Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 36: Chuẩn Bị Kết Hôn 3
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
18/11/2022
Vương Thu Hương ngay lập tức nói: “Không thể trách tôi, ai bảo anh ta nằm ở đấy.”
Tổ trưởng Tôn thật phục những người trợn mắt nói dối này, “Nhanh chóng đem phạm nhân về.”
Nhóm Công an đứng bên cạnh cũng sợ nên nhanh chóng dẫn anh ta lên xe.
Vương Thu Hương không khỏi “phi” một tiếng, “Thật tiên nghi cho anh ta!”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng vậy!”
Tổ trưởng Tôn thấy người đã lên xe liền yên tâm: “Còn dám nói? Có tin tôi cũng còng mấy người đem về đồn không?”
Trương Tiểu Phương hỏi ngược lại: “Tôi làm gì sai sao?”
Tổ trưởng Tôn nghẹn một hồi: “Cô còn hỏi cô làm gì sai sao?”
Trương Tiểu Phương lại hỏi: “Có ai nhìn thấy không?”
Tổ trưởng Tôn chỉ về phía mọi người: “Bọn họ đều nhìn thấy.”
Trương Tiểu Phương cũng nhìn về phía mọi người: “Mọi người nhìn thấy gì sao?”
Phương Kiếm Bình nhanh chóng tiến lên kéo cô một cái, ý bảo cô đừng nói nữa.
Vương Thu Hương hừ lạnh một tiếng.
Phương Kiếm Bình tim đập thình thịch đang muốn ngăn cô nói tiếp lại nghe được Vương Thu Hương lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy gì sao? Nhìn thấy công an mấy người đánh phạm nhân.”
Tạ Lan gật đầu: “Đúng vậy! Cản cũng không cản được, thật là mệt chết lão nương.”
Phương Kiếm Bình nghẹn họng trân trối nhìn họ, sai lại không giống như anh ta nghĩ vậy.
Trương Tiểu Phương hướng về phí Tổ trưởng Tôn nói: “Nghe thấy chưa? Sau này nếu gặp tôi phải hỏi cục trưởng của mấy người một chút, mấy người là công an hay thổ phỉ. Công an gì mà một chút pháp luật cũng không hiểu.”
Tổ trưởng Tôn cứng họng: “Cô--- Một cô gái nhỏ như cô sao lại nói năng lung tung như vậy hả?”
“Tôi đã đánh người sao?” Trương Tiểu Phương hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, “Không có, tôi nói này Tổ trưởng Trương, dù cho Lưu Qúy Tân có đánh Đoạn Y Nhiên thì ông cũng không thể đánh anh ta như vậy được. Nhìn xem Lưu Quý Tân bị ông đánh thành dạng gì rồi kìa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đừng tưởng ông có còng tay thì chúng tôi sẽ sợ ông, không dám tìm cục trưởng của công tố cáo.”
Tổ trưởng Tôn nhất thời có cảm giác có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, ông ta nhịn không được nói với cha Trương: “Đội trưởng cũ, ông, người thôn các ông đều như vậy sao?”
Cha Trương nói thầm, không chỉ có thôn chúng tôi, mà toàn bộ các thôn ở đây đều như vậy.
Bình thường có xích mích ghét nhau như thế nào thì đến lúc đánh nhau sẽ đều nhất trí đối ngoại.
Chú năm của Trương Tiểu Phương chú ý tới cách xưng hô của ông ta, nhịn không được hỏi: “Đội trưởng cũ là sao?”
Cha Trương nói: “Tổ trưởng Tôn trước kia từng là lính dưới quyền của tôi, tôi là tiểu đội trưởng của ông ấy. Chỉ là vài chục năm không gặp nên không nhận ra, lúc ông ấy gọi đội trưởng cũ tôi mới nhận ra.”
Chú năm Trương nhịn không được nói: “Anh cả, lính dưới quyền anh thật không phải người tốt.”
Thím năm Tạ Lan gật đầu nói: “Đúng vậy, thấy người trong nhà bị bắt nạt, còn không cho phép chúng ta bắt nạt lại, đây là cấp dưới kiểu gì vậy.”
Tổ trưởng Tôn mấp máy miệng, vội vàng nói: “Đội trưởng cũ, nhà của tôi ở ngay Nông trường Thanh Hà. Hôm nào rảnh tôi sẽ đến thăm ông.”
Cha Trương gật đầu nói: “Đi làm việc của ông đi.” Sau đó lại nói với mọi người, “Nên làm gì thì đi làm đi.”
Vương Thu Hương theo bản năng xoay người nhìn về phía Phương Kiếm Bình: “Anh cả, còn chuyện của tiểu Phương và Phương Kiếm Bình thì sao?”
Dân làng đang định đi xem công an bắt Đoạn Y Nhiên đều dừng lại, “Khi nào kết hôn? Năm nay luôn hay để sang năm?”
Vương Thu Hương nói: “Khẳng định là năm nay, năm sau có khi con cũng sinh rồi cũng nên, anh cả, anh định làm mấy bàn? Hai anh chị chỉ có một đứa con gái là tiểu Phương, nên làm lớn.”
Trương Tiểu Phương vừa nghe lời này thì biết bà ta tham ăn cô nói: “Làm mười bàn để bà ngày nào cũng đến ăn? Mơ thật đẹp! Không làm!”
Tâm tư của Vương Thu Hương bị nhìn thấu, bà ta lúng túng thẹn quá hóa giận. Nhưng trước mặt anh cả bí thư chi bộ thôn bà ta cũng không dám nổi giận, liền cười như không cười, âm dương quái khí nói: “Cháu con nhóc này sao có thể nói vậy được? Người ta bị cháu khiêng về nhà, cháu cũng không thể không cho Phương Kiếm Bình một danh phận. Tiểu Phương, cháu như vậy thì có khác gì tên cặn bã Lưu Quý Tân kia.”
“Cái đồ khốn nạn này!” Trương Tiểu Phương biết cô không phải người tốt, nên nghe những lời này cũng không thấy tức giận, “Có tin tôi đánh bà hay không?” Cô vén tay áo lên vung nắm đấm về phía bà ta.
Vương Thu Hương sợ đến mức chốn sau chồng bà ta là chú Chín Trương: “Không muốn phụ trách còn không phải cặn bã sao?”
“Sao bà biết tôi không phụ trách? Bà trốn dưới giường nhà tôi nghe lén sao?”
Vương Thu Hương nói: “Cháu nói không làm?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Trước đi đăng ký kết hôn đã. Việc này xảy ra quá đột xuất nên chúng tôi cũng chưa chuẩn bị gì. Thím cũng nói Tiểu Phương là con gái duy nhất của chúng tôi, cho nên tôi phải chọn một ngày lành đã.”
Tổ trưởng Tôn thật phục những người trợn mắt nói dối này, “Nhanh chóng đem phạm nhân về.”
Nhóm Công an đứng bên cạnh cũng sợ nên nhanh chóng dẫn anh ta lên xe.
Vương Thu Hương không khỏi “phi” một tiếng, “Thật tiên nghi cho anh ta!”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng vậy!”
Tổ trưởng Tôn thấy người đã lên xe liền yên tâm: “Còn dám nói? Có tin tôi cũng còng mấy người đem về đồn không?”
Trương Tiểu Phương hỏi ngược lại: “Tôi làm gì sai sao?”
Tổ trưởng Tôn nghẹn một hồi: “Cô còn hỏi cô làm gì sai sao?”
Trương Tiểu Phương lại hỏi: “Có ai nhìn thấy không?”
Tổ trưởng Tôn chỉ về phía mọi người: “Bọn họ đều nhìn thấy.”
Trương Tiểu Phương cũng nhìn về phía mọi người: “Mọi người nhìn thấy gì sao?”
Phương Kiếm Bình nhanh chóng tiến lên kéo cô một cái, ý bảo cô đừng nói nữa.
Vương Thu Hương hừ lạnh một tiếng.
Phương Kiếm Bình tim đập thình thịch đang muốn ngăn cô nói tiếp lại nghe được Vương Thu Hương lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy gì sao? Nhìn thấy công an mấy người đánh phạm nhân.”
Tạ Lan gật đầu: “Đúng vậy! Cản cũng không cản được, thật là mệt chết lão nương.”
Phương Kiếm Bình nghẹn họng trân trối nhìn họ, sai lại không giống như anh ta nghĩ vậy.
Trương Tiểu Phương hướng về phí Tổ trưởng Tôn nói: “Nghe thấy chưa? Sau này nếu gặp tôi phải hỏi cục trưởng của mấy người một chút, mấy người là công an hay thổ phỉ. Công an gì mà một chút pháp luật cũng không hiểu.”
Tổ trưởng Tôn cứng họng: “Cô--- Một cô gái nhỏ như cô sao lại nói năng lung tung như vậy hả?”
“Tôi đã đánh người sao?” Trương Tiểu Phương hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, “Không có, tôi nói này Tổ trưởng Trương, dù cho Lưu Qúy Tân có đánh Đoạn Y Nhiên thì ông cũng không thể đánh anh ta như vậy được. Nhìn xem Lưu Quý Tân bị ông đánh thành dạng gì rồi kìa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đừng tưởng ông có còng tay thì chúng tôi sẽ sợ ông, không dám tìm cục trưởng của công tố cáo.”
Tổ trưởng Tôn nhất thời có cảm giác có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, ông ta nhịn không được nói với cha Trương: “Đội trưởng cũ, ông, người thôn các ông đều như vậy sao?”
Cha Trương nói thầm, không chỉ có thôn chúng tôi, mà toàn bộ các thôn ở đây đều như vậy.
Bình thường có xích mích ghét nhau như thế nào thì đến lúc đánh nhau sẽ đều nhất trí đối ngoại.
Chú năm của Trương Tiểu Phương chú ý tới cách xưng hô của ông ta, nhịn không được hỏi: “Đội trưởng cũ là sao?”
Cha Trương nói: “Tổ trưởng Tôn trước kia từng là lính dưới quyền của tôi, tôi là tiểu đội trưởng của ông ấy. Chỉ là vài chục năm không gặp nên không nhận ra, lúc ông ấy gọi đội trưởng cũ tôi mới nhận ra.”
Chú năm Trương nhịn không được nói: “Anh cả, lính dưới quyền anh thật không phải người tốt.”
Thím năm Tạ Lan gật đầu nói: “Đúng vậy, thấy người trong nhà bị bắt nạt, còn không cho phép chúng ta bắt nạt lại, đây là cấp dưới kiểu gì vậy.”
Tổ trưởng Tôn mấp máy miệng, vội vàng nói: “Đội trưởng cũ, nhà của tôi ở ngay Nông trường Thanh Hà. Hôm nào rảnh tôi sẽ đến thăm ông.”
Cha Trương gật đầu nói: “Đi làm việc của ông đi.” Sau đó lại nói với mọi người, “Nên làm gì thì đi làm đi.”
Vương Thu Hương theo bản năng xoay người nhìn về phía Phương Kiếm Bình: “Anh cả, còn chuyện của tiểu Phương và Phương Kiếm Bình thì sao?”
Dân làng đang định đi xem công an bắt Đoạn Y Nhiên đều dừng lại, “Khi nào kết hôn? Năm nay luôn hay để sang năm?”
Vương Thu Hương nói: “Khẳng định là năm nay, năm sau có khi con cũng sinh rồi cũng nên, anh cả, anh định làm mấy bàn? Hai anh chị chỉ có một đứa con gái là tiểu Phương, nên làm lớn.”
Trương Tiểu Phương vừa nghe lời này thì biết bà ta tham ăn cô nói: “Làm mười bàn để bà ngày nào cũng đến ăn? Mơ thật đẹp! Không làm!”
Tâm tư của Vương Thu Hương bị nhìn thấu, bà ta lúng túng thẹn quá hóa giận. Nhưng trước mặt anh cả bí thư chi bộ thôn bà ta cũng không dám nổi giận, liền cười như không cười, âm dương quái khí nói: “Cháu con nhóc này sao có thể nói vậy được? Người ta bị cháu khiêng về nhà, cháu cũng không thể không cho Phương Kiếm Bình một danh phận. Tiểu Phương, cháu như vậy thì có khác gì tên cặn bã Lưu Quý Tân kia.”
“Cái đồ khốn nạn này!” Trương Tiểu Phương biết cô không phải người tốt, nên nghe những lời này cũng không thấy tức giận, “Có tin tôi đánh bà hay không?” Cô vén tay áo lên vung nắm đấm về phía bà ta.
Vương Thu Hương sợ đến mức chốn sau chồng bà ta là chú Chín Trương: “Không muốn phụ trách còn không phải cặn bã sao?”
“Sao bà biết tôi không phụ trách? Bà trốn dưới giường nhà tôi nghe lén sao?”
Vương Thu Hương nói: “Cháu nói không làm?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Trước đi đăng ký kết hôn đã. Việc này xảy ra quá đột xuất nên chúng tôi cũng chưa chuẩn bị gì. Thím cũng nói Tiểu Phương là con gái duy nhất của chúng tôi, cho nên tôi phải chọn một ngày lành đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.