Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 46: Quay Về 3
Đào Hoa Lộ
01/01/2022
Thứ tốt trong nhà, mỗi tháng bà đưa cho Lục Tâm Liên và Lục Chính Kỳ, còn lại bà Lục giấu ở chỗ này tự mình lén lút ăn, hoặc là thưởng cho cháu trai cháu gái lớn cùng với khi hai đứa con gái về nhà mẹ đẻ thì ăn một chút, những người khác đừng nghĩ tới.
Lâm Uyển dùng kéo cạy ra, đổ đồ bên trong vào trong chén lớn, rót toàn bộ sữa lúa mạch tinh chất vào một trong một cái bồn tráng men hâm nóng lên, đóng nắp lại trả về, lại khóa lại.
Cô kêu Lục Minh Lương, Quải Nhi, Khiếm Nhi, còn có Tiểu Minh Thụy: “Lại đây uống này!”
Lúc Lâm Uyển trở về Lục Bão Nhi đã chạy đi, đoán là sợ bị đánh, mà cháu trai lớn Lục Minh Thiện ở trường học, tính cách cao ngạo, ngoại trừ ăn cơm đi ngủ rất ít khi xuất hiện ở nhà.
Bọn nhỏ trước kia khỏi phải nói sợ bà cụ cỡ nào, nhưng hôm nay thím ba quá lợi hại, dám đánh bà cụ, còn đánh bà cụ chạy đi.
Điều này khiến bọn họ có cảm giác thím ba là Quân Bát Lộ, bà nội là quỷ Nhật, Quân Bát Lộ đánh đuổi quỷ Nhật chiếm giữ căn nhà này của bọn họ, bắt đầu chia đồ ăn của bọn cường hào!
“Thím ba, chú ba, chú thím ăn đi!” Bọn nhỏ vui vẻ giống như đón năm mới.
Lục Chính Đình chỉ im lặng nhìn Lâm Uyển, tuy rằng nét mặt anh im lặng, nhưng ánh mắt rất nồng cháy.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Minh Lương phình ra: “Thím ba, mụ già đi tìm ông nội với cha cháu chú hai cáo trạng, chúng ta phải nghĩ cách.”
Lâm Uyển nói với cậu bé hai câu, Lục Minh Lương vừa nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, bộ dạng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy rồi cũng nhanh chóng chạy đi.
Tư thế cậu bé tung chân nhỏ đi tìm viện trợ bên ngoài thế mà không khác mấy với bà Lục, thật sự là mưa dầm thấm đất chịu ảnh hưởng sâu sắc.
Lâm Uyển bảo bọn nhỏ uống sữa lúa mạch tinh chất, cô đi ra ngoài xem bả vai và cánh tay của Lục Chính Đình: “Sao anh để bà ta đánh? Vở em bị xé lại để ý vậy?”
Cô tìm cây bút viết chữ cho anh.
Lục Chính Đình phủi vụn chổi trên người, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại bớt lạnh hơn lúc trước hai phần, có vẻ có chút dịu dàng: “Không có việc gì.”
Chút đau đớn da thịt ấy không đáng kể chút nào.
Lâm Uyển thấy anh như vậy lại cảm thấy khó chịu, cô hạ một đầu gối xuống đất ngồi xổm trước mặt anh, viết: “Tuy rằng chúng ta không phải vợ chồng thực sự, nhưng chúng ta là bạn bè đúng không? Anh chống lưng cho em, đương nhiên em cũng bảo vệ anh. Sau này đừng để bà ta đánh anh, em không thích.”
Lục Chính Đình thấy thế trái tim kinh sợ một lúc, ánh mặt trời chiếu trên đầu cô, trên cái trán trắng nõn của cô thấm đẫm mồ hôi tinh mịn, anh muốn vươn tay thay cô lau đi mồ hôi trên mặt, lúc dường như sắp chạm vào, anh thu tay lại thành nắm tay.
“Được.”
Lâm Uyển: “Anh cam đoan rồi đó.”
Anh gật đầu, nở nụ cười một cái.
Lâm Uyển vui vẻ đứng lên, lại chỉ huy bọn nhỏ lau bồn sạch sẽ.
Lại nói bà Lục không kịp vào trong ruộng, dù sao xa lắc, bà ta lập tức khóc sướt mướt đi đến nhà chị dâu cả, muốn tìm anh chồng và chị dâu đến chủ trì công đạo.
Chị dâu cả Lục đang ở trong nhà chỉ đứa nhỏ thêu thùa may vá, thấy đầu tóc mặt mũi bà ta đầy bụi, dáng vẻ gấp gáp tệ hại muốn tìm người đánh con trai con dâu thì không vui.
Mấy nhà bọn họ đều ở gần đây, nhà bà Lục gà bay chó chạy, bà ta mở miệng ra là mắng sói mặt trắng sao người ta có thể nghe vào?
Trong nhà đều bảo bà già ấy lại nổi điên, bà ta lại có thể không biết xấu hổ tìm người làm chỗ dựa.
Nhưng cái này cũng chứng tỏ rằng bà ta không trị được vợ thằng ba, ngược lại khiến người ta bất ngờ, dù sao hai người vợ của con cả con hai trong nhà đều bị bà ta trừng trị thành thành thật hiền lành ai cũng không dám tranh luận.
Bây giờ có một người có thể trị bà ta, ai thèm quản?
Thằng tư của bà ta chạy rồi, ném con gái người ta ở hôn lễ, để con gái người ta gả cho đứa con thứ ba tàn tật, có thiếu đạo đức hay không?
Lui một bước, Lục Chính Đình là một người đàn ông tốt, mặc dù có chút tàn tật nhưng con người tốt, bọn họ cũng cảm thấy không tệ. Nhưng từ trước đến nay anh luôn im lặng hiểu chuyện, chỉ làm việc tốt không làm chuyện xấu, còn đưa bà tiền, bà nói cậu ấy đánh bà?
Ai tin chứ!
Mọi người cũng không phải đồ ngốc?
Tuy rằng đám đàn bà con gái hay nhiều chuyện, thích cãi vã lời ong tiếng ve, nhưng người ta biết đúng sai.
“Tôi nói mẹ Chính Đình này bà yên tĩnh chút đi. Bà nói cái khác tôi còn tin, bà nói Chính Đình đánh bà? Bà nên chạm vào lương tâm thử xem.”
Lâm Uyển dùng kéo cạy ra, đổ đồ bên trong vào trong chén lớn, rót toàn bộ sữa lúa mạch tinh chất vào một trong một cái bồn tráng men hâm nóng lên, đóng nắp lại trả về, lại khóa lại.
Cô kêu Lục Minh Lương, Quải Nhi, Khiếm Nhi, còn có Tiểu Minh Thụy: “Lại đây uống này!”
Lúc Lâm Uyển trở về Lục Bão Nhi đã chạy đi, đoán là sợ bị đánh, mà cháu trai lớn Lục Minh Thiện ở trường học, tính cách cao ngạo, ngoại trừ ăn cơm đi ngủ rất ít khi xuất hiện ở nhà.
Bọn nhỏ trước kia khỏi phải nói sợ bà cụ cỡ nào, nhưng hôm nay thím ba quá lợi hại, dám đánh bà cụ, còn đánh bà cụ chạy đi.
Điều này khiến bọn họ có cảm giác thím ba là Quân Bát Lộ, bà nội là quỷ Nhật, Quân Bát Lộ đánh đuổi quỷ Nhật chiếm giữ căn nhà này của bọn họ, bắt đầu chia đồ ăn của bọn cường hào!
“Thím ba, chú ba, chú thím ăn đi!” Bọn nhỏ vui vẻ giống như đón năm mới.
Lục Chính Đình chỉ im lặng nhìn Lâm Uyển, tuy rằng nét mặt anh im lặng, nhưng ánh mắt rất nồng cháy.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Minh Lương phình ra: “Thím ba, mụ già đi tìm ông nội với cha cháu chú hai cáo trạng, chúng ta phải nghĩ cách.”
Lâm Uyển nói với cậu bé hai câu, Lục Minh Lương vừa nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, bộ dạng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy rồi cũng nhanh chóng chạy đi.
Tư thế cậu bé tung chân nhỏ đi tìm viện trợ bên ngoài thế mà không khác mấy với bà Lục, thật sự là mưa dầm thấm đất chịu ảnh hưởng sâu sắc.
Lâm Uyển bảo bọn nhỏ uống sữa lúa mạch tinh chất, cô đi ra ngoài xem bả vai và cánh tay của Lục Chính Đình: “Sao anh để bà ta đánh? Vở em bị xé lại để ý vậy?”
Cô tìm cây bút viết chữ cho anh.
Lục Chính Đình phủi vụn chổi trên người, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại bớt lạnh hơn lúc trước hai phần, có vẻ có chút dịu dàng: “Không có việc gì.”
Chút đau đớn da thịt ấy không đáng kể chút nào.
Lâm Uyển thấy anh như vậy lại cảm thấy khó chịu, cô hạ một đầu gối xuống đất ngồi xổm trước mặt anh, viết: “Tuy rằng chúng ta không phải vợ chồng thực sự, nhưng chúng ta là bạn bè đúng không? Anh chống lưng cho em, đương nhiên em cũng bảo vệ anh. Sau này đừng để bà ta đánh anh, em không thích.”
Lục Chính Đình thấy thế trái tim kinh sợ một lúc, ánh mặt trời chiếu trên đầu cô, trên cái trán trắng nõn của cô thấm đẫm mồ hôi tinh mịn, anh muốn vươn tay thay cô lau đi mồ hôi trên mặt, lúc dường như sắp chạm vào, anh thu tay lại thành nắm tay.
“Được.”
Lâm Uyển: “Anh cam đoan rồi đó.”
Anh gật đầu, nở nụ cười một cái.
Lâm Uyển vui vẻ đứng lên, lại chỉ huy bọn nhỏ lau bồn sạch sẽ.
Lại nói bà Lục không kịp vào trong ruộng, dù sao xa lắc, bà ta lập tức khóc sướt mướt đi đến nhà chị dâu cả, muốn tìm anh chồng và chị dâu đến chủ trì công đạo.
Chị dâu cả Lục đang ở trong nhà chỉ đứa nhỏ thêu thùa may vá, thấy đầu tóc mặt mũi bà ta đầy bụi, dáng vẻ gấp gáp tệ hại muốn tìm người đánh con trai con dâu thì không vui.
Mấy nhà bọn họ đều ở gần đây, nhà bà Lục gà bay chó chạy, bà ta mở miệng ra là mắng sói mặt trắng sao người ta có thể nghe vào?
Trong nhà đều bảo bà già ấy lại nổi điên, bà ta lại có thể không biết xấu hổ tìm người làm chỗ dựa.
Nhưng cái này cũng chứng tỏ rằng bà ta không trị được vợ thằng ba, ngược lại khiến người ta bất ngờ, dù sao hai người vợ của con cả con hai trong nhà đều bị bà ta trừng trị thành thành thật hiền lành ai cũng không dám tranh luận.
Bây giờ có một người có thể trị bà ta, ai thèm quản?
Thằng tư của bà ta chạy rồi, ném con gái người ta ở hôn lễ, để con gái người ta gả cho đứa con thứ ba tàn tật, có thiếu đạo đức hay không?
Lui một bước, Lục Chính Đình là một người đàn ông tốt, mặc dù có chút tàn tật nhưng con người tốt, bọn họ cũng cảm thấy không tệ. Nhưng từ trước đến nay anh luôn im lặng hiểu chuyện, chỉ làm việc tốt không làm chuyện xấu, còn đưa bà tiền, bà nói cậu ấy đánh bà?
Ai tin chứ!
Mọi người cũng không phải đồ ngốc?
Tuy rằng đám đàn bà con gái hay nhiều chuyện, thích cãi vã lời ong tiếng ve, nhưng người ta biết đúng sai.
“Tôi nói mẹ Chính Đình này bà yên tĩnh chút đi. Bà nói cái khác tôi còn tin, bà nói Chính Đình đánh bà? Bà nên chạm vào lương tâm thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.