Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Thật Bị Lừa Bán
Chương 2:
Quan Oánh Oánh
10/12/2024
Bọn họ không biết rằng, Vân Hoán Hoán tuy bất tỉnh nhưng đầu óc vẫn hoạt động rất nhanh, làm sao để thoát khỏi đây?
Thông thường, bọn chúng hoạt động theo nhóm, trên chuyến tàu này chắc chắn còn có đồng bọn.
Muốn trốn thoát là chuyện khó như lên trời.
Không biết bao lâu sau, loa phát thanh vang lên: "Ga Hải Môn sắp đến, hành khách xuống tàu vui lòng mang theo hành lý cá nhân đến hai đầu toa để xuống tàu..."
Hai tên buôn người liếc nhau, một trái một phải đỡ Vân Hoán Hoán dậy, lôi cô ra ngoài, miệng không ngừng nói "xin lỗi, cho tôi đi nhờ".
Thấy cô gái ốm yếu, xanh xao, các hành khách đều nhường đường.
Vân Hoán Hoán cắn môi, vị máu tan ra trong miệng khiến cô tỉnh táo hơn. Cô bình tĩnh quan sát các hành khách xung quanh.
Lao động nhập cư từ phía Nam? Loại.
Hành khách đi công tác mệt mỏi? Loại.
Sao không có cảnh sát hay nhân viên đường sắt vậy? Cấp bách quá.
Thời gian trôi qua từng giây, từng hành khách đi qua, nguy hiểm cận kề.
Nhưng càng như vậy, Vân Hoán Hoán càng bình tĩnh.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên.
Một nhóm đàn ông vạm vỡ đang vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi oai phong lẫm liệt đi tới, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như dao.
Nhóm người này xuất thân từ quân đội, Vân Hoán Hoán nhìn là biết ngay.
Gặp chuyện thì tìm bộ đội, nhân dân Trung Quốc luôn có thể tin tưởng vào bộ đội, màu xanh áo lính là niềm tin, là hy vọng của vô số người!
Khi hai nhóm người chỉ còn cách nhau vài bước chân, Vân Hoán Hoán nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi, môi mấp máy: Cứu tôi.
Một, hai, ba, người đàn ông liếc nhìn cô, mặt không cảm xúc rồi bước qua.
Vân Hoán Hoán thở dài trong im lặng, anh ta không nhận ra sao? Thất bại rồi.
Cô được dìu đến cửa, mí mắt cụp xuống, lặng lẽ chờ đợi cơ hội thứ hai.
"Ga Hải Môn đã đến, đề nghị hành khách xuống tàu theo thứ tự..."
Cửa mở, bọn buôn người chen lên trước, một trái một phải lôi Vân Hoán Hoán ra ngoài.
Một khi bị đưa đi, Vân Hoán Hoán sẽ phải đối mặt với một tương lai tăm tối, sống không bằng chết.
Liều thôi! Thà chết còn hơn! Vân Hoán Hoán nghiến răng, bước hụt một chân, "rầm" một tiếng, chân phải bị kẹt vào khe hở giữa sân ga và tàu, nửa người lơ lửng, kẹt cứng.
Cô đau đớn hít vào, nước mắt chảy ra, thật sự rất đau.
Sự cố bất ngờ này khiến mọi người không kịp trở tay, lập tức trở nên hỗn loạn.
Bọn buôn người ngã nhào xuống đất, các hành khách phía sau mất kiểm soát dẫm đạp lên người chúng, thậm chí có người dẫm lên người Vân Hoán Hoán.
Vân Hoán Hoán đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng thà mạo hiểm bị dẫm đạp, cô cũng muốn đánh cược một phen.
Đúng lúc này, vài bóng người lao tới: "Lui ra, lui ra hết! Ngay lập tức."
Là người đàn ông vừa rồi cùng với cấp dưới của anh ta.
Bọn họ có kinh nghiệm xử lý tình huống rất tốt, nhanh chóng kiểm soát được hiện trường. Trưởng ga cùng nhân viên nghe tin chạy đến, thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm, suýt chút nữa đã xảy ra sự cố giẫm đạp.
"Nhanh cứu con gái tôi, con gái tội nghiệp của tôi, nó đang bị bệnh, bất tỉnh..." Tên buôn người vừa tức vừa sốt ruột, hận không thể bóp chết cô.
Đồ vô dụng, mắt mù à?! Đợi ra khỏi đây xem tao xử lý con nhỏ chết tiệt này thế nào.
Phải đánh cho nó một trận nhớ đời mới được.
Sở Từ ra hiệu, vài người tiến lên cùng nhau giải cứu chân của Vân Hoán Hoán. Thoát ra được, Vân Hoán Hoán ngã xuống đất, ôm chặt lấy chân người đàn ông.
Cặp vợ chồng kia lao tới kéo Vân Hoán Hoán: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn nhiều lắm, con gái tôi đang bị bệnh nặng, tôi phải đưa nó đi bệnh viện..."
Bị ôm chân, Sở Từ ra hiệu cho cấp dưới, hai vợ chồng lập tức bị kéo ra.
"Thả tôi ra, các người muốn làm gì? Có người muốn cướp con tôi."
"Có bọn buôn người, mọi người ơi cứu giúp, cứu con gái tội nghiệp của tôi với."
Thông thường, bọn chúng hoạt động theo nhóm, trên chuyến tàu này chắc chắn còn có đồng bọn.
Muốn trốn thoát là chuyện khó như lên trời.
Không biết bao lâu sau, loa phát thanh vang lên: "Ga Hải Môn sắp đến, hành khách xuống tàu vui lòng mang theo hành lý cá nhân đến hai đầu toa để xuống tàu..."
Hai tên buôn người liếc nhau, một trái một phải đỡ Vân Hoán Hoán dậy, lôi cô ra ngoài, miệng không ngừng nói "xin lỗi, cho tôi đi nhờ".
Thấy cô gái ốm yếu, xanh xao, các hành khách đều nhường đường.
Vân Hoán Hoán cắn môi, vị máu tan ra trong miệng khiến cô tỉnh táo hơn. Cô bình tĩnh quan sát các hành khách xung quanh.
Lao động nhập cư từ phía Nam? Loại.
Hành khách đi công tác mệt mỏi? Loại.
Sao không có cảnh sát hay nhân viên đường sắt vậy? Cấp bách quá.
Thời gian trôi qua từng giây, từng hành khách đi qua, nguy hiểm cận kề.
Nhưng càng như vậy, Vân Hoán Hoán càng bình tĩnh.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên.
Một nhóm đàn ông vạm vỡ đang vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi oai phong lẫm liệt đi tới, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như dao.
Nhóm người này xuất thân từ quân đội, Vân Hoán Hoán nhìn là biết ngay.
Gặp chuyện thì tìm bộ đội, nhân dân Trung Quốc luôn có thể tin tưởng vào bộ đội, màu xanh áo lính là niềm tin, là hy vọng của vô số người!
Khi hai nhóm người chỉ còn cách nhau vài bước chân, Vân Hoán Hoán nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi, môi mấp máy: Cứu tôi.
Một, hai, ba, người đàn ông liếc nhìn cô, mặt không cảm xúc rồi bước qua.
Vân Hoán Hoán thở dài trong im lặng, anh ta không nhận ra sao? Thất bại rồi.
Cô được dìu đến cửa, mí mắt cụp xuống, lặng lẽ chờ đợi cơ hội thứ hai.
"Ga Hải Môn đã đến, đề nghị hành khách xuống tàu theo thứ tự..."
Cửa mở, bọn buôn người chen lên trước, một trái một phải lôi Vân Hoán Hoán ra ngoài.
Một khi bị đưa đi, Vân Hoán Hoán sẽ phải đối mặt với một tương lai tăm tối, sống không bằng chết.
Liều thôi! Thà chết còn hơn! Vân Hoán Hoán nghiến răng, bước hụt một chân, "rầm" một tiếng, chân phải bị kẹt vào khe hở giữa sân ga và tàu, nửa người lơ lửng, kẹt cứng.
Cô đau đớn hít vào, nước mắt chảy ra, thật sự rất đau.
Sự cố bất ngờ này khiến mọi người không kịp trở tay, lập tức trở nên hỗn loạn.
Bọn buôn người ngã nhào xuống đất, các hành khách phía sau mất kiểm soát dẫm đạp lên người chúng, thậm chí có người dẫm lên người Vân Hoán Hoán.
Vân Hoán Hoán đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng thà mạo hiểm bị dẫm đạp, cô cũng muốn đánh cược một phen.
Đúng lúc này, vài bóng người lao tới: "Lui ra, lui ra hết! Ngay lập tức."
Là người đàn ông vừa rồi cùng với cấp dưới của anh ta.
Bọn họ có kinh nghiệm xử lý tình huống rất tốt, nhanh chóng kiểm soát được hiện trường. Trưởng ga cùng nhân viên nghe tin chạy đến, thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm, suýt chút nữa đã xảy ra sự cố giẫm đạp.
"Nhanh cứu con gái tôi, con gái tội nghiệp của tôi, nó đang bị bệnh, bất tỉnh..." Tên buôn người vừa tức vừa sốt ruột, hận không thể bóp chết cô.
Đồ vô dụng, mắt mù à?! Đợi ra khỏi đây xem tao xử lý con nhỏ chết tiệt này thế nào.
Phải đánh cho nó một trận nhớ đời mới được.
Sở Từ ra hiệu, vài người tiến lên cùng nhau giải cứu chân của Vân Hoán Hoán. Thoát ra được, Vân Hoán Hoán ngã xuống đất, ôm chặt lấy chân người đàn ông.
Cặp vợ chồng kia lao tới kéo Vân Hoán Hoán: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn nhiều lắm, con gái tôi đang bị bệnh nặng, tôi phải đưa nó đi bệnh viện..."
Bị ôm chân, Sở Từ ra hiệu cho cấp dưới, hai vợ chồng lập tức bị kéo ra.
"Thả tôi ra, các người muốn làm gì? Có người muốn cướp con tôi."
"Có bọn buôn người, mọi người ơi cứu giúp, cứu con gái tội nghiệp của tôi với."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.