Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 17: Cơm Bí Đỏ
Tùng Thử Tuý Ngư
15/05/2022
Hôm nay người nấu cơm là chị dâu cả, đồ ăn phải nói là vô cùng đơn giản thậm chí là đơn xơ, chị dâu cả bưng ra một chén dưa muối trước tiên, sau đó là một nồi rau xanh, xanh đến lòng người hốt hoảng, nhìn không ra chút thức ăn nào khác.
Chị dâu hai Hứa Diễm Lan cũng đi ra ngay sau đó, trên tay mang một chén trứng gà muối, rót chút nước tương và hành thái ở trên, hương vị thơm nồng, mấy đứa trẻ con ngửi thấy đều không khỏi nuốt nước miếng.
Sau đó còn có một đĩa củ cải xào, bên trong có vài lát thịt mỏng dính, là món ăn dành riêng cho những người đàn ông đi làm ở trên núi.
Tôn Mai bưng chén trứng gà muối kia lên, múc một thìa lớn cho vào chén, đưa cho đứa cháu trai mình thương yêu nhất Tạ Diệu Tổ, Tạ Diệu Tổ vui vẻ cúi đầu ăn trứng gà. Tôn Mai nói với Hứa Diễm Lan : “Vợ lão nhị, đợi chút nữa con đưa cơm lên núi, đi đường nhanh một chút, đừng để đồ ăn nguội mất”.
“Vâng”. Hứa Diễm Lan lên tiếng.
Tôn Mai đưa chén trứng gà muối dư lại kia bảo Hứa Diễm Lan mang đi nốt, cùng với đĩa củ cải xào kia, lấy miếng thịt mỡ duy nhất ở bên trong ra đặt lên trên cơm bí đỏ vàng rực sau đó lại lấy một chén rau xanh lớn.
“Trên đường đi không được ăn vụng đâu đấy”.
Hứa Diễm Lan cười tủm tỉm nói giỡn với Tôn Mai: “Mẹ, con làm việc thì mẹ cứ yên tâm”.
“Vẫn là con làm việc mẹ mới yên tâm được”.
Vừa làm cả ngày xong lúc này mới được ngồi xuống nghỉ, chị dâu cả Tần Tú Anh cúi đầu, hừ một tiếng không để bất cứ ai nghe thấy, trong lòng chửi thầm: Không ăn vụng mới là lạ.
Đây đều là chuyện mà trong lòng người nhà họ Tạ đều biết rõ ràng.
Người nhà lão nhị có đặc quyền.
Hứa Diễm Lan cầm túi đồ ăn trong khay, đánh giá Tô Hiểu Mạn đứng cách đó không xa một lượt từ trên xuống dưới, âm dương quái khí kéo dài giọng điệu nói: “Ai ôi, có người cuối cùng cũng nguyện ý ra ngoài ăn cơm rồi”.
Tô Hiểu Mạn không thèm để ý cô ta, Hứa Diễm Lan nói chuyện một mình thấy không thú vị, sau khi đắc ý nhìn cô một cái thì thong thả ung dung ra ngoài.
Bởi vì cô ta là đứa con dâu do bà mẹ chồng Tôn Mai nhìn trúng, cô ta luôn tự cho rằng mình có địa vị cao hơn ở trước mặt mấy người chị em dâu. Thích dựa vào Tôn Mai để chèn ép Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy, và lần nào cũng thành công thuận lợi.
Cô ta rất thích khoe khoang bản thân và con trai không giống người thường ở trước mặt Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy. Nhìn bộ dáng hai người chịu tủi nhục, làm cô ta vô cùng có cảm giác ưu việt.
Hiện tại Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy đã không dám tranh đoạt địa vị với cô ta nữa, tuy rằng ngày tháng sống cũng thoải mái, nhưng cũng hơi nhàm chán. Hiện giờ lại có thêm một người tên Tô Hiểu Mạn, Hứa Diễm Lan muốn để Tô Hiểu Mạn chịu khổ để làm cô biết địa vị của cô ta ở nhà họ Tạ cao tới mức nào.
Tô Hiểu Mạn ngồi yên không thèm hé răng, những lúc mấy đứa trẻ con không nhìn chén trứng gà thì thích nhìn mặt cô.
Bởi vì thím nhỏ mới tới nhà này lớn lên xinh đẹp, hương vị trứng gà quá mê người, bọn chúng không được ăn nên chỉ có thể nhìn vị thím nhỏ xinh đẹp này để rời lực chú ý.
Người lớn lên xinh đẹp, luôn luôn là cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Tô Hiểu Mạn đảo qua mấy đứa trẻ con, con nhà lão đại là hai đứa con trai và một đứa con gái, đứa con trai lớn nhất kia tên Thiết Đản, vừa đen vừa gầy, trên mặt có một cái bớt xanh đen, những lúc không chú ý nhìn thì có hơi dọa người, em trai ruột Hắc Đản Còn là đứa mặt dài, dưới mũi còn thòng lòng nước mũi, mà đứa em gái Tiểu Hoa thì mặt và tay đen xì, chưa rửa mặt mũi chân tay đã tới ăn cơm rồi.
Nhà lão tam có hai đứa con gái, Tạ Xuân Quyên cười với Tô Hiểu Mạn một cái, lôi kéo tay em gái Hạ Quyên, đứa em gái hai ba tuổi duỗi tay kéo đầu tóc chị mình.
Chị dâu hai Hứa Diễm Lan cũng đi ra ngay sau đó, trên tay mang một chén trứng gà muối, rót chút nước tương và hành thái ở trên, hương vị thơm nồng, mấy đứa trẻ con ngửi thấy đều không khỏi nuốt nước miếng.
Sau đó còn có một đĩa củ cải xào, bên trong có vài lát thịt mỏng dính, là món ăn dành riêng cho những người đàn ông đi làm ở trên núi.
Tôn Mai bưng chén trứng gà muối kia lên, múc một thìa lớn cho vào chén, đưa cho đứa cháu trai mình thương yêu nhất Tạ Diệu Tổ, Tạ Diệu Tổ vui vẻ cúi đầu ăn trứng gà. Tôn Mai nói với Hứa Diễm Lan : “Vợ lão nhị, đợi chút nữa con đưa cơm lên núi, đi đường nhanh một chút, đừng để đồ ăn nguội mất”.
“Vâng”. Hứa Diễm Lan lên tiếng.
Tôn Mai đưa chén trứng gà muối dư lại kia bảo Hứa Diễm Lan mang đi nốt, cùng với đĩa củ cải xào kia, lấy miếng thịt mỡ duy nhất ở bên trong ra đặt lên trên cơm bí đỏ vàng rực sau đó lại lấy một chén rau xanh lớn.
“Trên đường đi không được ăn vụng đâu đấy”.
Hứa Diễm Lan cười tủm tỉm nói giỡn với Tôn Mai: “Mẹ, con làm việc thì mẹ cứ yên tâm”.
“Vẫn là con làm việc mẹ mới yên tâm được”.
Vừa làm cả ngày xong lúc này mới được ngồi xuống nghỉ, chị dâu cả Tần Tú Anh cúi đầu, hừ một tiếng không để bất cứ ai nghe thấy, trong lòng chửi thầm: Không ăn vụng mới là lạ.
Đây đều là chuyện mà trong lòng người nhà họ Tạ đều biết rõ ràng.
Người nhà lão nhị có đặc quyền.
Hứa Diễm Lan cầm túi đồ ăn trong khay, đánh giá Tô Hiểu Mạn đứng cách đó không xa một lượt từ trên xuống dưới, âm dương quái khí kéo dài giọng điệu nói: “Ai ôi, có người cuối cùng cũng nguyện ý ra ngoài ăn cơm rồi”.
Tô Hiểu Mạn không thèm để ý cô ta, Hứa Diễm Lan nói chuyện một mình thấy không thú vị, sau khi đắc ý nhìn cô một cái thì thong thả ung dung ra ngoài.
Bởi vì cô ta là đứa con dâu do bà mẹ chồng Tôn Mai nhìn trúng, cô ta luôn tự cho rằng mình có địa vị cao hơn ở trước mặt mấy người chị em dâu. Thích dựa vào Tôn Mai để chèn ép Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy, và lần nào cũng thành công thuận lợi.
Cô ta rất thích khoe khoang bản thân và con trai không giống người thường ở trước mặt Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy. Nhìn bộ dáng hai người chịu tủi nhục, làm cô ta vô cùng có cảm giác ưu việt.
Hiện tại Tần Tú Anh Và Chu Tiểu Hủy đã không dám tranh đoạt địa vị với cô ta nữa, tuy rằng ngày tháng sống cũng thoải mái, nhưng cũng hơi nhàm chán. Hiện giờ lại có thêm một người tên Tô Hiểu Mạn, Hứa Diễm Lan muốn để Tô Hiểu Mạn chịu khổ để làm cô biết địa vị của cô ta ở nhà họ Tạ cao tới mức nào.
Tô Hiểu Mạn ngồi yên không thèm hé răng, những lúc mấy đứa trẻ con không nhìn chén trứng gà thì thích nhìn mặt cô.
Bởi vì thím nhỏ mới tới nhà này lớn lên xinh đẹp, hương vị trứng gà quá mê người, bọn chúng không được ăn nên chỉ có thể nhìn vị thím nhỏ xinh đẹp này để rời lực chú ý.
Người lớn lên xinh đẹp, luôn luôn là cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt Tô Hiểu Mạn đảo qua mấy đứa trẻ con, con nhà lão đại là hai đứa con trai và một đứa con gái, đứa con trai lớn nhất kia tên Thiết Đản, vừa đen vừa gầy, trên mặt có một cái bớt xanh đen, những lúc không chú ý nhìn thì có hơi dọa người, em trai ruột Hắc Đản Còn là đứa mặt dài, dưới mũi còn thòng lòng nước mũi, mà đứa em gái Tiểu Hoa thì mặt và tay đen xì, chưa rửa mặt mũi chân tay đã tới ăn cơm rồi.
Nhà lão tam có hai đứa con gái, Tạ Xuân Quyên cười với Tô Hiểu Mạn một cái, lôi kéo tay em gái Hạ Quyên, đứa em gái hai ba tuổi duỗi tay kéo đầu tóc chị mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.