Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 15: Gặp Gỡ Một Bác Gái 1
Quýnh Quýnh Hữu Bì
12/06/2022
Đối với chuyện về nông thôn mà nói thì tương lai còn xa lắm, Lâm Ngọc Trúc biết muốn quay về thành phố ít nhất phải đợi mấy năm, có lẽ còn phải đợi đến khi thi đại học.
Mẹ Lâm luôn cho rằng con cái đi học sớm tốt nghiệp sớm, sau đó có thể sớm đi làm kiếm tiền.
Cho nên Lâm Ngọc Trúc đi học cũng được tính là sớm, như bây giờ tốt nghiệp cấp ba rồi chỉ mới mười sáu tuổi, đợi đến kì thi đại học đến cô còn chưa đủ hai mươi tuổi, tầm tuổi này học đại học không phải là lớn, nhưng đối với niên đại này, chờ cô tốt nghiệp xong cũng biến thành cô gái già rồi.
Lúc đó chỉ sợ các cô gái cùng tuổi với cô đã có mấy mụn con luôn rồi, Lâm Ngọc Trúc chống cằm ngắm nhìn bình nguyên trải dài vô tận ngoài cửa sổ.
Thi đại học hay là đợi sau khi về nhà rồi ra biển đây? Nói trắng ra, cô có không gian, mà chế độ dùng phiếu mua đồ phải đến thập niên tám mươi mới dần dần được buông lỏng, chờ qua giai đoạn khó khăn rồi, lúc đó chỉ cần không đắc tội với người nào đó, việc buôn bán căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Trừ việc chơi cổ phiếu bị cấm ra, mấy việc làm ăn khác vẫn có thể làm được.
Cô hoàn toàn có thể đến một thành phố xa lạ để bán hoa quả một thời gian, vào giai đoạn đầu của sự phục hồi kinh tế, tiền bạc rất dễ kiếm.
Lúc này trên đường phố chưa có camera giám sát, nguồn gốc hàng hóa càng dễ dàng che giấu, chờ tới lúc cô kiếm đủ tiền thì hoàn toàn có thể kịp thời trốn đi, lại đến một thành phố mà cô thích, mua mấy căn nhà ở đó ngồi đợi nó tăng giá hoặc làm chủ hộ tái định cư.
Cũng có thể mua thêm mấy căn nhà mặt phố, đợi thời kì hoàng kim đến biến nó thành cửa hàng buôn bán, cho thuê hoặc để cho bản thân làm ăn đều rất tốt.
Thực ra nếu như gan to, bây giờ cô có thể đi đến chợ đen, bấy giờ có rất nhiều vàng bạc châu báu đều không đáng tiền, có một số người vì ăn no mà đem mấy thứ này đi đổi lương thực, nếu như may mắn, hầy, thu được đồ cổ thì sau này cũng có thể phát tài.
Nếu không thì đi chợ đen đổi phiếu rượu, bán rượu Mao Đài với rượu ngũ lương, không gian của cô ngoại trừ kho hàng bị trạng thái ngưng đọng thời gian, tỉ lệ thời gian bên ngoài đều bình thường, cô bỏ rượu vào trong không gian giống như dự trữ vậy, đợi sau này có giá rồi, không chừng nhờ vào mấy chai rượu Mao Đài là cô có thể giàu to.
Nghĩ thế thôi đã kích động rồi.
Đợi sự hưng phấn qua đi, cô cũng hiểu chờ đến thời kì mở cửa thì cơ hội ở khắp mọi nơi, nhưng lừa đảo ở đâu cũng có, trong đó kẻ thất bại cũng không ít, sau khi có tiền rồi bị người nhắm vào khiến nhà tan cửa nát càng không ít.
Điều này cũng phải xem xét lại.
Thực ra kiếp trước Lâm Ngọc Trúc là một người mệnh khổ, làm gì cũng dựa vào bản thân, những nỗi khổ nhọc khi đến sinh tồn ở thành phố lớn cũng chỉ mình cô biết. Bây giờ xuyên đến thập niên bảy mươi, cô có chút muốn chậm trãi trải qua cuộc sống, hoặc là thi đại học rồi tìm một công việc ổn định, lợi dụng hệ thống kiếm chút tiền, như vậy cuộc sống sẽ càng thoải mái!
Ý nghĩ cứ thế quanh đi quẩn lại trong đầu.
Ba người nhóm nữ chính ngồi trên xe sắp được một ngày, tàu hỏa lại vận hành thêm một đoạn đường, bọn họ vừa có chút muốn ngủ, cũng không có nhu cầu nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu sau liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Chỉ có Lâm Ngọc Trúc vì có hệ thống hơn nữa có hy vọng đối với niên đại này nên cả người tinh lực dồi dào, tràn đầy hứng thú.
Chỉ cần vượt qua tháng ngày khó khăn ở nông thôn, cuộc sống sau này rất đáng để mong đợi.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc không khỏi nhìn về phía Lý Hướng Vãn, nữ chính dựa người vào ghế, khuôn mặt ngủ say của cô ấy rất dịu dàng yên tĩnh, ngay cả trong khung cảnh tàu hỏa tồi tàn như vậy mà cô ấy vẫn tự có vầng sáng cho riêng mình.
Cái khác không nói chứ thực ra Lâm Ngọc Trúc khá ghen tị với nữ chính, kiếp trước là hào môn danh viện, gặp thế giới mà người bình thường không dễ dàng gặp được, tận hưởng cuộc sống mà người bình thường không có.
Cô chỉ nhìn thấy Maserati chứ chưa từng được lái nó, mà trong không gian của nữ chính có hai chiếc xe bản giới hạn cô cực thích, mấy cái này đều không tính là gì, nếu như cố gắng, thứ cô muốn sau này cô cũng sẽ có được.
Điều khiến người ta thực sự ghen tị chính là, sau khi nữ chính xuyên qua có một nam chính thật lòng với cô ấy, còn có nam phụ trung thành. Điều này đặt ở hiện thực đều là gặp được mà không có được, nghĩ xem đời này của nữ chính mĩ mãn biết bao, vừa giàu có lại đông con.
Lâm Ngọc Trúc không khỏi cảm thán, đúng là cả hai kiếp đều thuận buồm xuôi gió mà.
Mẹ Lâm luôn cho rằng con cái đi học sớm tốt nghiệp sớm, sau đó có thể sớm đi làm kiếm tiền.
Cho nên Lâm Ngọc Trúc đi học cũng được tính là sớm, như bây giờ tốt nghiệp cấp ba rồi chỉ mới mười sáu tuổi, đợi đến kì thi đại học đến cô còn chưa đủ hai mươi tuổi, tầm tuổi này học đại học không phải là lớn, nhưng đối với niên đại này, chờ cô tốt nghiệp xong cũng biến thành cô gái già rồi.
Lúc đó chỉ sợ các cô gái cùng tuổi với cô đã có mấy mụn con luôn rồi, Lâm Ngọc Trúc chống cằm ngắm nhìn bình nguyên trải dài vô tận ngoài cửa sổ.
Thi đại học hay là đợi sau khi về nhà rồi ra biển đây? Nói trắng ra, cô có không gian, mà chế độ dùng phiếu mua đồ phải đến thập niên tám mươi mới dần dần được buông lỏng, chờ qua giai đoạn khó khăn rồi, lúc đó chỉ cần không đắc tội với người nào đó, việc buôn bán căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Trừ việc chơi cổ phiếu bị cấm ra, mấy việc làm ăn khác vẫn có thể làm được.
Cô hoàn toàn có thể đến một thành phố xa lạ để bán hoa quả một thời gian, vào giai đoạn đầu của sự phục hồi kinh tế, tiền bạc rất dễ kiếm.
Lúc này trên đường phố chưa có camera giám sát, nguồn gốc hàng hóa càng dễ dàng che giấu, chờ tới lúc cô kiếm đủ tiền thì hoàn toàn có thể kịp thời trốn đi, lại đến một thành phố mà cô thích, mua mấy căn nhà ở đó ngồi đợi nó tăng giá hoặc làm chủ hộ tái định cư.
Cũng có thể mua thêm mấy căn nhà mặt phố, đợi thời kì hoàng kim đến biến nó thành cửa hàng buôn bán, cho thuê hoặc để cho bản thân làm ăn đều rất tốt.
Thực ra nếu như gan to, bây giờ cô có thể đi đến chợ đen, bấy giờ có rất nhiều vàng bạc châu báu đều không đáng tiền, có một số người vì ăn no mà đem mấy thứ này đi đổi lương thực, nếu như may mắn, hầy, thu được đồ cổ thì sau này cũng có thể phát tài.
Nếu không thì đi chợ đen đổi phiếu rượu, bán rượu Mao Đài với rượu ngũ lương, không gian của cô ngoại trừ kho hàng bị trạng thái ngưng đọng thời gian, tỉ lệ thời gian bên ngoài đều bình thường, cô bỏ rượu vào trong không gian giống như dự trữ vậy, đợi sau này có giá rồi, không chừng nhờ vào mấy chai rượu Mao Đài là cô có thể giàu to.
Nghĩ thế thôi đã kích động rồi.
Đợi sự hưng phấn qua đi, cô cũng hiểu chờ đến thời kì mở cửa thì cơ hội ở khắp mọi nơi, nhưng lừa đảo ở đâu cũng có, trong đó kẻ thất bại cũng không ít, sau khi có tiền rồi bị người nhắm vào khiến nhà tan cửa nát càng không ít.
Điều này cũng phải xem xét lại.
Thực ra kiếp trước Lâm Ngọc Trúc là một người mệnh khổ, làm gì cũng dựa vào bản thân, những nỗi khổ nhọc khi đến sinh tồn ở thành phố lớn cũng chỉ mình cô biết. Bây giờ xuyên đến thập niên bảy mươi, cô có chút muốn chậm trãi trải qua cuộc sống, hoặc là thi đại học rồi tìm một công việc ổn định, lợi dụng hệ thống kiếm chút tiền, như vậy cuộc sống sẽ càng thoải mái!
Ý nghĩ cứ thế quanh đi quẩn lại trong đầu.
Ba người nhóm nữ chính ngồi trên xe sắp được một ngày, tàu hỏa lại vận hành thêm một đoạn đường, bọn họ vừa có chút muốn ngủ, cũng không có nhu cầu nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu sau liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Chỉ có Lâm Ngọc Trúc vì có hệ thống hơn nữa có hy vọng đối với niên đại này nên cả người tinh lực dồi dào, tràn đầy hứng thú.
Chỉ cần vượt qua tháng ngày khó khăn ở nông thôn, cuộc sống sau này rất đáng để mong đợi.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc không khỏi nhìn về phía Lý Hướng Vãn, nữ chính dựa người vào ghế, khuôn mặt ngủ say của cô ấy rất dịu dàng yên tĩnh, ngay cả trong khung cảnh tàu hỏa tồi tàn như vậy mà cô ấy vẫn tự có vầng sáng cho riêng mình.
Cái khác không nói chứ thực ra Lâm Ngọc Trúc khá ghen tị với nữ chính, kiếp trước là hào môn danh viện, gặp thế giới mà người bình thường không dễ dàng gặp được, tận hưởng cuộc sống mà người bình thường không có.
Cô chỉ nhìn thấy Maserati chứ chưa từng được lái nó, mà trong không gian của nữ chính có hai chiếc xe bản giới hạn cô cực thích, mấy cái này đều không tính là gì, nếu như cố gắng, thứ cô muốn sau này cô cũng sẽ có được.
Điều khiến người ta thực sự ghen tị chính là, sau khi nữ chính xuyên qua có một nam chính thật lòng với cô ấy, còn có nam phụ trung thành. Điều này đặt ở hiện thực đều là gặp được mà không có được, nghĩ xem đời này của nữ chính mĩ mãn biết bao, vừa giàu có lại đông con.
Lâm Ngọc Trúc không khỏi cảm thán, đúng là cả hai kiếp đều thuận buồm xuôi gió mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.