(Thập Niên 70) Xuyên Thành Nữ Xứng Bị Từ Hôn
Chương 3:
Linh Nguyên Tản
29/11/2022
Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền nhận thức nhiều năm như vậy, trước nay đều là gọi thẳng đại danh, đâu giống Cố Phán như vậy “Giang đại ca” “Giang đại ca” kêu, cũng khó trách Giang Tuấn Hiền đối với Cố Phán phát sinh hảo cảm.
Thủy Đào cười cười: “Có thể có người bạn như cô, như vậy thiện giải nhân ý hồng nhan tri kỷ, Tuấn Hiền thật là có phúc khí.”
Nói xong cô lại thở dài: “Không giống tôi, một chút cũng sẽ không săn sóc người, còn thường thường bởi vì cô cùng Tuấn Hiền , hai người là bạn bè thuần khiết như vậy mà ghen tuông, thật là quá bụng dạ hẹp hòi.”
Cố Phán vội nhanh giải thích nói: “Thủy Đào muội muội, em đừng hiểu lầm, chị cùng Giang đại ca không phải như vậy......” Lời nói còn chưa nói xong nước mắt đã chảy ra.
Thủy Đào đôi mắt trừng lớn : “Em hiểu lầm cái gì, chẳng lẽ chị cùng Tuấn Hiền không phải bạn tốt sao? Cố thanh niên trí thức, chị nếu mà nói thế em đây rất không cao hứng, từ sau khi chị đến đội sản xuất Dương Liễu, Tuấn Hiền chính là giúp chị không ít việc, không có việc gì còn có thể làm thay việc của chị, còn nhớ rõ lúc chị mới tới không biết cấy mạ, vẫn là Tuấn Hiền tay cầm tay dạy chị, chị hiện tại lại không thừa nhận hai người là bạn bè, Tuấn Hiền sẽ buồn lắm đó.”
Cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn mình dần dần thay đổi , Cố Phán vội phủ nhận: “Không phải, chị không có ý đó, Thủy Đào em đừng nói linh tinh.”
Thủy Đào không phản ứng, duỗi tay đỡ trán, hữu khí vô lực hô: “Ba, con chóng mặt quá.”
Thủy Hoành Sinh vội nói: “Được rồi được rồi, công điểm sự tình cứ như vậy. Mọi người đều giải tán đi, nắm chặt thời gian làm việc, hôm nay cần phải đem ngô thu hoạch cho xong. Khúc Anh, con nhanh nhanh đưa Thủy Đào trở về, chiếu cố em nó cẩn thận.”
Thủy Hoành Sinh đã lên tiếng, việc này cũng liền tính như vậy, Thủy Học Dân hừ mũi, có mấy công điểm , ai hiếm lạ chứ, may mà em gái không có việc gì, bằng không anh nhất định không tha cho Giang Tuấn Hiền.
Thủy Đào được Khúc Anh nâng, chậm rãi đứng lên, thần sắc không rõ nhìn thoáng qua nơi Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán đang làm việc liếc mắt một cái, sau khi mệt mỏi tứ chi có chút sức lực cô mới nói: “Đại tẩu, chúng ta trở về đi.”
Khúc Anh vội vàng gật đầu nói được.
Gia đình Thủy Đào ở trong thôn, phía đông dưới chân núi lớn, bên trái là một cái khe suối nhỏ, bên phải còn lại là một mảnh rừng trúc, phụ cận còn có mấy hộ thôn dân khác.
Gia đình cô điều kiện ở trong thôn cũng coi như không tồi, mấy năm trước Thủy Hoành Sinh đem phòng ở sửa chữa lại, trong nhà hai gian nhà ở sửa thành bốn gian, trừ bỏ đã kết hôn đại ca đại tẩu, Thủy Đào cũng có đơn độc phòng riêng.
Khúc Anh đem nàng đỡ đến trên giường, xoay người đi phòng bếp pha cho cô một chén nước đường, nhìn Thủy Đào một hơi liền đem nước đường uống hết Khúc Anh đau lòng nói: “Em gái, em uống chậm một chút, cẩn thận không sặc.”
Thủy Đào trên mặt hiện lên điểm huyết sắc, duỗi tay lau sạch vệt nước ở khóe miệng, đôi mắt cong cong nói: “Cảm ơn đại tẩu.”
Khúc Anh giúp nàng sửa sang lại đầu tóc, nhẹ giọng nói: “Em mau nằm nghỉ đi, buổi chiều chị ở nhà cùng em, có chuyện gì gọi chị một tiếng là được.”
Thủy Đào gật đầu nói “vâng”.
Khúc Anh đi rồi, Thủy Đào nhìn chằm chằm đỉnh màn một hồi lâu, lúc sau mới nhắm lại mắt.
Tới gần hoàng hôn, mênh mang núi đồi bị nắng chiều như lửa bao phủ, nhóm xã viên rốt cuộc ở trước khi trời tối đã thu hoạch xong hết bắp ngô.
Thủy Đào tỉnh lại lần nữa đã là khi tối mịt, trong phòng một mảnh hắc ám, làm cô có cảm giác không biết đêm nay là đêm nào!
Nằm ở trên giường sửng sốt hai giây, ngoài phòng truyền đến thanh âm làm cô hoàn hồn.
Tuy rằng thanh âm cố tình đè thấp, nhưng Thủy Đào vẫn như cũ nghe được thập phần rõ ràng, người nói chuyện là mẹ mình Tả Lệ Bình, lúc này bà đang cùng người nhà cùng nhau quở trách Giang Tuấn Hiền.
Âm thanh phụ họa còn lại là nhị ca Thủy Học Dân.
Đối với hôn sự của Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền, Tả Lệ Bình vẫn luôn đều không quá vừa lòng.
Giang Tuấn Hiền bộ dáng lớn lên quá đẹp, từ nhỏ liền đem chung quanh nữ hài tử mê đến đầu óc choáng váng, làm hại Thủy Đào nhà bà ở trong thôn có biết bao người ghét, hơn nữa cậu ta tính tình tốt lại ôn nhu, còn sẽ không cự tuyệt người, không cẩn thận liền sẽ làm cô nương khác hiểu lầm.
Giang Tuấn Hiền ở bên ngoài danh tiếng vẫn luôn rất tốt, trong đội mọi người ai nhắc tới hắn đều phải dựng ngón tay cái. Bình tĩnh mà xem xét, cậu ta nếu chỉ là trong thôn bình thường hậu sinh, Tả Lệ Bình khẳng định cũng sẽ theo mọi người khen hắn vài câu, nhưng đây là con rể tương lai của bà, như vậy tính cách khiến cho bà trong lòng có điểm khó chịu.
Bà là người từng trải, cùng Giang Tuấn Hiền người như vậy giao tiếp thật ra có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng nếu cùng cậu ta xử đối tượng, thành vợ cậu ta đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhà cậu ta còn có một nãi nãi chuyên cùng người gây sự, cùng với một tam thúc lười biếng, nếu thật đem con gái gả qua, ngày sau còn không biết muốn thành cái dạng gì.
Tả Lệ Bình đau đầu a.
Bất quá nam nhân cùng nữ nhân nhìn vấn đề góc độ không giống nhau, Tả Lệ Bình không thích Giang Tuấn Hiền địa phương vừa lúc chính là Thủy Hoành Sinh vừa lòng Giang Tuấn Hiền địa phương.
Trong mắt Thủy Hoành Sinh, Giang Tuấn Hiền thích giúp đỡ mọi người, phẩm hạnh đoan chính, thiện lương thuần phác, là hình mẫu người trẻ tuổi cần học tập, hơn nữa việc hôn nhân này là ông cụ Thủy cùng ông cụ Giang khi còn sống định ra, cho nên Thủy Hoành Sinh cũng không có ý tứ hủy bỏ.
Càng quan trọng là Thủy Đào từ nhỏ cùng Giang Tuấn Hiền lớn lên, hai người cảm tình rất tốt, Thủy Đào rất thích hắn.
Đã như vậy, Tả Lệ Bình cũng làm không ra chuyện bổng đánh uyên ương.
Thủy Đào cười cười: “Có thể có người bạn như cô, như vậy thiện giải nhân ý hồng nhan tri kỷ, Tuấn Hiền thật là có phúc khí.”
Nói xong cô lại thở dài: “Không giống tôi, một chút cũng sẽ không săn sóc người, còn thường thường bởi vì cô cùng Tuấn Hiền , hai người là bạn bè thuần khiết như vậy mà ghen tuông, thật là quá bụng dạ hẹp hòi.”
Cố Phán vội nhanh giải thích nói: “Thủy Đào muội muội, em đừng hiểu lầm, chị cùng Giang đại ca không phải như vậy......” Lời nói còn chưa nói xong nước mắt đã chảy ra.
Thủy Đào đôi mắt trừng lớn : “Em hiểu lầm cái gì, chẳng lẽ chị cùng Tuấn Hiền không phải bạn tốt sao? Cố thanh niên trí thức, chị nếu mà nói thế em đây rất không cao hứng, từ sau khi chị đến đội sản xuất Dương Liễu, Tuấn Hiền chính là giúp chị không ít việc, không có việc gì còn có thể làm thay việc của chị, còn nhớ rõ lúc chị mới tới không biết cấy mạ, vẫn là Tuấn Hiền tay cầm tay dạy chị, chị hiện tại lại không thừa nhận hai người là bạn bè, Tuấn Hiền sẽ buồn lắm đó.”
Cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn mình dần dần thay đổi , Cố Phán vội phủ nhận: “Không phải, chị không có ý đó, Thủy Đào em đừng nói linh tinh.”
Thủy Đào không phản ứng, duỗi tay đỡ trán, hữu khí vô lực hô: “Ba, con chóng mặt quá.”
Thủy Hoành Sinh vội nói: “Được rồi được rồi, công điểm sự tình cứ như vậy. Mọi người đều giải tán đi, nắm chặt thời gian làm việc, hôm nay cần phải đem ngô thu hoạch cho xong. Khúc Anh, con nhanh nhanh đưa Thủy Đào trở về, chiếu cố em nó cẩn thận.”
Thủy Hoành Sinh đã lên tiếng, việc này cũng liền tính như vậy, Thủy Học Dân hừ mũi, có mấy công điểm , ai hiếm lạ chứ, may mà em gái không có việc gì, bằng không anh nhất định không tha cho Giang Tuấn Hiền.
Thủy Đào được Khúc Anh nâng, chậm rãi đứng lên, thần sắc không rõ nhìn thoáng qua nơi Giang Tuấn Hiền cùng Cố Phán đang làm việc liếc mắt một cái, sau khi mệt mỏi tứ chi có chút sức lực cô mới nói: “Đại tẩu, chúng ta trở về đi.”
Khúc Anh vội vàng gật đầu nói được.
Gia đình Thủy Đào ở trong thôn, phía đông dưới chân núi lớn, bên trái là một cái khe suối nhỏ, bên phải còn lại là một mảnh rừng trúc, phụ cận còn có mấy hộ thôn dân khác.
Gia đình cô điều kiện ở trong thôn cũng coi như không tồi, mấy năm trước Thủy Hoành Sinh đem phòng ở sửa chữa lại, trong nhà hai gian nhà ở sửa thành bốn gian, trừ bỏ đã kết hôn đại ca đại tẩu, Thủy Đào cũng có đơn độc phòng riêng.
Khúc Anh đem nàng đỡ đến trên giường, xoay người đi phòng bếp pha cho cô một chén nước đường, nhìn Thủy Đào một hơi liền đem nước đường uống hết Khúc Anh đau lòng nói: “Em gái, em uống chậm một chút, cẩn thận không sặc.”
Thủy Đào trên mặt hiện lên điểm huyết sắc, duỗi tay lau sạch vệt nước ở khóe miệng, đôi mắt cong cong nói: “Cảm ơn đại tẩu.”
Khúc Anh giúp nàng sửa sang lại đầu tóc, nhẹ giọng nói: “Em mau nằm nghỉ đi, buổi chiều chị ở nhà cùng em, có chuyện gì gọi chị một tiếng là được.”
Thủy Đào gật đầu nói “vâng”.
Khúc Anh đi rồi, Thủy Đào nhìn chằm chằm đỉnh màn một hồi lâu, lúc sau mới nhắm lại mắt.
Tới gần hoàng hôn, mênh mang núi đồi bị nắng chiều như lửa bao phủ, nhóm xã viên rốt cuộc ở trước khi trời tối đã thu hoạch xong hết bắp ngô.
Thủy Đào tỉnh lại lần nữa đã là khi tối mịt, trong phòng một mảnh hắc ám, làm cô có cảm giác không biết đêm nay là đêm nào!
Nằm ở trên giường sửng sốt hai giây, ngoài phòng truyền đến thanh âm làm cô hoàn hồn.
Tuy rằng thanh âm cố tình đè thấp, nhưng Thủy Đào vẫn như cũ nghe được thập phần rõ ràng, người nói chuyện là mẹ mình Tả Lệ Bình, lúc này bà đang cùng người nhà cùng nhau quở trách Giang Tuấn Hiền.
Âm thanh phụ họa còn lại là nhị ca Thủy Học Dân.
Đối với hôn sự của Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền, Tả Lệ Bình vẫn luôn đều không quá vừa lòng.
Giang Tuấn Hiền bộ dáng lớn lên quá đẹp, từ nhỏ liền đem chung quanh nữ hài tử mê đến đầu óc choáng váng, làm hại Thủy Đào nhà bà ở trong thôn có biết bao người ghét, hơn nữa cậu ta tính tình tốt lại ôn nhu, còn sẽ không cự tuyệt người, không cẩn thận liền sẽ làm cô nương khác hiểu lầm.
Giang Tuấn Hiền ở bên ngoài danh tiếng vẫn luôn rất tốt, trong đội mọi người ai nhắc tới hắn đều phải dựng ngón tay cái. Bình tĩnh mà xem xét, cậu ta nếu chỉ là trong thôn bình thường hậu sinh, Tả Lệ Bình khẳng định cũng sẽ theo mọi người khen hắn vài câu, nhưng đây là con rể tương lai của bà, như vậy tính cách khiến cho bà trong lòng có điểm khó chịu.
Bà là người từng trải, cùng Giang Tuấn Hiền người như vậy giao tiếp thật ra có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng nếu cùng cậu ta xử đối tượng, thành vợ cậu ta đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhà cậu ta còn có một nãi nãi chuyên cùng người gây sự, cùng với một tam thúc lười biếng, nếu thật đem con gái gả qua, ngày sau còn không biết muốn thành cái dạng gì.
Tả Lệ Bình đau đầu a.
Bất quá nam nhân cùng nữ nhân nhìn vấn đề góc độ không giống nhau, Tả Lệ Bình không thích Giang Tuấn Hiền địa phương vừa lúc chính là Thủy Hoành Sinh vừa lòng Giang Tuấn Hiền địa phương.
Trong mắt Thủy Hoành Sinh, Giang Tuấn Hiền thích giúp đỡ mọi người, phẩm hạnh đoan chính, thiện lương thuần phác, là hình mẫu người trẻ tuổi cần học tập, hơn nữa việc hôn nhân này là ông cụ Thủy cùng ông cụ Giang khi còn sống định ra, cho nên Thủy Hoành Sinh cũng không có ý tứ hủy bỏ.
Càng quan trọng là Thủy Đào từ nhỏ cùng Giang Tuấn Hiền lớn lên, hai người cảm tình rất tốt, Thủy Đào rất thích hắn.
Đã như vậy, Tả Lệ Bình cũng làm không ra chuyện bổng đánh uyên ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.