Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 5: Phúc Lợi 2
Quýnh Quýnh Hữu Bì
05/06/2022
Đừng tưởng rằng xuống nông thôn không khổ, thanh niên trí thức thế hệ trước chưa từng nói xuống nông thôn không khổ, nghe mẹ Lâm nói, Lâm Ngọc Trúc cũng hiểu được, mẹ Lâm nói không chừng đã sớm sắp xếp cho cô chuyện xuống nông thôn rồi, nếu không phải hôm nay cô nhắc đến chuyện này thì khó mà nói ngày nào đó sẽ trực tiếp bị thông báo chuyện đi xuống nông thôn.
"Nghe nói Đông Bắc bên kia lương thực phong phú hơn nơi khác, nếu con đi thật thì như vậy cũng có thể gửi cho nhà chút, hiện tại công ty lương thực cũng khó, hiện tại công ty lương thực cũng khó mà vận chuyển được lương thực." Nói xong cố ý nhìn xem phản ứng của Lâm Ngọc Trúc.
"Vậy phải đưa cho con đủ tiền."
Mẹ Lâm nghe xong trừng cô rồi nói: "Mẹ còn có thể để con bị đói à, tiền tiền tiền, tất cả đều là tiền, cái nhà họ Lâm các người từ già đến trẻ miệng lúc nào cũng nói không có cách nào trả tiền..." Sau đó bắt đầu lốp bốp đem một nhà lớn nhỏ lần lượt nói mấy lần.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục giả vờ chim cút.
Đời trước quê quán Lâm Ngọc Trúc lệch bắc, nói là Đông Bắc nhưng lại không thuộc về cảnh nội Đông Bắc, nhắc tới cũng xem như nửa người Đông Bắc, mùa đông bên kia đúng là rất lạnh, mẹ Lâm cũng không lo lắng con gái bị đông lạnh mà một lòng nghĩ có thể nhờ được hay không, một người mẹ như thế, chậc chậc chậc!
Nhìn ý tứ trong lời nói của mẹ Lâm, lần này cô đi xuống nông thôn ở Đông Bắc là cơ bản không có chạy thoát được.
Mẹ Lâm tựa hồ không hài lòng lắm với dáng vẻ chim cút này của Lâm Ngọc Trúc, nhịn không được oán giận nói: "Càng lớn càng không muốn nói, cả ngày giống như cái hủ nút, nếu phải gả tới nhà khác không chừng bị nhà chồng ức hiếp đến chết."
Lâm Ngọc Trúc yên lặng húp cháo, không phát biểu ý kiến.
Bà làm như cô không muốn nói chuyện vậy!
Cô là không dám nhiều lời, nước ta đất rộng nhiều người, chỉ riêng tiếng địa phương một tỉnh đã rất nhiều loại, tiếng địa phương của nhà họ Lâm còn không tính là quá lệch, Lâm Ngọc Trúc hầu như đều có thể nghe hiểu, nói lại không được, rất dễ bị lộ.
Không phải cô muốn mỗi ngày đều thấp giọng nói chuyện giống như muỗi kêu, nếu như vậy đi xuống nông thôn cũng tốt.
Sau khi ăn cơm xong, người đi làm thì đi làm, người đi học thì mang theo cặp sách bay mất.
Một bàn bát đũa tự nhiên là Lâm Ngọc Trúc dọn, vén tay áo lên mà dọn, một quản lý cao cấp như cô lưu lạc đến đây, đến cái niên đại đáng chết này.
Quét dọn nhà xong lại đến quét sân, dù sao việc có thể làm thì đều phải làm, nếu không bị mẹ Lâm phát hiện chính là bị mắng một trận, chờ dọn xong rồi, nhìn đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, thôi được rồi, khỏi nghỉ ngơi, phải nấu cơm cho mẹ Lâm và chị hai.
Công việc của mấy người mẹ Lâm bình thường thật ra là rất nhàn, trừ phi có tình huống đặc biệt, ngày bình thường đơn giản chính là xử lý chuyện nhà trong khu phố, cách nhà lại không xa, nhìn không có việc gì liền mang theo con gái về sớm, còn có thể ngủ một giấc ngủ trưa.
Cơm kỳ thật đã làm xong, đem bánh cao lương làm buổi sáng hâm nóng, nấu nồi cháo bắp ngô, lại xào một món rau xanh là xong, nhưng nhóm lò lửa thì phải mất một hồi.
Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị xong cơm trưa thì mẹ Lâm cùng chị hai Lâm cũng đã quay trở về, lúc ăn cơm trưa, mẹ Lâm nói ra: "Chuyện xuống nông thôn đã sắp xếp xong cho con rồi, nghe nói là ở Hắc Tỉnh, ngày kia sẽ xuất phát, hai ngày này con sắp xếp một chút."
"..." Lâm Ngọc Trúc có chút sợ hãi thán phục tốc độ của mẹ Lâm, quả nhiên không có đoán sai, mẹ Lâm nhất định là đã sớm sắp xếp chuyện xuống nông thôn cho cô rồi!
Cũng may mẹ Lâm không có áp bách đứa con gái nhỏ là cô quá mức, thời gian tốt đẹp để ngủ trưa vẫn có.
Sau khi cùng chị hai Lâm nằm dài trên giường, Lâm Ngọc Trúc có chút ngủ không được, nói xuống nông thôn thì xuống, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị chút gì đó chứ, hỏi nguyên chủ có tiền riêng không? Khẳng định là không có!
Mẹ Lâm hận không thể chia tiền ra nhỏ hết mức có thể để tiêu, người trong nhà này trong tay ai có bao nhiêu tiền, trong nội tâm bà đều biết rõ.
Đây là niên đại có tiền không có phiếu thì cái gì cũng không mua được, chớ nói chi là không có phiếu không có tiền.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ đến lúc xuống nông thôn phải mang gì đi theo thì mới nhớ tới, việc đi nhà xí của nhà họ Lâm đều là dùng giấy báo cũ mẹ Lâm cầm từ đơn vị về để giải quyết, chỉ có khi đến dì cả có thể từ trong tay mẹ Lâm lấy được giấy vệ sinh, sắc mặt nhất thời quỷ dị.
Vội vàng đứng dậy lục tung, rốt cục lật ra được thứ phải dùng lúc có kinh trong truyền thuyết, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc phức tạp.
Thẳng thắn mà nói, cho dù là qua một tháng, lúc cô mặc quần áo của nguyên củ vẫn có tâm tình phức tạp muốn ném đi cho rồi, hiện tại lại nhìn băng vệ sinh...
"Nghe nói Đông Bắc bên kia lương thực phong phú hơn nơi khác, nếu con đi thật thì như vậy cũng có thể gửi cho nhà chút, hiện tại công ty lương thực cũng khó, hiện tại công ty lương thực cũng khó mà vận chuyển được lương thực." Nói xong cố ý nhìn xem phản ứng của Lâm Ngọc Trúc.
"Vậy phải đưa cho con đủ tiền."
Mẹ Lâm nghe xong trừng cô rồi nói: "Mẹ còn có thể để con bị đói à, tiền tiền tiền, tất cả đều là tiền, cái nhà họ Lâm các người từ già đến trẻ miệng lúc nào cũng nói không có cách nào trả tiền..." Sau đó bắt đầu lốp bốp đem một nhà lớn nhỏ lần lượt nói mấy lần.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục giả vờ chim cút.
Đời trước quê quán Lâm Ngọc Trúc lệch bắc, nói là Đông Bắc nhưng lại không thuộc về cảnh nội Đông Bắc, nhắc tới cũng xem như nửa người Đông Bắc, mùa đông bên kia đúng là rất lạnh, mẹ Lâm cũng không lo lắng con gái bị đông lạnh mà một lòng nghĩ có thể nhờ được hay không, một người mẹ như thế, chậc chậc chậc!
Nhìn ý tứ trong lời nói của mẹ Lâm, lần này cô đi xuống nông thôn ở Đông Bắc là cơ bản không có chạy thoát được.
Mẹ Lâm tựa hồ không hài lòng lắm với dáng vẻ chim cút này của Lâm Ngọc Trúc, nhịn không được oán giận nói: "Càng lớn càng không muốn nói, cả ngày giống như cái hủ nút, nếu phải gả tới nhà khác không chừng bị nhà chồng ức hiếp đến chết."
Lâm Ngọc Trúc yên lặng húp cháo, không phát biểu ý kiến.
Bà làm như cô không muốn nói chuyện vậy!
Cô là không dám nhiều lời, nước ta đất rộng nhiều người, chỉ riêng tiếng địa phương một tỉnh đã rất nhiều loại, tiếng địa phương của nhà họ Lâm còn không tính là quá lệch, Lâm Ngọc Trúc hầu như đều có thể nghe hiểu, nói lại không được, rất dễ bị lộ.
Không phải cô muốn mỗi ngày đều thấp giọng nói chuyện giống như muỗi kêu, nếu như vậy đi xuống nông thôn cũng tốt.
Sau khi ăn cơm xong, người đi làm thì đi làm, người đi học thì mang theo cặp sách bay mất.
Một bàn bát đũa tự nhiên là Lâm Ngọc Trúc dọn, vén tay áo lên mà dọn, một quản lý cao cấp như cô lưu lạc đến đây, đến cái niên đại đáng chết này.
Quét dọn nhà xong lại đến quét sân, dù sao việc có thể làm thì đều phải làm, nếu không bị mẹ Lâm phát hiện chính là bị mắng một trận, chờ dọn xong rồi, nhìn đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, thôi được rồi, khỏi nghỉ ngơi, phải nấu cơm cho mẹ Lâm và chị hai.
Công việc của mấy người mẹ Lâm bình thường thật ra là rất nhàn, trừ phi có tình huống đặc biệt, ngày bình thường đơn giản chính là xử lý chuyện nhà trong khu phố, cách nhà lại không xa, nhìn không có việc gì liền mang theo con gái về sớm, còn có thể ngủ một giấc ngủ trưa.
Cơm kỳ thật đã làm xong, đem bánh cao lương làm buổi sáng hâm nóng, nấu nồi cháo bắp ngô, lại xào một món rau xanh là xong, nhưng nhóm lò lửa thì phải mất một hồi.
Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị xong cơm trưa thì mẹ Lâm cùng chị hai Lâm cũng đã quay trở về, lúc ăn cơm trưa, mẹ Lâm nói ra: "Chuyện xuống nông thôn đã sắp xếp xong cho con rồi, nghe nói là ở Hắc Tỉnh, ngày kia sẽ xuất phát, hai ngày này con sắp xếp một chút."
"..." Lâm Ngọc Trúc có chút sợ hãi thán phục tốc độ của mẹ Lâm, quả nhiên không có đoán sai, mẹ Lâm nhất định là đã sớm sắp xếp chuyện xuống nông thôn cho cô rồi!
Cũng may mẹ Lâm không có áp bách đứa con gái nhỏ là cô quá mức, thời gian tốt đẹp để ngủ trưa vẫn có.
Sau khi cùng chị hai Lâm nằm dài trên giường, Lâm Ngọc Trúc có chút ngủ không được, nói xuống nông thôn thì xuống, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị chút gì đó chứ, hỏi nguyên chủ có tiền riêng không? Khẳng định là không có!
Mẹ Lâm hận không thể chia tiền ra nhỏ hết mức có thể để tiêu, người trong nhà này trong tay ai có bao nhiêu tiền, trong nội tâm bà đều biết rõ.
Đây là niên đại có tiền không có phiếu thì cái gì cũng không mua được, chớ nói chi là không có phiếu không có tiền.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ đến lúc xuống nông thôn phải mang gì đi theo thì mới nhớ tới, việc đi nhà xí của nhà họ Lâm đều là dùng giấy báo cũ mẹ Lâm cầm từ đơn vị về để giải quyết, chỉ có khi đến dì cả có thể từ trong tay mẹ Lâm lấy được giấy vệ sinh, sắc mặt nhất thời quỷ dị.
Vội vàng đứng dậy lục tung, rốt cục lật ra được thứ phải dùng lúc có kinh trong truyền thuyết, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc phức tạp.
Thẳng thắn mà nói, cho dù là qua một tháng, lúc cô mặc quần áo của nguyên củ vẫn có tâm tình phức tạp muốn ném đi cho rồi, hiện tại lại nhìn băng vệ sinh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.