(Thập Niên 70) Xuyên Thành Nữ Xứng Bị Từ Hôn
Chương 36:
Linh Nguyên Tản
15/12/2022
Vốn dĩ Thủy Đào chỉ là định đi dạo gần xung quanh nhà, để Lý Hương Lan trò chuyện cùng Thủy Học Dân.
Nhưng do Thủy Học Dân cùng Lý Hương Lan nói chuyện quá nhập tâm, nên bọn họ càng đi càng xa, thế nhưng đi tới tận chỗ đất hoang gần chân núi.
Rời xa thôn, ban đêm lập tức liền trở nên yên tĩnh, trong không khí có mùi hương của bùn đất ướt át cùng với hương của lá phong, ngẫu nhiên còn có vài tiếng côn trùng kêu vang.
Lý Hương Lan đột nhiên dừng chân lại, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Thủy Đào, mình có lời muốn nói riêng với anh hai bạn.”
Thủy Học Dân kích động chà xát tay, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Thủy Đào.
Thủy Đào phi thường khinh bỉ đối với hành vi thấy sắc quên nghĩa (em) của anh mình, nhưng vẫn thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.
“Em đi qua bên kia, hai người nói chuyện xong thì gọi em nhé.”
Lý Hương Lan hướng Thủy Đào gật gật đầu, ánh trăng chiếu vào gương mặt cô ấy, làm biểu tình trên mặt thập phần mông lung, mông lung đến độ Thủy Đào nhìn không thấu tươi cười ẩn ẩn mất mát của cô ấy.
Ánh trăng chiếu sáng, khó có được thời điểm an bình như vậy, Thủy Đào tìm một địa phương ngồi xuống, một bên hưởng thụ không gian yên lặng, một bên nhìn Lý Hương Lan cùng Thủy Học Dân nói chuyện nơi xa.
Tươi cười trên mặt Lý Hương Lan vẫn luôn nhàn nhạt, Thủy Học Dân lại trông vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc có thể thành đôi hay không.
Đúng lúc này, một con đom đóm nho nhỏ bay qua trước mặt Thủy Đào, cô xoa xoa hai mắt, sau khi xác nhận là mình không phải bị hoa mắt, cảm thấy thập phần kinh ngạc.
Đom đóm chỉ xuất hiện ở giữa hè, hiện tại đã lập thu, sao lại còn nhỉ?
Nhìn những con đom đóm lấp lánh tỏa sáng, tâm tình của Thủy Đào tốt hơn rất nhiều, thật cẩn thận đem chúng để ở trong lòng bàn tay, đang định quan sát cho kỹ, đom đóm lại bay đi.
Thủy Đào còn không kịp mất mát, lại có mấy con đom đóm bay đến bên người, tiếp theo lại bay sang phương hướng khác.
Thủy Đào không tự giác đứng lên, đi theo phía sau, càng đi đom đóm càng nhiều, chúng nó giống như một mảng ánh sáng xoay quanh đèn lồng, đan xen bay múa, so với ánh trăng sáng cũng không kém chút nào.
Đi theo đom đóm một đoạn, Thủy Đào rốt cuộc biết đàn đom đóm này là từ đâu tới.
Không phải sao, đều đã lúc này, sao lại có đom đóm được chứ, nguyên lai mấy con đom đóm này đều là bị người khác bắt tới.
Thủy Đào chắp tay sau lưng, bước đi rón rén, lặng lẽ đi qua, đứng ở sau lưng người nọ hô lên một tiếng: “Chú Ngọc Sơn, chú đang làm gì thế?”
Ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ, Giang Ngọc Sơn hoảng sợ, giỏ tre trên tay không cầm chắc, rơi xuống trên mặt đất lăn vài vòng, đom đóm trong giỏ tre tranh nhau bay ra, đem Giang Ngọc Sơn cùng Thủy Đào vây quanh, ở bên hai người không ngừng chuyển động.
“Chú Ngọc Sơn, cho cháu xin lỗi nhé, cháu không phải cố ý dọa chú đâu ạ.” Thủy Đào nhìn đàn đom đóm bay mất, nhỏ giọng xin lỗi.
Giang Ngọc Sơn vỗ vỗ ngực mình, nhặt giỏ tre rơi trên mặt đất lên nói: “Không có việc gì, không có việc gì, lá gan anh lớn, một chút cũng không bị dọa.”
Thủy Đào gật gật đầu, cũng không vạch trần chuyện vừa rồi anh chật vật như vậy, lại hỏi: “Trời tối thế này, sao chú lại ra đây ạ, còn tóm được nhiều đom đóm như vậy?”
Giang Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, trong lòng khó được có vài phần chột dạ.
Anh gãi gãi đầu ăn ngay nói thật nói: “Kỳ thật là anh ở chỗ này chờ em.”
Thủy Đào nhíu mày, không hiểu anh có ý tứ gì: “Chờ cháu? Sao chú biết là cháu sẽ đi ra đây vậy?”
Giang Ngọc Sơn há miệng thở dốc, lại chưa nói vì cái gì.
Thủy Đào đem mọi chuyện hôm nay xâu chuỗi lại, tìm ra vấn đề.
“Là Hương Lan?”
Giang Ngọc Sơn gật đầu, sau đó giải thích nói: “Trước kia anh từng giúp Lý Hương Lan một lần, cầu xin mãi cô ấy mới đáp ứng hỗ trợ.”
Thủy Đào bĩu môi, cô cùng Lý Hương Lan quan hệ tốt như vậy, sao trước nay chưa từng nghe Lý Hương Lan nói qua là Giang Ngọc Sơn từng giúp đỡ cô ấy vậy.
Bạn tốt trong lòng có bí mật riêng, còn vì nam nhân khác mà lừa cô đi ra, Thủy Đào trong lòng có điểm hụt hẫng, tức giận nhìn Giang Ngọc Sơn nói: “Vậy chú tìm cháu là có chuyện gì?”
Giang Ngọc Sơn trên mặt tươi cười, làm như không có nhìn ra Thủy Đào đang không cao hứng.
“Còn không phải thấy em dạo này tâm tình không tốt, cho nên muốn dỗ cho em vui lên một chút sao.”
Nói xong, có vẻ mất mát, tươi cười cũng phai nhạt vài phần, “Nhưng do anh thật sự quá ngu ngốc, trước kia chưa từng dỗ dành ai, cho nên không có kinh nghiệm, lần này muốn làm em vui, mà lại dùng sai phương pháp. Nhưng anh không phải cố ý cùng bạn tốt của em lừa gạt em đâu, chủ yếu là do anh không dám tới tìm em, thấy mẹ em là lại giống như chuột thấy mèo ấy, nên mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như này”
Thủy Đào bị câu nói “Muốn dỗ dành em” làm cho choáng váng, còn không có kịp suy nghĩ sâu xa lời này là có ý tứ gì, người này lại thành khẩn giải thích nhiều như vậy, cô có muốn tức giận nữa cũng không được. Trừng mắt nhìn Giang Ngọc Sơn một cái: “Mẹ cháu có đáng sợ như lời chú nói sao?”
Tuy rằng hai ngày này cô cùng Tả Lệ Bình náo loạn mâu thuẫn, nhưng đó là mẹ ruột cô, cô không cho phép người khác nói bậy về mẹ mình.
Giang Ngọc Sơn gật đầu: “Dù sao thì anh cũng rất sợ mẹ em, em không biết chứ hai ngày mới bắt đầu làm việc kia, anh nằm mơ cũng đều mơ thấy mẹ em cầm dao phay mắng anh. May mắn là mỗi lần đều được em giải vây, bằng không thì anh còn càng sợ mẹ em hơn nữa.”
Nghĩ đến ngày thường Tả Lệ Bình đối với Giang Ngọc Sơn hung dữ, Thủy Đào cảm thấy Giang Ngọc Sơn sợ bà xác thật về tình cảm là có thể tha thứ.
Giang Ngọc Sơn thấy sắc mặt Thủy Đào không còn khó chịu như vừa rồi nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vươn tay bắt lấy đám đom đóm bay tới bay lui ở bên người, nói với Thủy Đào: “Em mau nhắm hai mắt lại, anh có lễ vật muốn tặng em.”
Thủy Đào thấy một loạt thao tác của anh, khóe miệng giật giật, giọng nói có chút khinh bỉ: “Chú Ngọc Sơn, chú thật ấu trĩ nha.”
Giang Ngọc Sơn một chút cũng không cảm thấy là mình ấu trĩ, anh xoay đầu lại, trong giọng nói mang theo một chút ý cười: “Nhắm mắt lại đi, cứ làm như không biết chơi với anh một lát được không?”
Thủy Đào đã có một khoảng thời gian làm việc cùng Giang Ngọc Sơn, trước nay chưa từng thấy qua bộ dạng như bây giờ của anh.
Rõ ràng vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ không đứng đắn như vậy, lúc này lại nhiều thêm vài phần không rõ mị lực, một câu "được không" càng khiến trái tim cô đập nhanh.
Loại cảm giác này thật sự quá kỳ quái, đặc biệt là đôi mắt biết cười kia của Giang Ngọc Sơn, sau khi Thủy Đào nhìn vào càng lúc càng căng thẳng. Không nói hai lời vội vàng nhắm mắt lại, trái tim đập ngày càng mạnh.
Hai mắt nhắm lại, đôi tai càng thêm nhạy cảm, cô nghe được thanh âm hai chân Giang Ngọc Sơn đạp lên trên cỏ, cũng cảm nhận được Giang Ngọc Sơn cách mình càng ngày càng gần.
Một mùi hương xà phòng như có như không thoang thoảng quanh mũi, trong lòng Thủy Đào có một sự khẩn trương không rõ, lông mi cô hơi hơi rung động, nhịn không được định mở mắt ra.
Lúc này, Giang Ngọc Sơn lại kéo nhẹ tay cô, động tác nhẹ nhàng có lễ phép, không mang theo một chút khi bạc, Thủy Đào mở mắt ra, thấy nằm ở lòng bàn tay một cái nơ cài tóc xinh đẹp được làm bằng gỗ.
“Tặng cho cháu ạ?”
Thủy Đào vuốt vuốt nơ cài, hai tay hơi run rẩy, thanh âm khàn khàn, nghe không rõ có cảm xúc đặc biệt gì.
“Đương nhiên, đây là lần trước khi anh làm xong việc đi học ở chỗ thợ mộc trong thôn mình, phí mất mấy khúc gỗ ở đó, còn bị lão thợ mộc lừa không ít tiền đâu. Anh biết là cái kẹp này khắc không được đẹp lắm, em đừng ghét bỏ nhé, em xem hai tay anh đi này.” Nói xong đưa hai tay mình ra trước mặt Thủy Đào.
Nương theo ánh trăng, Thủy Đào thấy được miệng vết thương lớn lớn bé bé, còn có mấy nốt hồng hồng trên cánh tay, hẳn là thời điểm ở trong rừng bắt đom đóm bị muỗi cắn.
Cá tính của Giang Ngọc Sơn chưa bao giờ là yên lặng trả giá, anh vì Thủy Đào làm bất luận sự tình gì đều phải để Thủy Đào biết, muốn từng chút từng chút lưu lại dấu vết ở trong lòng Thủy Đào, lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong lòng Thủy Đào, một chút khe hở cũng sẽ không để lại cho thằng cháu trai tiện nghi của anh.
Trong lòng Thủy Đào có chút cảm động, lại vẫn mạnh miệng nói: “Cũng có phải là do cháu bảo chú làm đâu.”
“Chính là do anh muốn làm, thấy em không vui, anh cảm thấy mình nên làm gì đó để dỗ em, cái kẹp cài tóc này nếu em không thích thì cứ cầm về cất đi hoặc là ném đi cũng được, anh không để ý đâu.”
Thủy Đào còn chưa nói muốn nhận lấy đâu, người này ngay cả chỗ để đồ cũng đã nghĩ xong rồi, làm cho Thủy Đào nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.
Thủy Đào nắm chặt kẹp tóc, thật lâu mới nói một câu: “Chú đúng là phiền a.”
Ngày thường cũng không cảm giác Giang Ngọc Sơn đối với mình có ý gì, đột nhiên như vậy là có ý tứ gì nhỉ?
Giang Ngọc Sơn nói: “Em nếu là cảm thấy anh phiền phức, vậy anh liền lập tức không xuất hiện trước mặt em, nhưng mà em phải đồng ý với anh là sau này không được khổ sở nữa. Anh không biết giữa em và mẹ đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng qua mấy ngày làm việc cùng hai người, anh có thể nhìn ra được là bà thật sự rất thương em, giữa mẹ con không có cách đêm thù, đừng giận dỗi nữa.”
Thủy Đào có chút mê mang: “Thật vậy ạ?”
Nhưng do Thủy Học Dân cùng Lý Hương Lan nói chuyện quá nhập tâm, nên bọn họ càng đi càng xa, thế nhưng đi tới tận chỗ đất hoang gần chân núi.
Rời xa thôn, ban đêm lập tức liền trở nên yên tĩnh, trong không khí có mùi hương của bùn đất ướt át cùng với hương của lá phong, ngẫu nhiên còn có vài tiếng côn trùng kêu vang.
Lý Hương Lan đột nhiên dừng chân lại, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Thủy Đào, mình có lời muốn nói riêng với anh hai bạn.”
Thủy Học Dân kích động chà xát tay, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Thủy Đào.
Thủy Đào phi thường khinh bỉ đối với hành vi thấy sắc quên nghĩa (em) của anh mình, nhưng vẫn thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người.
“Em đi qua bên kia, hai người nói chuyện xong thì gọi em nhé.”
Lý Hương Lan hướng Thủy Đào gật gật đầu, ánh trăng chiếu vào gương mặt cô ấy, làm biểu tình trên mặt thập phần mông lung, mông lung đến độ Thủy Đào nhìn không thấu tươi cười ẩn ẩn mất mát của cô ấy.
Ánh trăng chiếu sáng, khó có được thời điểm an bình như vậy, Thủy Đào tìm một địa phương ngồi xuống, một bên hưởng thụ không gian yên lặng, một bên nhìn Lý Hương Lan cùng Thủy Học Dân nói chuyện nơi xa.
Tươi cười trên mặt Lý Hương Lan vẫn luôn nhàn nhạt, Thủy Học Dân lại trông vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc có thể thành đôi hay không.
Đúng lúc này, một con đom đóm nho nhỏ bay qua trước mặt Thủy Đào, cô xoa xoa hai mắt, sau khi xác nhận là mình không phải bị hoa mắt, cảm thấy thập phần kinh ngạc.
Đom đóm chỉ xuất hiện ở giữa hè, hiện tại đã lập thu, sao lại còn nhỉ?
Nhìn những con đom đóm lấp lánh tỏa sáng, tâm tình của Thủy Đào tốt hơn rất nhiều, thật cẩn thận đem chúng để ở trong lòng bàn tay, đang định quan sát cho kỹ, đom đóm lại bay đi.
Thủy Đào còn không kịp mất mát, lại có mấy con đom đóm bay đến bên người, tiếp theo lại bay sang phương hướng khác.
Thủy Đào không tự giác đứng lên, đi theo phía sau, càng đi đom đóm càng nhiều, chúng nó giống như một mảng ánh sáng xoay quanh đèn lồng, đan xen bay múa, so với ánh trăng sáng cũng không kém chút nào.
Đi theo đom đóm một đoạn, Thủy Đào rốt cuộc biết đàn đom đóm này là từ đâu tới.
Không phải sao, đều đã lúc này, sao lại có đom đóm được chứ, nguyên lai mấy con đom đóm này đều là bị người khác bắt tới.
Thủy Đào chắp tay sau lưng, bước đi rón rén, lặng lẽ đi qua, đứng ở sau lưng người nọ hô lên một tiếng: “Chú Ngọc Sơn, chú đang làm gì thế?”
Ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ, Giang Ngọc Sơn hoảng sợ, giỏ tre trên tay không cầm chắc, rơi xuống trên mặt đất lăn vài vòng, đom đóm trong giỏ tre tranh nhau bay ra, đem Giang Ngọc Sơn cùng Thủy Đào vây quanh, ở bên hai người không ngừng chuyển động.
“Chú Ngọc Sơn, cho cháu xin lỗi nhé, cháu không phải cố ý dọa chú đâu ạ.” Thủy Đào nhìn đàn đom đóm bay mất, nhỏ giọng xin lỗi.
Giang Ngọc Sơn vỗ vỗ ngực mình, nhặt giỏ tre rơi trên mặt đất lên nói: “Không có việc gì, không có việc gì, lá gan anh lớn, một chút cũng không bị dọa.”
Thủy Đào gật gật đầu, cũng không vạch trần chuyện vừa rồi anh chật vật như vậy, lại hỏi: “Trời tối thế này, sao chú lại ra đây ạ, còn tóm được nhiều đom đóm như vậy?”
Giang Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, trong lòng khó được có vài phần chột dạ.
Anh gãi gãi đầu ăn ngay nói thật nói: “Kỳ thật là anh ở chỗ này chờ em.”
Thủy Đào nhíu mày, không hiểu anh có ý tứ gì: “Chờ cháu? Sao chú biết là cháu sẽ đi ra đây vậy?”
Giang Ngọc Sơn há miệng thở dốc, lại chưa nói vì cái gì.
Thủy Đào đem mọi chuyện hôm nay xâu chuỗi lại, tìm ra vấn đề.
“Là Hương Lan?”
Giang Ngọc Sơn gật đầu, sau đó giải thích nói: “Trước kia anh từng giúp Lý Hương Lan một lần, cầu xin mãi cô ấy mới đáp ứng hỗ trợ.”
Thủy Đào bĩu môi, cô cùng Lý Hương Lan quan hệ tốt như vậy, sao trước nay chưa từng nghe Lý Hương Lan nói qua là Giang Ngọc Sơn từng giúp đỡ cô ấy vậy.
Bạn tốt trong lòng có bí mật riêng, còn vì nam nhân khác mà lừa cô đi ra, Thủy Đào trong lòng có điểm hụt hẫng, tức giận nhìn Giang Ngọc Sơn nói: “Vậy chú tìm cháu là có chuyện gì?”
Giang Ngọc Sơn trên mặt tươi cười, làm như không có nhìn ra Thủy Đào đang không cao hứng.
“Còn không phải thấy em dạo này tâm tình không tốt, cho nên muốn dỗ cho em vui lên một chút sao.”
Nói xong, có vẻ mất mát, tươi cười cũng phai nhạt vài phần, “Nhưng do anh thật sự quá ngu ngốc, trước kia chưa từng dỗ dành ai, cho nên không có kinh nghiệm, lần này muốn làm em vui, mà lại dùng sai phương pháp. Nhưng anh không phải cố ý cùng bạn tốt của em lừa gạt em đâu, chủ yếu là do anh không dám tới tìm em, thấy mẹ em là lại giống như chuột thấy mèo ấy, nên mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như này”
Thủy Đào bị câu nói “Muốn dỗ dành em” làm cho choáng váng, còn không có kịp suy nghĩ sâu xa lời này là có ý tứ gì, người này lại thành khẩn giải thích nhiều như vậy, cô có muốn tức giận nữa cũng không được. Trừng mắt nhìn Giang Ngọc Sơn một cái: “Mẹ cháu có đáng sợ như lời chú nói sao?”
Tuy rằng hai ngày này cô cùng Tả Lệ Bình náo loạn mâu thuẫn, nhưng đó là mẹ ruột cô, cô không cho phép người khác nói bậy về mẹ mình.
Giang Ngọc Sơn gật đầu: “Dù sao thì anh cũng rất sợ mẹ em, em không biết chứ hai ngày mới bắt đầu làm việc kia, anh nằm mơ cũng đều mơ thấy mẹ em cầm dao phay mắng anh. May mắn là mỗi lần đều được em giải vây, bằng không thì anh còn càng sợ mẹ em hơn nữa.”
Nghĩ đến ngày thường Tả Lệ Bình đối với Giang Ngọc Sơn hung dữ, Thủy Đào cảm thấy Giang Ngọc Sơn sợ bà xác thật về tình cảm là có thể tha thứ.
Giang Ngọc Sơn thấy sắc mặt Thủy Đào không còn khó chịu như vừa rồi nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vươn tay bắt lấy đám đom đóm bay tới bay lui ở bên người, nói với Thủy Đào: “Em mau nhắm hai mắt lại, anh có lễ vật muốn tặng em.”
Thủy Đào thấy một loạt thao tác của anh, khóe miệng giật giật, giọng nói có chút khinh bỉ: “Chú Ngọc Sơn, chú thật ấu trĩ nha.”
Giang Ngọc Sơn một chút cũng không cảm thấy là mình ấu trĩ, anh xoay đầu lại, trong giọng nói mang theo một chút ý cười: “Nhắm mắt lại đi, cứ làm như không biết chơi với anh một lát được không?”
Thủy Đào đã có một khoảng thời gian làm việc cùng Giang Ngọc Sơn, trước nay chưa từng thấy qua bộ dạng như bây giờ của anh.
Rõ ràng vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ không đứng đắn như vậy, lúc này lại nhiều thêm vài phần không rõ mị lực, một câu "được không" càng khiến trái tim cô đập nhanh.
Loại cảm giác này thật sự quá kỳ quái, đặc biệt là đôi mắt biết cười kia của Giang Ngọc Sơn, sau khi Thủy Đào nhìn vào càng lúc càng căng thẳng. Không nói hai lời vội vàng nhắm mắt lại, trái tim đập ngày càng mạnh.
Hai mắt nhắm lại, đôi tai càng thêm nhạy cảm, cô nghe được thanh âm hai chân Giang Ngọc Sơn đạp lên trên cỏ, cũng cảm nhận được Giang Ngọc Sơn cách mình càng ngày càng gần.
Một mùi hương xà phòng như có như không thoang thoảng quanh mũi, trong lòng Thủy Đào có một sự khẩn trương không rõ, lông mi cô hơi hơi rung động, nhịn không được định mở mắt ra.
Lúc này, Giang Ngọc Sơn lại kéo nhẹ tay cô, động tác nhẹ nhàng có lễ phép, không mang theo một chút khi bạc, Thủy Đào mở mắt ra, thấy nằm ở lòng bàn tay một cái nơ cài tóc xinh đẹp được làm bằng gỗ.
“Tặng cho cháu ạ?”
Thủy Đào vuốt vuốt nơ cài, hai tay hơi run rẩy, thanh âm khàn khàn, nghe không rõ có cảm xúc đặc biệt gì.
“Đương nhiên, đây là lần trước khi anh làm xong việc đi học ở chỗ thợ mộc trong thôn mình, phí mất mấy khúc gỗ ở đó, còn bị lão thợ mộc lừa không ít tiền đâu. Anh biết là cái kẹp này khắc không được đẹp lắm, em đừng ghét bỏ nhé, em xem hai tay anh đi này.” Nói xong đưa hai tay mình ra trước mặt Thủy Đào.
Nương theo ánh trăng, Thủy Đào thấy được miệng vết thương lớn lớn bé bé, còn có mấy nốt hồng hồng trên cánh tay, hẳn là thời điểm ở trong rừng bắt đom đóm bị muỗi cắn.
Cá tính của Giang Ngọc Sơn chưa bao giờ là yên lặng trả giá, anh vì Thủy Đào làm bất luận sự tình gì đều phải để Thủy Đào biết, muốn từng chút từng chút lưu lại dấu vết ở trong lòng Thủy Đào, lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong lòng Thủy Đào, một chút khe hở cũng sẽ không để lại cho thằng cháu trai tiện nghi của anh.
Trong lòng Thủy Đào có chút cảm động, lại vẫn mạnh miệng nói: “Cũng có phải là do cháu bảo chú làm đâu.”
“Chính là do anh muốn làm, thấy em không vui, anh cảm thấy mình nên làm gì đó để dỗ em, cái kẹp cài tóc này nếu em không thích thì cứ cầm về cất đi hoặc là ném đi cũng được, anh không để ý đâu.”
Thủy Đào còn chưa nói muốn nhận lấy đâu, người này ngay cả chỗ để đồ cũng đã nghĩ xong rồi, làm cho Thủy Đào nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải.
Thủy Đào nắm chặt kẹp tóc, thật lâu mới nói một câu: “Chú đúng là phiền a.”
Ngày thường cũng không cảm giác Giang Ngọc Sơn đối với mình có ý gì, đột nhiên như vậy là có ý tứ gì nhỉ?
Giang Ngọc Sơn nói: “Em nếu là cảm thấy anh phiền phức, vậy anh liền lập tức không xuất hiện trước mặt em, nhưng mà em phải đồng ý với anh là sau này không được khổ sở nữa. Anh không biết giữa em và mẹ đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng qua mấy ngày làm việc cùng hai người, anh có thể nhìn ra được là bà thật sự rất thương em, giữa mẹ con không có cách đêm thù, đừng giận dỗi nữa.”
Thủy Đào có chút mê mang: “Thật vậy ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.