Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 7: Ra Oai Phủ Đầu 2
Đào Hoa Lộ
16/11/2021
Mấy thằng nhóc choai choai cười nói đi ra ngoài, kết quả mới ra đến cửa chính nhà họ Lục, dưới lòng bàn chân lảo đảo, bịch bịch bịch, mấy thằng nhóc kia lần lượt ngã xuống đất.
“Mẹ nó, đứa nào không có mắt làm tao bị trượt.” Mấy thằng nhóc đứng lên chửi ầm, sau đó thấy Lục Chính Đình đứng bên cạnh.
Anh ngồi trên xe lăn, trong tay loay hoay chiếc gậy gỗ màu trắng to bằng cánh tay trẻ con, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh giá nhìn chằm chằm bọn họ.
“Mẹ kiếp, anh ta bị động kinh à!” Một thằng nhóc mắng to.
Bọn họ ỷ vào việc anh không nghe được, ở trước mặt anh truyện gì cũng dám nói.
Một người khác lên tiếng: “Đi thôi, đi nhanh lên.”
Anh ta luôn cảm thấy ánh mắt của Lục Chính Đình sắc như dao.
Mặc dù Lục Chính Đình không hề nói gì, nhưng anh ta hoài nghi, là do vừa rồi bọn họ nói Lục Chính Đình không được, Lâm Uyển giống như quả phụ gì đấy, cho nên mới bị đánh.
Lâm Uyển tiễn cha mẹ đến cổng thôn, lưu luyến không rời đi về nhà, vừa xuyên không đến đây, có cha mẹ yêu thương, cô rất vui.
Hiện tại phải quay về đối mặt với đám người bà cụ Lục, cô cần giữ vững tinh thần, bởi vì theo như trong sách nói, bà cụ này là một người vô cùng xấu xa.
Quả nhiên cô vừa mới vào đến nhà đã nhìn thấy người nhà họ Lục bày trận thế nghênh đón cô.
Lúc này đã là chạng vạng tối, trong phòng vô cùng tối tăm, gương mặt của bà Lục càng thêm lộ ra âm trầm.
Bà ta ngồi ở vị trí đầu, trầm mặc không nói, ông Lục ngồi bên cạnh bà ta thì nghịch tẩu thuốc, anh cả Lục thì ngồi bên cạnh bà cụ, con dâu cả thì dẫn theo bọn nhỏ đứng ở phía sau lưng, mà chị hai Lục - Chủ nhiệm hội phụ nữ quay về nhà giữ thể diện cho em trai cũng ngồi ở đó, dáng vẻ giống như cán bộ lớn.
Lâm Uyển nhìn qua một lượt, thế mà không thấy được Lục Chính Đình, cô cười nói: “Sao thế, người nhà mẹ đẻ tôi vừa đi, các người đã muốn lộ ra răng nanh rồi à? Là muốn ăn thịt tôi, hay muốn đánh tôi?”
May mà cô biết đây là mùa hè năm 1968. Không biết còn cho rằng là năm 1689 đấy.
Chị hai Lục cười nói: “Em dâu nói gì thế, nào ngồi xuống đi!” Cô ta vỗ vị trí bên cạnh: “Em là con dâu mới, có thể diện, nhanh ngồi.”
Lâm Uyển đương nhiên không ngồi, các người có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả.
Bà cụ lườm cô, oán hận nói: “Nhà họ Lục chúng tôi có quy định, cha mẹ còn sống, tiểu bối không thể cất giấu tiền riêng, sau này cho dù là cô kiếm được tiền, hay là nhà mẹ đẻ cho, cho dù là từ đâu mà có, đều phải cầm về cho tôi.”
Lâm Uyển chẳng những không giận mà còn cười: Oẹ, bà coi mình là thái hậu lão phật gia chắc, ai cho bà mặt mũi đấy.
Bà Lục thấy cô không nói gì, cho rằng cô sợ hãi, bà ta tiếp tục xụ mặt dạy dỗ: “Sau này mỗi lần ra ngoài đều phải báo cáo với tôi, năm đó tôi về nhà làm dâu đều là trời chưa sáng đã đến thỉnh an mẹ chồng, dáng vẻ tươi cười, không làm mẹ chồng ngột ngạt, nếu không sẽ bị đánh.”
Lâm Uyển: Má nó, Đại Thanh đã sụp đổ bao nhiêu năm rồi, bà còn muốn để con dâu đến thỉnh an.
Cô không nói lời nào, bà cụ cho rằng cô bị trấn trụ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại trừng mắt nhìn Lâm Uyển: “Sao nào, còn không nhanh đưa 50 tệ và tất cả tiền riêng của cô, cộng thêm cả đồ cưới gì đó, giao hết chìa khóa cho tôi à?”
Lâm Uyển xoa tay, nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Bà à, bà nói xem bà nghĩ một đằng nói một nẻo, bà muốn mấy thứ đó thì phải nói sớm chứ, tôi đã cho bác cả của tôi hết rồi, rương đồ cưới của tôi ư? Không có khóa đâu, bên trong cũng chỉ có mấy bộ quần áo của tôi, bà thích thì cứ cầm đi, vừa hay chúng cũng rách quá rồi, bà cho tôi mấy mét vải để may bộ mới.”
Bà Lục bị cô chọc cho tức đến ngã ngửa, vỗ mạnh lên bàn ba cái: “Cô, cô cô, ngày mai nhanh mang tiền về.”
Chị hai Lục vội vàng bảo bà cụ đừng nóng giận, nói chuyện cẩn thận, chờ có thời gian lục tung lên tìm là được, cô cũng không thể vẫn luôn giấu bên người, cho hết bác cả? Cô ta còn lâu mới tin.
Bà Lục tức đến mức thở hổn hển: “Ba ngày lại mặt, để thằng hai đưa cô đi mang tiền về nhà.” Bà ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm cô nấu cơm, không được chậm trễ người trong nhà bắt đầu làm việc, mỗi ngày ba bữa cơm đều do cô nấu, còn phải quét sân, cho heo, cho gà ăn, không được chậm trễ bắt đầu công việc, buổi tối nhớ lấy nước cho tôi và cha cô rửa chân, cô đừng không phục, hai chị dâu cô đều từng làm như thế.”
Lâm Uyển cười vỗ tay: “Được, tôi cũng đâu tức giận, đây đều là việc con dâu nên làm, cần gì phải đợi đến ngày mai, việc nhà tối nay cứ giao cho tôi.”
Trên bàn còn có ấm trà và chén trà dùng buổi sáng, lúc này còn chưa thu dọn, Lâm Uyển cẩn thận cầm lên, lớn tiếng nói.
“Để tôi đi rửa ấm chén.”
Cô bưng lấy ấm chén quay người định đi rửa sạch, kết quả dưới chân lảo đảo “Á” một tiếng, tay thuận thế buông lỏng, làm rơi một ấm trà và hai chén trà.
“Mẹ nó, đứa nào không có mắt làm tao bị trượt.” Mấy thằng nhóc đứng lên chửi ầm, sau đó thấy Lục Chính Đình đứng bên cạnh.
Anh ngồi trên xe lăn, trong tay loay hoay chiếc gậy gỗ màu trắng to bằng cánh tay trẻ con, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh giá nhìn chằm chằm bọn họ.
“Mẹ kiếp, anh ta bị động kinh à!” Một thằng nhóc mắng to.
Bọn họ ỷ vào việc anh không nghe được, ở trước mặt anh truyện gì cũng dám nói.
Một người khác lên tiếng: “Đi thôi, đi nhanh lên.”
Anh ta luôn cảm thấy ánh mắt của Lục Chính Đình sắc như dao.
Mặc dù Lục Chính Đình không hề nói gì, nhưng anh ta hoài nghi, là do vừa rồi bọn họ nói Lục Chính Đình không được, Lâm Uyển giống như quả phụ gì đấy, cho nên mới bị đánh.
Lâm Uyển tiễn cha mẹ đến cổng thôn, lưu luyến không rời đi về nhà, vừa xuyên không đến đây, có cha mẹ yêu thương, cô rất vui.
Hiện tại phải quay về đối mặt với đám người bà cụ Lục, cô cần giữ vững tinh thần, bởi vì theo như trong sách nói, bà cụ này là một người vô cùng xấu xa.
Quả nhiên cô vừa mới vào đến nhà đã nhìn thấy người nhà họ Lục bày trận thế nghênh đón cô.
Lúc này đã là chạng vạng tối, trong phòng vô cùng tối tăm, gương mặt của bà Lục càng thêm lộ ra âm trầm.
Bà ta ngồi ở vị trí đầu, trầm mặc không nói, ông Lục ngồi bên cạnh bà ta thì nghịch tẩu thuốc, anh cả Lục thì ngồi bên cạnh bà cụ, con dâu cả thì dẫn theo bọn nhỏ đứng ở phía sau lưng, mà chị hai Lục - Chủ nhiệm hội phụ nữ quay về nhà giữ thể diện cho em trai cũng ngồi ở đó, dáng vẻ giống như cán bộ lớn.
Lâm Uyển nhìn qua một lượt, thế mà không thấy được Lục Chính Đình, cô cười nói: “Sao thế, người nhà mẹ đẻ tôi vừa đi, các người đã muốn lộ ra răng nanh rồi à? Là muốn ăn thịt tôi, hay muốn đánh tôi?”
May mà cô biết đây là mùa hè năm 1968. Không biết còn cho rằng là năm 1689 đấy.
Chị hai Lục cười nói: “Em dâu nói gì thế, nào ngồi xuống đi!” Cô ta vỗ vị trí bên cạnh: “Em là con dâu mới, có thể diện, nhanh ngồi.”
Lâm Uyển đương nhiên không ngồi, các người có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả.
Bà cụ lườm cô, oán hận nói: “Nhà họ Lục chúng tôi có quy định, cha mẹ còn sống, tiểu bối không thể cất giấu tiền riêng, sau này cho dù là cô kiếm được tiền, hay là nhà mẹ đẻ cho, cho dù là từ đâu mà có, đều phải cầm về cho tôi.”
Lâm Uyển chẳng những không giận mà còn cười: Oẹ, bà coi mình là thái hậu lão phật gia chắc, ai cho bà mặt mũi đấy.
Bà Lục thấy cô không nói gì, cho rằng cô sợ hãi, bà ta tiếp tục xụ mặt dạy dỗ: “Sau này mỗi lần ra ngoài đều phải báo cáo với tôi, năm đó tôi về nhà làm dâu đều là trời chưa sáng đã đến thỉnh an mẹ chồng, dáng vẻ tươi cười, không làm mẹ chồng ngột ngạt, nếu không sẽ bị đánh.”
Lâm Uyển: Má nó, Đại Thanh đã sụp đổ bao nhiêu năm rồi, bà còn muốn để con dâu đến thỉnh an.
Cô không nói lời nào, bà cụ cho rằng cô bị trấn trụ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại trừng mắt nhìn Lâm Uyển: “Sao nào, còn không nhanh đưa 50 tệ và tất cả tiền riêng của cô, cộng thêm cả đồ cưới gì đó, giao hết chìa khóa cho tôi à?”
Lâm Uyển xoa tay, nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Bà à, bà nói xem bà nghĩ một đằng nói một nẻo, bà muốn mấy thứ đó thì phải nói sớm chứ, tôi đã cho bác cả của tôi hết rồi, rương đồ cưới của tôi ư? Không có khóa đâu, bên trong cũng chỉ có mấy bộ quần áo của tôi, bà thích thì cứ cầm đi, vừa hay chúng cũng rách quá rồi, bà cho tôi mấy mét vải để may bộ mới.”
Bà Lục bị cô chọc cho tức đến ngã ngửa, vỗ mạnh lên bàn ba cái: “Cô, cô cô, ngày mai nhanh mang tiền về.”
Chị hai Lục vội vàng bảo bà cụ đừng nóng giận, nói chuyện cẩn thận, chờ có thời gian lục tung lên tìm là được, cô cũng không thể vẫn luôn giấu bên người, cho hết bác cả? Cô ta còn lâu mới tin.
Bà Lục tức đến mức thở hổn hển: “Ba ngày lại mặt, để thằng hai đưa cô đi mang tiền về nhà.” Bà ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm cô nấu cơm, không được chậm trễ người trong nhà bắt đầu làm việc, mỗi ngày ba bữa cơm đều do cô nấu, còn phải quét sân, cho heo, cho gà ăn, không được chậm trễ bắt đầu công việc, buổi tối nhớ lấy nước cho tôi và cha cô rửa chân, cô đừng không phục, hai chị dâu cô đều từng làm như thế.”
Lâm Uyển cười vỗ tay: “Được, tôi cũng đâu tức giận, đây đều là việc con dâu nên làm, cần gì phải đợi đến ngày mai, việc nhà tối nay cứ giao cho tôi.”
Trên bàn còn có ấm trà và chén trà dùng buổi sáng, lúc này còn chưa thu dọn, Lâm Uyển cẩn thận cầm lên, lớn tiếng nói.
“Để tôi đi rửa ấm chén.”
Cô bưng lấy ấm chén quay người định đi rửa sạch, kết quả dưới chân lảo đảo “Á” một tiếng, tay thuận thế buông lỏng, làm rơi một ấm trà và hai chén trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.