Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 3: Xuyên Qua 3

Quýnh Quýnh Hữu Bì

05/06/2022

Chị cả Lâm bởi vì anh cả chưa kết hôn, hiện tại phía đối tượng của chị ấy một mực không thể đến cầu hôn.

Lúc này phong tục cơ bản đều là người lớn không kết hôn thì người dưới không thể kết hôn.

Chị cả Lâm cứ thế mà trì hoãn chưa lấy chồng, ngày thường giữa trưa chị ấy đều là mang cơm đến đơn vị ăn, mỗi tháng nộp cho nhà hai mươi đồng, nói đến tiền lương của chị ấy là 27,5 đồng, tiền tiêu vặt của chị ấy so với tiền tiêu vặt của anh cả Lâm còn nhiều hơn một hai đồng.

Cũng đừng coi là mẹ Lâm đây là thương con gái, Lâm Ngọc Trúc tự mình tính toán, cung tiêu xã thường có hàng hóa nội bộ để lại, xem như một loại phúc lợi của nội bộ cung tiêu xã.

Mấy món hàng này lại không thể để bạn lấy không, chị cả Lâm vì cảm ơn cậu đã tìm việc làm cho chị ấy, cơ bản hàng tháng đều mua mấy thứ thứ phẩm này đưa đến nhà cậu, như thế mới chặn được miệng mợ.

Cho nên nói, tiền tiêu vặt này mỗi tháng trên dưới gom góp lại, một năm bình quân tích lũy không được bao nhiêu tiền riêng, còn không tự tại bằng anh cả Lâm.

Bạn muốn nói Lâm Ngọc Mai sẽ luôn phải mua đồ cho nhà cậu như thế ư, đương nhiên sẽ không, chị ấy cũng không ngốc, chờ kết hôn, đến nhà chồng rồi thì chị ấy sẽ không làm như vậy nữa.

Nếu không một nhà cậu có thể bị nước miếng của các khu phố lân cận làm cho chết đuối, cháu gái đã lập gia đình còn muốn người ta hiếu kính, sao lại không biết xấu hổ như thế.

Chị hai Lâm tính tình gian xảo, xảo trá, nhưng cũng trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của mẹ Lâm, tiền lương của cộng tác viên không cao, 13.5 đồng, mỗi tháng cô ta chỉ có thể cầm một đồng tiền tiêu vặt, tuy có bất mãn nhưng đều bị mẹ Lâm phản pháo.

Nói thì nói như vậy: "Con không muốn ở nhà ăn cơm hả? Con nhìn anh và chị con mỗi tháng cho trong nhà bao nhiêu tiền, con không biết xấu hổ đòi nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

Chị hai Lâm bất lực phản bác, cũng không thể rời nhà trốn đi được.

Đến nguyên chủ, mẹ Lâm liền trực tiếp nói: "Con cũng không thể kiếm tiền, cũng không thể ăn không ngồi rồi trong nhà, người đã lớn như vậy, trong nhà đi làm thì đi làm, đi học thì đi học, công việc trong nhà con làm nhé? Về sau điểm tâm cũng phải làm luôn ha?"

Với lý do đó của đối phương, bên ta bất lực phản bác, Lâm Ngọc Trúc dứt khoát làm ô sin cho nhà họ Lâm để nuôi sống mình.



Không có cách, một tháng này cô thừa dịp lúc rảnh rỗi đi dạo hết nhà máy, trong tay cái gì cũng không có, chỉ có thể mặt dạn mày dày chắp nối, cuối cùng lộ ra tin tức cơ bản tất cả đều là danh sách công việc trong nhà máy cơ bản đều được nội bộ quyết định, cô đây còn chưa tốt nghiệp cấp ba, muốn làm thì chỉ có nhờ quan hệ.

Lâm Ngọc Trúc không có cách nào, chỉ có thể từ từ đợi thời cơ.

Trong buổi trưa nhà họ Lâm chỉ có mẹ Lâm và chị hai trở về ăn cơm, chờ người trở về cô xào rau cho nóng, nấu miếng cơm là được.

Nhưng buổi sáng, là cả một nhà đều phải ăn cơm, mọi người đi làm sớm cô liền phải dậy sớm một chút, nếu không tất cả đều phải trông cậy vào mẹ Lâm làm một mình.

Hiển nhiên mẹ Lâm không muốn nuông chiều đứa con gái út.

Lâm Ngọc Trúc mỗi ngày sống ở trong cuộc sống bị gọi dậy, lúc ban đầu cực kỳ khó chịu.

Nghĩ kiếp trước cô dù sao cũng là hừng đông mới dậy, hiện tại. . . không nhắc đến thì hơn.

Lâm Ngọc Trúc vừa đốt lò xong liền nghe mẹ Lâm ở một bên hò hét: "Còn đang lề mề cái gì đó, mau đi lấy ấm nấu nước sôi lên, lát nữa cả nhà đều dậy thì mới nấu nước làm cơm hả?"

Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái, đứng dậy cầm kiềng sắt bỏ lên lò, sau đó mang theo ấm nước sắt đã đổ đầy nước để lên, lại nghe mẹ Lâm bắt cô rửa rau.

Lâm Ngọc Trúc mặt không thay đổi lại đi rửa rau, sáng sớm nước trong vạc có chút lạnh, Lâm Ngọc Trúc đời trước mắc bệnh đau bụng kinh, cho nên ngày bình thường không dám tùy tiện dính nước lạnh.

Ở nhà họ Lâm, mỗi lần đều không đợi nước nóng nấu xong, mẹ Lâm đã sốt sắng hối lên hối xuống, Lâm Ngọc Trúc cũng không có ký ức của nguyên chủ, không biết thân thể này có cái bệnh đó hay không, nếu có thì sợ là đau đến chết đi sống lại mất.

Lại nói luôn có cảm giác hình như cô đã quên cái gì đó thì phải?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook