Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 7: Đau Lòng
Tùng Thử Tuý Ngư
13/05/2022
Tô QUốc Đống phun ra một miệng khói, nói với vợ mình: “Mạn Mạn thích thanh niên trí thức khương kia, bà lại không phải không biết, sao cứ phải bắt ép nó gả tới nhà họ Tạ… Đứa con gái chúng ta nuôi từ nhỏ tới lớn, bà nhìn mà xem, bà nhìn xem hiện tại nó sống như thế nào, hai ngày nay còn bị bệnh.”
“Tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy, sao tôi không đau lòng cho được?”
Liễu Thục Phượng là chủ nhiệm đội sản xuất phụ nữ, làm việc lúc nào cũng hấp tấp, nghe vậy không thèm để ý chút nào mà nói: “Phải làm Hiểu Mạn chịu đựng chút khổ sở nó mới biết sai ở đâu được.”
“Nó có thể tương xứng được với tên thanh niên trí thức Khương kia sao? Người ta có để nó vào mắt không? Nó vẫn còn nghĩ đến tên họ Khương đó, sao nó không biết trời cao đất dày là gì! Không biết sai chỗ nào cả!”
Tô QUốc Đống bị chấn động tới làm rớt một ít tàn thuốc, nâng tông giọng lên: “Hiện tại nó biết sai rồi thì làm sao bây giờ? Đã vào nhà họ Tạ cũng như nhảy xuống hố lửa rồi.”
“Bà mẹ chồng kia của nó có dễ đối phó đâu? Còn có ba người chị dâu kia nữa, người vợ của Tạ lão nhị cũng là một người rất ghê gớm… Tôi cũng không biết lúc trước bà nghĩ thế nào, để Hiểu Mạn gả cho Tạ lão ngũ, cho dù Hiểu Mạn gả cho một người đàn ông bình thường trong thôn thì cũng khỏe hơn thằng năm nhà họ Tạ đó.”
“Điều kiện của Tạ lão ngũ quá kém, sao con gái tôi có thể chịu khổ cùng thằng bé đó được.”
Nghe ông nói như vậy, Liễu Thục Phượng a lên một tiếng sau đó cười lạnh bảo: “Tôi thì cảm thấy thằng bé Minh Đồ này khá tốt, cũng là người chúng ta chứng kiến nó lớn lên, cùng thôn nên hiểu tận gốc rễ, là người thành thật, người cùng thế hệ chỉ có nó lớn lên cao nhất, mấy đại đội của tôi có người nào có con lớn lên cao được như nó đâu?”
“Càng không bàn đến nó đã cứu Hiểu Mạn một mạng, là một người tốt.”
“Tuy rằng nó gầy chút, nhưng mà là tên nhóc mười mấy hai mười tuổi đầu dưỡng một thời gian sẽ khác hẳn, làm việc lại càng tốt, Hiểu Mạn nhà ta ở cùng nó sẽ không quá kém đâu.”
“Hiện tại khổ là sẽ khổ một chút, vừa khéo mài mòn bớt góc cạnh của Hiểu Mạn đi, chờ tới khi nhà họ Tạ tách ra, hai vợ chồng chúng nó dọn ra ở riêng, ở trong cùng một cái thôn, chúng ta và ba thằng anh trai của nó đều tiện để chăm sóc, so với gả cho thanh niên trí thức Khương thanh niên trí thức Tiết gì đó thì tốt hơn nhiều.”
“Tôi cũng không ngóng trông con gái mình được phú quý giàu sang gì, nó có ăn có mặc, sống một cuộc sống tốt là được.”
“Các người khuyên con bé hồi tâm chuyển ý cho tôi, cùng Minh Đồ sống cho thật tốt.”
Lúc này Liễu Thục Phượng gọi lão tam trong nhà ra: “Lão tam, mẹ hầm canh cá trong phòng bếp, con mang theo canh cá lại lấy chút đường đỏ và trứng gà mang tới nhà họ Tạ đưa cho em gái con đi.”
Tô Dân Dũng cũng chính là Tô tam ca gật đầu: “Cha, con đi thăm em gái con.”
Tô tam ca cầm đồ đi tới nhà họ Tạ, nhà chính nhà họ Tạ rất lớn, nhưng mà Tạ Minh Đồ lại ở căn nhà hẻo lánh cũ nát nhất, cách không xa chính là nhà xí và chuồng heo, Tô tam ca đứng ở cửa mà cảm giác mũi mình sắp điếc tới nơi.
Em gái xinh đẹp của hắn vậy mà hiện tại lại ở loại địa phương này, mẹ cũng thật nhẫn tâm.
“Em gái, anh ba tới thăm em đây.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, Tô Hiểu Mạn trong phòng sửng sốt, mở cửa ra đón Tô tam ca.
Tô Hiểu Mạn có tổng cộng ba người anh trai, anh cả Tô Việt Dân, hiện tại đã kết hôn rồi; Anh hai Tô Chấn Cường làm việc ở xưởng sắt thép trong thành phố , anh ba Tô Dân Dũng, hơn cô có vài tuổi, là người lười nhác, cứ tới lúc cần làm việc là lại lười biếng, nhưng lại thân thiết với Tô Hiểu Mạn nhất.
Gặp được em gái sắc mặt tái nhợt, trong lòng Tô tam ca chua sót tới cực điểm: “Hiểu Mạn, em ly hôn với Tạ lão ngũ đi, cái gì mà thanh danh với không có thanh danh, cùng lắm thì về sau mấy anh trai nuôi em.’
“Em chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.”
Tô tam ca vốn nghĩ em gái của mình thế nào cũng có thể vẻ vang mà gả chồng, không nghĩ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là rơi xuống nước.
“Tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái như vậy, sao tôi không đau lòng cho được?”
Liễu Thục Phượng là chủ nhiệm đội sản xuất phụ nữ, làm việc lúc nào cũng hấp tấp, nghe vậy không thèm để ý chút nào mà nói: “Phải làm Hiểu Mạn chịu đựng chút khổ sở nó mới biết sai ở đâu được.”
“Nó có thể tương xứng được với tên thanh niên trí thức Khương kia sao? Người ta có để nó vào mắt không? Nó vẫn còn nghĩ đến tên họ Khương đó, sao nó không biết trời cao đất dày là gì! Không biết sai chỗ nào cả!”
Tô QUốc Đống bị chấn động tới làm rớt một ít tàn thuốc, nâng tông giọng lên: “Hiện tại nó biết sai rồi thì làm sao bây giờ? Đã vào nhà họ Tạ cũng như nhảy xuống hố lửa rồi.”
“Bà mẹ chồng kia của nó có dễ đối phó đâu? Còn có ba người chị dâu kia nữa, người vợ của Tạ lão nhị cũng là một người rất ghê gớm… Tôi cũng không biết lúc trước bà nghĩ thế nào, để Hiểu Mạn gả cho Tạ lão ngũ, cho dù Hiểu Mạn gả cho một người đàn ông bình thường trong thôn thì cũng khỏe hơn thằng năm nhà họ Tạ đó.”
“Điều kiện của Tạ lão ngũ quá kém, sao con gái tôi có thể chịu khổ cùng thằng bé đó được.”
Nghe ông nói như vậy, Liễu Thục Phượng a lên một tiếng sau đó cười lạnh bảo: “Tôi thì cảm thấy thằng bé Minh Đồ này khá tốt, cũng là người chúng ta chứng kiến nó lớn lên, cùng thôn nên hiểu tận gốc rễ, là người thành thật, người cùng thế hệ chỉ có nó lớn lên cao nhất, mấy đại đội của tôi có người nào có con lớn lên cao được như nó đâu?”
“Càng không bàn đến nó đã cứu Hiểu Mạn một mạng, là một người tốt.”
“Tuy rằng nó gầy chút, nhưng mà là tên nhóc mười mấy hai mười tuổi đầu dưỡng một thời gian sẽ khác hẳn, làm việc lại càng tốt, Hiểu Mạn nhà ta ở cùng nó sẽ không quá kém đâu.”
“Hiện tại khổ là sẽ khổ một chút, vừa khéo mài mòn bớt góc cạnh của Hiểu Mạn đi, chờ tới khi nhà họ Tạ tách ra, hai vợ chồng chúng nó dọn ra ở riêng, ở trong cùng một cái thôn, chúng ta và ba thằng anh trai của nó đều tiện để chăm sóc, so với gả cho thanh niên trí thức Khương thanh niên trí thức Tiết gì đó thì tốt hơn nhiều.”
“Tôi cũng không ngóng trông con gái mình được phú quý giàu sang gì, nó có ăn có mặc, sống một cuộc sống tốt là được.”
“Các người khuyên con bé hồi tâm chuyển ý cho tôi, cùng Minh Đồ sống cho thật tốt.”
Lúc này Liễu Thục Phượng gọi lão tam trong nhà ra: “Lão tam, mẹ hầm canh cá trong phòng bếp, con mang theo canh cá lại lấy chút đường đỏ và trứng gà mang tới nhà họ Tạ đưa cho em gái con đi.”
Tô Dân Dũng cũng chính là Tô tam ca gật đầu: “Cha, con đi thăm em gái con.”
Tô tam ca cầm đồ đi tới nhà họ Tạ, nhà chính nhà họ Tạ rất lớn, nhưng mà Tạ Minh Đồ lại ở căn nhà hẻo lánh cũ nát nhất, cách không xa chính là nhà xí và chuồng heo, Tô tam ca đứng ở cửa mà cảm giác mũi mình sắp điếc tới nơi.
Em gái xinh đẹp của hắn vậy mà hiện tại lại ở loại địa phương này, mẹ cũng thật nhẫn tâm.
“Em gái, anh ba tới thăm em đây.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, Tô Hiểu Mạn trong phòng sửng sốt, mở cửa ra đón Tô tam ca.
Tô Hiểu Mạn có tổng cộng ba người anh trai, anh cả Tô Việt Dân, hiện tại đã kết hôn rồi; Anh hai Tô Chấn Cường làm việc ở xưởng sắt thép trong thành phố , anh ba Tô Dân Dũng, hơn cô có vài tuổi, là người lười nhác, cứ tới lúc cần làm việc là lại lười biếng, nhưng lại thân thiết với Tô Hiểu Mạn nhất.
Gặp được em gái sắc mặt tái nhợt, trong lòng Tô tam ca chua sót tới cực điểm: “Hiểu Mạn, em ly hôn với Tạ lão ngũ đi, cái gì mà thanh danh với không có thanh danh, cùng lắm thì về sau mấy anh trai nuôi em.’
“Em chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.”
Tô tam ca vốn nghĩ em gái của mình thế nào cũng có thể vẻ vang mà gả chồng, không nghĩ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là rơi xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.