một hai câu hòa hoãn không khí, Tả Lệ Bình bực mình nói: “Không ăn!” Ngay sau đó cũng đứng dậy.

Tả Lệ Bình vội bước về phòng, vừa vào phòng liền tức giận đến phát khóc. Bà làm như vậy là vì ai chứ, một đám đều không có ai hiểu được cho bà, chẳng lẽ bà không thương con gái, không muốn nuôi nó cả đời hay sao, nhưng đây là chuyện không có khả năng a.

Lúc này đừng nói là không kết hôn, ngay cả tuổi chỉ có hơi lớn chút đều bị người khác nói này nọ sau lưng, đàn ông thích hợp có điều kiện tốt sẽ càng ngày càng ít, dư lại đều là một đám đàn ông lớn tuổi ế sưng ế xỉa, chẳng lẽ con gái bảo bối của bà chỉ có thể gả cho mấy người như vậy à?

Liên tiếp bị con trai con gái ngỗ nghịch, Tả Lệ Bình trong lòng khó chịu cực kỳ, bây giờ bà tình nguyện để Thủy Đào oán giận, còn hơn là sau này con gái phải hối hận vì không nghe lời bà nói.

Tả Lệ Bình lau nước mắt, việc này bà nhất định là sẽ không nhả ra.

Tính tình bướng bỉnh của hai mẹ con thật là giống nhau như đúc, Tả Lệ Bình vẫn luôn xụ mặt, trong lòng Thủy Đào cũng không thoải mái.

Cô không muốn cùng mẹ cãi nhau, nói ra những lời đả thương người, hai mẹ con cùng ở dưới một mái nhà bắt đầu chiến tranh lạnh.

Không khí trong nhà lập tức trở nên căng thẳng, trên mặt ai cũng không có nửa điểm tươi cười.

Thủy Hoành Sinh khuyên không được Tả Lệ Bình lại đi khuyên Thủy Đào, kết quả là Thủy Đào cũng không chịu nể mặt.

Ban ngày vì công việc trong đội sản xuất mà vội đến sứt đầu mẻ trán, về nhà còn phải nhìn sắc mặt của bà xã cùng con gái, trong lòng Thủy Hoành Sinh cảm thấy nghẹn khuất mười phần.

Vừa lúc gặp Giang Ngọc Sơn đến tìm ông có việc, Thủy Hoành Sinh nhìn anh cũng không có sắc mặt tốt: “Tìm ta làm gì, có chuyện mau nói có rắm mau phóng, đang phiền lòng đây.”

Giang Ngọc Sơn không cao hứng nói: “Bác thế nhưng còn có thể phiền lòng hơn cháu à, mỗi ngày khi làm việc cùng vợ con bác, mặt hai người họ một cái so một cái dài, làm cháu mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận là bị trút giận lên người, cháu sống dễ dàng sao.”

Thủy Hoành Sinh hút một ngụm thuốc lá sợi: “Mi còn không dễ dàng hơn ta chắc?”

Giang Ngọc Sơn thở dài, từ trong túi móc ra một viên đường bỏ vào trong miệng, cứ như là anh em chí cốt vậy ngồi bên cạnh Thủy Hoành Sinh.

“Bác nói cháu nghe một chút xem sao, phát sinh chuyện gì, để cháu còn biết mà tránh. Bằng không cháu mỗi ngày theo chân bọn họ làm việc cùng nhau, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, sợ hãi chính mình không cẩn thận một chút là đắc tội, giờ cũng không có ai chịu nói chuyện cùng cháu, làm cháu sắp nghẹn chết mất.”

Thủy Hoành Sinh thấy Giang Ngọc Sơn như vậy tức giận nói: “Tên nhóc cậu cũng có hôm nay.”

Giang Ngọc Sơn hừ hừ thúc giục nói: “Nhanh lên, cháu tranh thủ trốn ra đây đấy, đợi lúc nữa trở về khẳng định lại bị vợ bác phê bình.” Thủy Hoành Sinh đang định cười anh không tiền đồ, nhưng nghĩ đến bà vợ nhà mình ông lại thở dài.

Cơn giận của Tả Lệ Bình ai có thể chịu được nha.

Ông cũng không nói rõ cùng Giang Ngọc Sơn, chỉ nói qua loa vài câu, làm anh mấy ngày nay có ánh mắt một chút, đừng có mà lộn xộn. Hai mẹ con Thủy Đào náo loạn mâu thuẫn, tạm thời là không hòa hợp được.

Giang Ngọc Sơn bên ngoài gật gù phụ họa, nhưng trong lòng vui như hoa nở , nghe Thủy Hoành Sinh nói như vậy, có vẻ vấn đề giữa hai mẹ con Thủy Đào là không nhỏ.

Mẹ vợ cùng vợ yêu đang có mâu thuẫn, đây đúng là thời điểm cần anh con rể này ra tay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện (Thập Niên 70) Xuyên Thành Nữ Xứng Bị Từ Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook