Thập Niên 70: Xuyên Thành Tổ Đối Chiếu Mẹ Kế Trong Văn Niên Đại
Chương 6: Bôi Thuốc
La Tử Phùng
12/06/2022
Bác gái ngồi đối diện vừa mới nhìn thấy hộp cơm trên tàu hoả còn có thể nhịn không ăn vì sợ giá cả đắt đỏ, bây giờ nhìn thấy hộp măng ngâm này thì thật sự không thể nhịn nổi nữa, hỏi cô: “Đồng chí à, măng ngâm này của cô trông ngon thật đấy, cô có thể nói cho tôi món này làm như thế nào không?”
Bà không dám trực tiếp xin Cố Kiều bởi vì trong thời buổi này dù là thức ăn gì thì cũng đều vô cùng quý giá, thế nhưng Cố Kiều lại trực tiếp gắp một nửa chỗ măng vào nắp của hộp thức ăn rồi đưa cho bà: “Bác gái ơi, bác cứ trực tiếp ăn thử đi, mùi vị cũng không tệ lắm đâu ạ.”
Bác gái liên tục nói lời cảm ơn rồi bưng măng ngâm ra ngoài. Thân thể của bác gái này không tốt nên bạn già của bà đã tiêu tốn không ít tiền để mua một tấm vé giường nằm cho bà, còn ông ấy thì lại mua cho mình vé ngồi ghế cứng. Bà phải đi tìm bạn già để ăn cùng nhau mới được.
Sau khi bác gái rời đi thì trong toa này cũng chỉ dư lại hai người Cố Kiều và Tần Dược.
Cố Kiều mở hộp cơm ra, cơm hộp trên tàu hoả cũng khá đầy đủ. Một hộp tràn đầy cơm tẻ, bên trên có không ít rau muống và thịt xào ớt xanh, bên cạnh còn có một quả trứng tráng nữa.
Cố Kiều nhìn về phía Tần Dược đang ăn bạn bao: “Chúng ta ăn cùng nhau đi, nhiều món như vậy em không ăn hết được đâu.”
Tần Dược nhìn lại cô: “Em ăn trước đi, ăn không hết thì đưa cho anh ăn sau. Nhớ ăn nhiều một chút.”
Cố Kiều cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Cô xúc từ cạnh ngoài của hộp cơm vào, làm vậy dù không ăn hết thì cũng sẽ không chạm đũa vào chỗ thức ăn dư lại.
Sau khi ăn no, cô đang chuẩn bị đứng dậy đi rửa đũa thì Tần Dược trực tiếp cầm đôi đũa mà cô vừa ăn lên, ăn sạch sẽ hết tất cả những món ăn còn thừa lại trong hộp cơm.
Nhìn động tác của anh, Cố Kiều chợt ngẩn người. Đôi đũa kia cô vẫn chưa rửa mà.
Thế nhưng vẻ mặt của Tần Dược vô cùng thản nhiên nên Cố Kiều chỉ có thể an ủi chính mình chắc Tần Dược là đàn ông, cẩu thả đã quen nên sẽ không nghĩ nhiều như vậy đâu.
Tần Dược nhanh chóng ăn hết sạch hộp cơm. Anh thấy Cố Kiều đang nhìn mình chằm chằm thì tưởng cô đang đợi anh nhận xét, bèn nói: “Măng ngâm mà em làm ăn ngon hơn thức ăn trong hộp cơm nhiều.”
Cố Kiều bị bộ dáng nghiêm trang của anh chọc cười, cảm thấy có một đối tượng như Tần Dược cũng không tệ, vừa đứng đắn lại vừa có cảm giác an toàn.
Ở đời trước bởi vì thấy được những ồn ào cãi vã trong cuộc hôn nhân của cha mẹ mình nên cô quyết tâm theo chủ nghĩa độc thân, vậy mà vừa mới xuyên tới đây đã bị các loại lý do buộc phải kết hôn, nói không cảm thấy lo lắng sợ hãi thì cũng không đúng lắm.
Nhưng bây giờ nhìn Tần Dược như vậy, Cố Kiều bỗng nhiên cảm thấy dù hai người không có tình cảm thì tôn trọng nhau như khách cả đời cũng không tệ chút nào.
Trong đầu vừa vừa xẹt qua ý nghĩ này thì Cố Kiều nhìn thấy Tần Dược đã trả hộp cơm xong bước tới, khóa trái cửa rồi đi đến trước mặt cô: “Đến giờ phải bôi thuốc rồi.”
Cố Kiều ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì trên gương mặt chợt ửng hồng.
Cô không biết bơi. Lúc trước cô bị Cố Liên đẩy xuống sông, tuy đã được Tần Dược cứu lên kịp nhưng khi giãy giụa dưới sông thì phía sau lưng cô đã va phải mấy cục đá cứng rắn, kết quả là lưng cô bị thương.
Miệng vết thương không sâu, chẳng qua ở dưới nước lâu nên nếu không bôi thuốc kịp thời thì sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Thế nhưng vị trí của miệng vết thương lại là nơi mà cô không với tới, mấy ngày nay cũng chỉ có thể mặc kệ.
Sau đó, Tần Dược phát hiện ra chuyện này nên anh bắt Cố Kiều mỗi ngày đều phải bôi thuốc một lần.
Bà không dám trực tiếp xin Cố Kiều bởi vì trong thời buổi này dù là thức ăn gì thì cũng đều vô cùng quý giá, thế nhưng Cố Kiều lại trực tiếp gắp một nửa chỗ măng vào nắp của hộp thức ăn rồi đưa cho bà: “Bác gái ơi, bác cứ trực tiếp ăn thử đi, mùi vị cũng không tệ lắm đâu ạ.”
Bác gái liên tục nói lời cảm ơn rồi bưng măng ngâm ra ngoài. Thân thể của bác gái này không tốt nên bạn già của bà đã tiêu tốn không ít tiền để mua một tấm vé giường nằm cho bà, còn ông ấy thì lại mua cho mình vé ngồi ghế cứng. Bà phải đi tìm bạn già để ăn cùng nhau mới được.
Sau khi bác gái rời đi thì trong toa này cũng chỉ dư lại hai người Cố Kiều và Tần Dược.
Cố Kiều mở hộp cơm ra, cơm hộp trên tàu hoả cũng khá đầy đủ. Một hộp tràn đầy cơm tẻ, bên trên có không ít rau muống và thịt xào ớt xanh, bên cạnh còn có một quả trứng tráng nữa.
Cố Kiều nhìn về phía Tần Dược đang ăn bạn bao: “Chúng ta ăn cùng nhau đi, nhiều món như vậy em không ăn hết được đâu.”
Tần Dược nhìn lại cô: “Em ăn trước đi, ăn không hết thì đưa cho anh ăn sau. Nhớ ăn nhiều một chút.”
Cố Kiều cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Cô xúc từ cạnh ngoài của hộp cơm vào, làm vậy dù không ăn hết thì cũng sẽ không chạm đũa vào chỗ thức ăn dư lại.
Sau khi ăn no, cô đang chuẩn bị đứng dậy đi rửa đũa thì Tần Dược trực tiếp cầm đôi đũa mà cô vừa ăn lên, ăn sạch sẽ hết tất cả những món ăn còn thừa lại trong hộp cơm.
Nhìn động tác của anh, Cố Kiều chợt ngẩn người. Đôi đũa kia cô vẫn chưa rửa mà.
Thế nhưng vẻ mặt của Tần Dược vô cùng thản nhiên nên Cố Kiều chỉ có thể an ủi chính mình chắc Tần Dược là đàn ông, cẩu thả đã quen nên sẽ không nghĩ nhiều như vậy đâu.
Tần Dược nhanh chóng ăn hết sạch hộp cơm. Anh thấy Cố Kiều đang nhìn mình chằm chằm thì tưởng cô đang đợi anh nhận xét, bèn nói: “Măng ngâm mà em làm ăn ngon hơn thức ăn trong hộp cơm nhiều.”
Cố Kiều bị bộ dáng nghiêm trang của anh chọc cười, cảm thấy có một đối tượng như Tần Dược cũng không tệ, vừa đứng đắn lại vừa có cảm giác an toàn.
Ở đời trước bởi vì thấy được những ồn ào cãi vã trong cuộc hôn nhân của cha mẹ mình nên cô quyết tâm theo chủ nghĩa độc thân, vậy mà vừa mới xuyên tới đây đã bị các loại lý do buộc phải kết hôn, nói không cảm thấy lo lắng sợ hãi thì cũng không đúng lắm.
Nhưng bây giờ nhìn Tần Dược như vậy, Cố Kiều bỗng nhiên cảm thấy dù hai người không có tình cảm thì tôn trọng nhau như khách cả đời cũng không tệ chút nào.
Trong đầu vừa vừa xẹt qua ý nghĩ này thì Cố Kiều nhìn thấy Tần Dược đã trả hộp cơm xong bước tới, khóa trái cửa rồi đi đến trước mặt cô: “Đến giờ phải bôi thuốc rồi.”
Cố Kiều ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì trên gương mặt chợt ửng hồng.
Cô không biết bơi. Lúc trước cô bị Cố Liên đẩy xuống sông, tuy đã được Tần Dược cứu lên kịp nhưng khi giãy giụa dưới sông thì phía sau lưng cô đã va phải mấy cục đá cứng rắn, kết quả là lưng cô bị thương.
Miệng vết thương không sâu, chẳng qua ở dưới nước lâu nên nếu không bôi thuốc kịp thời thì sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Thế nhưng vị trí của miệng vết thương lại là nơi mà cô không với tới, mấy ngày nay cũng chỉ có thể mặc kệ.
Sau đó, Tần Dược phát hiện ra chuyện này nên anh bắt Cố Kiều mỗi ngày đều phải bôi thuốc một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.