Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 23: Bố Trí Ổn Thỏa 3
Quýnh Quýnh Hữu Bì
13/06/2022
Lâm Ngọc Trúc và Trương Diễm Thu vừa nhìn đã biết cầm theo chăn màn cũ không chịu được từ trong nhà đến.
Mà Lý Hướng Vãn vừa nhìn đã biết là đồ mới, Trương Diễm Thu hơi có chút kinh ngạc, biết cô là gia đình công nhân nhưng không nghĩ cha mẹ lại chiều cô đến thế, trong lòng có chút hâm mộ và đố kị.
Lâm Ngọc Trúc thở dài, mẹ Lâm tốt hơn cha mẹ Lý nhiều, Lý Hướng Vãn lúc ra khỏi nhà trừ mấy bộ quần áo thì không mang cái gì cả, những hành lý này đều là cô mua ở kinh thành.
Cho nên mới nói, có đôi khi đổi góc nhìn khác rồi xem thì cũng không có gì đáng hâm mộ cả.
Lúc này hệ thống lại nhắc nhở cô củ cải đã đến lúc rồi hơn nữa đã thu hoạch xong, có muốn tiếp tục trồng cải trắng không? Lâm Ngọc Trúc nói thầm trong lòng tiếp tục trồng, trên mặt vẫn hờ hững không nhìn ra gì khác lạ.
Chỉnh đốn hành lý cũng không phải chuyện gì phức tạp, đến cách tan rầm buổi sáng một lúc thì cả ba đã làm xong rồi.
Đệm chăn xếp xong bỏ vào tủ quần áo, hành lý cũng đều được sắp xếp cẩn thận, ba cô gái mới bước ra khỏi phòng xem lương thực.
Thời đại này, lương thực được đựng trong túi vải, các cô đều không mang theo, chỉ có thể mượn trong thôn dùng, chờ lên trấn rồi mua bao đựng lương thực hoặc lấy công điểm đổi với thôn.
Bốn người ký hiệu lên túi lương thực của mình cất đặt xong, ba người còn lại cũng lục tục tan ca trở về.
Hai nữ thanh niên trí thức, một người tên là Triệu Hương Lan, từ Tây Hồ đến, có thể coi như một nửa đồng hương của Lý Hướng Vãn, cho nên về sau quan hệ của hai người khá tốt.
Một nữ thanh niên trí thức khác tên là Vương Tiểu Mai, là người Hồ Nam.
Lâm Ngọc Trúc có chút ấn tượng, người này thích ăn cay, mỗi lần cô ấy nấu cơm đều muốn bỏ nhiều tiêu, làm cho mọi người ăn không quen, trong sách còn nói bởi vì điều này cũng tạo nên không ít mâu thuẫn, cũng không biết việc này có xảy ra hay không.
Một người khác trướng mạo mới nhìn trông có vẻ thật thà, Hà Viễn Phương.
Lâm Ngọc Trúc không khỏi liếc mắt nhìn anh ta, nếu như cô nhớ không lầm người này không hề thật thà như vẻ bề ngoài.
Ở trong sách, người này không phải một người có tính tình đàng hoàng, thích nhìn trộm nữ thanh niên trí thức. Cho nên mới nói, làm cái rèm rất là cần thiết, lòng người khó dò, ai biết được ai là người tốt.
Mọi người đều là lần đầu gặp mặt đương nhiên là tay bắt mặt mừng với nhau, chẳng người nào nhìn ra được ai tốt ai xấu.
Khi Triệu Hương Lan và Vương Tiểu Mai bước vào trong phòng quan sát, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn.
Vương Tiểu Mai nói thẳng: "Ô! Ai mang theo nhiều vải thô thế nhỉ? Có còn nữa không, cho chúng tôi một một mảnh luôn, một cái giường mà chỉ có một đầu che rèm trông cũng có vẻ không đẹp lắm."
Tiếng phổ thông của Vương Tiểu Mai không tốt lắm, ở Đông Bắc hai năm rồi, giọng nói vừa có chút hương vị Đông Bắc lại có chút vị ở quê, nghe cứ kì kì.
Lời này làm Lý Hướng Vãn khẽ nhíu lông mày, vải thô này cũng không phải đồ miễn phí, nghe ý của Vương Tiểu Mai là muốn lấy không: "Đều đã dùng hết rồi, nếu muốn làm thêm nữa chắc các cô phải lên thị trấn mua."
Trên mặt Vương Tiểu Mai có chút không vui, cô ta đã đến đây hai năm khó tránh khỏi có cảm giác ưu việt đối với thanh niên trí thức mới tới.
Nghe không có vải thô, lẩm bẩm: “Tôi thấy là đều ngủ trong một phòng làm cái này khá thừa thãi, không bằng tháo cái rèm xuống treo ở cửa, chúng ta đều để ý một tí, mọi người đều không bị lộ hàng, vải thô còn lại thì có thể giữ lại dùng cho việc khác, chúng ta đều là đồng chí nữ với nhau cả còn sợ nhìn nhau hay gì."
Lâm Ngọc Trúc khá là ngạc nhiên trước lời Vương Tiểu Mai.
Còn chưa nói đến việc cô ta có xem vải thô như vật đáng tiền hay không, chỉ xét mỗi lời nói không sợ trời không sợ đất thôi cũng khá dũng cảm đấy.
Cô từng xem qua một bài viết tranh luận, so sánh nhà tắm phương Bắc và nhà tắm ở phương Nam, nhà tắm phương Bắc là một phòng to, không có vách ngăn, mọi người tắm cùng một phòng đều có thể nhìn sạch người khác, dáng người đẹp xấu gì thấy tất.
Mà nhà tắm phương Nam là phòng đơn, cho nên người phía nam cực kì coi trọng điều này.
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, có một số quan niệm cũng không thể cứ dựa phân theo Nam Bắc.
Theo như Lý Hướng Vãn nghĩ, Vương Tiểu Mai này da mặt có chút dày, không để ý tới đến lời cô ta, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp.
Vương Tiểu Mai thấy cả mấy người đều không để ý đến cô ta, trên mặt khó chịu, hướng ra phía cửa mà chửi: "Thứ quái đản, học tác phong bọn nhà tư bản, lãng phí tài nguyên quốc gia."
Lời này cũng có chút nặng, Triệu Hương Lan kéo kéo cô ta: "Đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sao mà phải làm quá như vậy.“
Vương Tiểu Mai hừ một tiếng, vểnh môi nói: "Đều trong cùng một cái phòng, chỉ có mấy cô kia làm rèm, chúng ta lại không có làm. Để người ta nhìn vào cười chúng ta à, trông như kiểu nghèo lắm, không biết chú ý lắm vậy, chỉ có mỗi mấy cô kia sợ bị nhìn, chúng ta thì tùy tiện không sợ bị nhìn à?"
Người khác, trong thôn còn có thể có ai đến chỗ này của các cô.
Mà Lý Hướng Vãn vừa nhìn đã biết là đồ mới, Trương Diễm Thu hơi có chút kinh ngạc, biết cô là gia đình công nhân nhưng không nghĩ cha mẹ lại chiều cô đến thế, trong lòng có chút hâm mộ và đố kị.
Lâm Ngọc Trúc thở dài, mẹ Lâm tốt hơn cha mẹ Lý nhiều, Lý Hướng Vãn lúc ra khỏi nhà trừ mấy bộ quần áo thì không mang cái gì cả, những hành lý này đều là cô mua ở kinh thành.
Cho nên mới nói, có đôi khi đổi góc nhìn khác rồi xem thì cũng không có gì đáng hâm mộ cả.
Lúc này hệ thống lại nhắc nhở cô củ cải đã đến lúc rồi hơn nữa đã thu hoạch xong, có muốn tiếp tục trồng cải trắng không? Lâm Ngọc Trúc nói thầm trong lòng tiếp tục trồng, trên mặt vẫn hờ hững không nhìn ra gì khác lạ.
Chỉnh đốn hành lý cũng không phải chuyện gì phức tạp, đến cách tan rầm buổi sáng một lúc thì cả ba đã làm xong rồi.
Đệm chăn xếp xong bỏ vào tủ quần áo, hành lý cũng đều được sắp xếp cẩn thận, ba cô gái mới bước ra khỏi phòng xem lương thực.
Thời đại này, lương thực được đựng trong túi vải, các cô đều không mang theo, chỉ có thể mượn trong thôn dùng, chờ lên trấn rồi mua bao đựng lương thực hoặc lấy công điểm đổi với thôn.
Bốn người ký hiệu lên túi lương thực của mình cất đặt xong, ba người còn lại cũng lục tục tan ca trở về.
Hai nữ thanh niên trí thức, một người tên là Triệu Hương Lan, từ Tây Hồ đến, có thể coi như một nửa đồng hương của Lý Hướng Vãn, cho nên về sau quan hệ của hai người khá tốt.
Một nữ thanh niên trí thức khác tên là Vương Tiểu Mai, là người Hồ Nam.
Lâm Ngọc Trúc có chút ấn tượng, người này thích ăn cay, mỗi lần cô ấy nấu cơm đều muốn bỏ nhiều tiêu, làm cho mọi người ăn không quen, trong sách còn nói bởi vì điều này cũng tạo nên không ít mâu thuẫn, cũng không biết việc này có xảy ra hay không.
Một người khác trướng mạo mới nhìn trông có vẻ thật thà, Hà Viễn Phương.
Lâm Ngọc Trúc không khỏi liếc mắt nhìn anh ta, nếu như cô nhớ không lầm người này không hề thật thà như vẻ bề ngoài.
Ở trong sách, người này không phải một người có tính tình đàng hoàng, thích nhìn trộm nữ thanh niên trí thức. Cho nên mới nói, làm cái rèm rất là cần thiết, lòng người khó dò, ai biết được ai là người tốt.
Mọi người đều là lần đầu gặp mặt đương nhiên là tay bắt mặt mừng với nhau, chẳng người nào nhìn ra được ai tốt ai xấu.
Khi Triệu Hương Lan và Vương Tiểu Mai bước vào trong phòng quan sát, căn phòng đã thay đổi hoàn toàn.
Vương Tiểu Mai nói thẳng: "Ô! Ai mang theo nhiều vải thô thế nhỉ? Có còn nữa không, cho chúng tôi một một mảnh luôn, một cái giường mà chỉ có một đầu che rèm trông cũng có vẻ không đẹp lắm."
Tiếng phổ thông của Vương Tiểu Mai không tốt lắm, ở Đông Bắc hai năm rồi, giọng nói vừa có chút hương vị Đông Bắc lại có chút vị ở quê, nghe cứ kì kì.
Lời này làm Lý Hướng Vãn khẽ nhíu lông mày, vải thô này cũng không phải đồ miễn phí, nghe ý của Vương Tiểu Mai là muốn lấy không: "Đều đã dùng hết rồi, nếu muốn làm thêm nữa chắc các cô phải lên thị trấn mua."
Trên mặt Vương Tiểu Mai có chút không vui, cô ta đã đến đây hai năm khó tránh khỏi có cảm giác ưu việt đối với thanh niên trí thức mới tới.
Nghe không có vải thô, lẩm bẩm: “Tôi thấy là đều ngủ trong một phòng làm cái này khá thừa thãi, không bằng tháo cái rèm xuống treo ở cửa, chúng ta đều để ý một tí, mọi người đều không bị lộ hàng, vải thô còn lại thì có thể giữ lại dùng cho việc khác, chúng ta đều là đồng chí nữ với nhau cả còn sợ nhìn nhau hay gì."
Lâm Ngọc Trúc khá là ngạc nhiên trước lời Vương Tiểu Mai.
Còn chưa nói đến việc cô ta có xem vải thô như vật đáng tiền hay không, chỉ xét mỗi lời nói không sợ trời không sợ đất thôi cũng khá dũng cảm đấy.
Cô từng xem qua một bài viết tranh luận, so sánh nhà tắm phương Bắc và nhà tắm ở phương Nam, nhà tắm phương Bắc là một phòng to, không có vách ngăn, mọi người tắm cùng một phòng đều có thể nhìn sạch người khác, dáng người đẹp xấu gì thấy tất.
Mà nhà tắm phương Nam là phòng đơn, cho nên người phía nam cực kì coi trọng điều này.
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, có một số quan niệm cũng không thể cứ dựa phân theo Nam Bắc.
Theo như Lý Hướng Vãn nghĩ, Vương Tiểu Mai này da mặt có chút dày, không để ý tới đến lời cô ta, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp.
Vương Tiểu Mai thấy cả mấy người đều không để ý đến cô ta, trên mặt khó chịu, hướng ra phía cửa mà chửi: "Thứ quái đản, học tác phong bọn nhà tư bản, lãng phí tài nguyên quốc gia."
Lời này cũng có chút nặng, Triệu Hương Lan kéo kéo cô ta: "Đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sao mà phải làm quá như vậy.“
Vương Tiểu Mai hừ một tiếng, vểnh môi nói: "Đều trong cùng một cái phòng, chỉ có mấy cô kia làm rèm, chúng ta lại không có làm. Để người ta nhìn vào cười chúng ta à, trông như kiểu nghèo lắm, không biết chú ý lắm vậy, chỉ có mỗi mấy cô kia sợ bị nhìn, chúng ta thì tùy tiện không sợ bị nhìn à?"
Người khác, trong thôn còn có thể có ai đến chỗ này của các cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.