Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 26: Khó Rửa Sạch Nghi Ngờ 3
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
16/11/2022
Tạ Lan cười khẽ nói: “Đừng nói nhảm nữa, đầu của Phương Kiếm Bình bị lừa đá cũng không có khả năng sẽ cưới cháu. Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Kể cho chúng tôi nghe đi?” Bà ta không dám chạm vào người có sức lực lớn như Trương Tiểu Phương, đành phải giữ chặt tay của Phương Kiếm Bình, sau đó nhịn không được sờ soạng một chút, thật là vừa trắng vừa mềm mại mà.
Phương Kiếm Bình sợ run cả người.
Trương Tiểu Phương lập tức kéo ra: “Giở trò lưu manh à?”
Công an Tiểu Triệu đau đầu, những người trong thôn họ Trương này thật là không sợ trời không sợ đất: “Đều buông tay ra!”
Tạ Lan bị quát nên không hài lòng, hừ một tiếng: “Việc này còn cần điều tra à? Rõ ràng là Lưu Tân Quý làm.”
“Ai trong số mấy người đã nhìn thấy?”
Tạ Lan không nói lời nào.
Những người khác cũng lắc đầu.
Trương Tiểu Phương nhìn cảnh tượng này liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhà của cô ở phía Tây Nam của thôn họ Trương, phía Bắc của thôn có rất nhiều gia đình, phía Đông cũng có khá nhiều hộ sinh sống, nhưng mà phía Tây là mương nhân tạo, phía Nam là một mảnh đất trống.
Thôn họ Trương cũng không có nhà trống cho thanh niên trí thức ở, cho nên cha của Trương Tiểu Phương đã huy động cả thôn xây thêm hai căn nhà ở trên mảnh đất trống phía Nam, một nhà dành cho thanh niên trí thức nam, một nhà dành cho thanh niên trí thức nữ.
Điểm thanh niên trí thức cách nhà họ Trương cũng chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi mét.
Trương Tiểu Phương đánh ngất Phương Kiếm Bình rồi khiêng anh về nhà mà không bị ai thấy thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ai thấy Đoạn Y Nhiên và người tình nghi thì thực sự rất bất thường.
Vào thời điểm này thì cánh đồng phía Nam và phía Tây đang tràn ngập lúa mì, cây cao nhất cũng sẽ không cao quá 10 cm, bọn họ cũng không có khả năng sẽ làm việc đó ở trong ruộng. Tuy rằng có thể trốn trong mương nhưng mà người tình nghi còn phải che giấu thân phận thật sự của mình nên tình huống như vậy khá khó khăn.
Cho nên chỉ có thể trốn ở một rừng cây nhỏ, hoặc là ở bờ sông bằng phẳng.
Có một con sông ở phía đông đầu thôn, nơi đó có một ao cá, mỗi đêm đều có người và một con chó Đại Hoàng lớn canh giữ. Tuy rằng có thể lừa gạt được người nhưng không thể che mắt được Đại Hoàng.
Trong thôn có hai rừng cây nhỏ, một cái ở phía Đông Bắc, một cái chính là ở gần nhà cô, vì vậy hiện trường vụ án rất có thể là ở khu rừng nhỏ giữa nhà cô và điểm thanh niên trí thức.
Nếu hẹn gặp ở đó để thực hiện hành vi phạm tội thì chỉ cần Vương Thu Hương đi ra ngoài đi vệ sinh là có thể nhìn thấy.
Lá gan cũng quá lớn rồi.
Hơn nữa, cho dù lúc đó Đoạn Y Nhiên không phát hiện ra, nhưng sau đó ý thức được người kia không phải Phương Kiếm Bình thì vì sao cô ta lại không kêu lên?
Nếu sợ hãi bị người khác biết thì lại càng sẽ không đi báo công an.
Ban ngày dám đi báo án mà sau khi xảy ra sự việc lại không dám đến tìm nhà của bí thư chi bộ ở ngay gần đó?
Chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Trương Tiểu Phương nghĩ không ra: “Anh không nói Đoạn Y Nhiên xảy ra chuyện không may ở chỗ nào thì ai biết tối qua nhìn thấy có phải là cô ta hay không?”
Tạ Lan nghĩ lại cũng có lý: “Đúng vậy.”
Công an Tiểu Triệu không nói gì: “Cô ấy không biết nhưng mấy người cũng không biết sao? Không phải là ở bên kia à?” Anh ta nâng ngón tay chỉ về phía Nam.
Trương Tiểu Phương nhìn về phía đó, thấy có rất nhiều công an, có một mảnh đất đang bị quây tròn lại: “Các anh đã kiểm tra dấu chân chưa?”
Công an gật đầu: “Tổ trưởng của chúng tôi đã sớm kiểm tra rồi, là số giày của Phương Kiếm Bình.”
“Không có khả năng!” Phương Kiếm Bình vội vàng nói.
Công an cũng cảm thấy không có khả năng, trừ phi anh phạm tội xong lại đến tìm Trương Tiểu Phương, để cho cô giúp anh đánh hai cái vào sau gáy. Trương Tiểu Phương rất thích anh, không có lý do gì sẽ không giúp anh cả. Hơn nữa, ngay cả khi không thích anh thì Trương Tiểu Phương cũng là một kẻ ngốc nghếch. Theo như sự hiểu biết của bọn họ thì chỉ cần nói những lời mà Trương Tiểu Phương thích nghe thì muốn cô làm gì cô cũng làm.
Trương Tiểu Phương nói: “Có gì mà không thể. Có thể lấy phong bì của anh và bắt chước chữ của anh thì đi giày của anh có là gì đâu. Anh thật là ngu ngốc! Nếu là tôi thì tôi còn thay quần áo của anh, bôi kem dưỡng da của anh, khiến cho toàn thân Đoạn Y Nhiên dính đầy mùi của anh, như vậy thì muốn chối cùng không được.”
Công an ngạc nhiên há hốc mồm.
Tất cả dân làng nhìn thấy vẻ mặt của anh ta thì liền lập tức hét lớn: “Tiểu Phương nói đúng rồi hả? Người này thật là đáng giận! Phương Kiếm Bình, đừng lo lắng, không phải là còn cần chứng cớ hay sao. Chúng tôi đều làm chứng cho anh, tối qua anh đã nằm cả đêm trên giường của Tiểu Phương.”
Phương Kiếm Bình sợ run cả người.
Trương Tiểu Phương lập tức kéo ra: “Giở trò lưu manh à?”
Công an Tiểu Triệu đau đầu, những người trong thôn họ Trương này thật là không sợ trời không sợ đất: “Đều buông tay ra!”
Tạ Lan bị quát nên không hài lòng, hừ một tiếng: “Việc này còn cần điều tra à? Rõ ràng là Lưu Tân Quý làm.”
“Ai trong số mấy người đã nhìn thấy?”
Tạ Lan không nói lời nào.
Những người khác cũng lắc đầu.
Trương Tiểu Phương nhìn cảnh tượng này liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhà của cô ở phía Tây Nam của thôn họ Trương, phía Bắc của thôn có rất nhiều gia đình, phía Đông cũng có khá nhiều hộ sinh sống, nhưng mà phía Tây là mương nhân tạo, phía Nam là một mảnh đất trống.
Thôn họ Trương cũng không có nhà trống cho thanh niên trí thức ở, cho nên cha của Trương Tiểu Phương đã huy động cả thôn xây thêm hai căn nhà ở trên mảnh đất trống phía Nam, một nhà dành cho thanh niên trí thức nam, một nhà dành cho thanh niên trí thức nữ.
Điểm thanh niên trí thức cách nhà họ Trương cũng chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi mét.
Trương Tiểu Phương đánh ngất Phương Kiếm Bình rồi khiêng anh về nhà mà không bị ai thấy thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không ai thấy Đoạn Y Nhiên và người tình nghi thì thực sự rất bất thường.
Vào thời điểm này thì cánh đồng phía Nam và phía Tây đang tràn ngập lúa mì, cây cao nhất cũng sẽ không cao quá 10 cm, bọn họ cũng không có khả năng sẽ làm việc đó ở trong ruộng. Tuy rằng có thể trốn trong mương nhưng mà người tình nghi còn phải che giấu thân phận thật sự của mình nên tình huống như vậy khá khó khăn.
Cho nên chỉ có thể trốn ở một rừng cây nhỏ, hoặc là ở bờ sông bằng phẳng.
Có một con sông ở phía đông đầu thôn, nơi đó có một ao cá, mỗi đêm đều có người và một con chó Đại Hoàng lớn canh giữ. Tuy rằng có thể lừa gạt được người nhưng không thể che mắt được Đại Hoàng.
Trong thôn có hai rừng cây nhỏ, một cái ở phía Đông Bắc, một cái chính là ở gần nhà cô, vì vậy hiện trường vụ án rất có thể là ở khu rừng nhỏ giữa nhà cô và điểm thanh niên trí thức.
Nếu hẹn gặp ở đó để thực hiện hành vi phạm tội thì chỉ cần Vương Thu Hương đi ra ngoài đi vệ sinh là có thể nhìn thấy.
Lá gan cũng quá lớn rồi.
Hơn nữa, cho dù lúc đó Đoạn Y Nhiên không phát hiện ra, nhưng sau đó ý thức được người kia không phải Phương Kiếm Bình thì vì sao cô ta lại không kêu lên?
Nếu sợ hãi bị người khác biết thì lại càng sẽ không đi báo công an.
Ban ngày dám đi báo án mà sau khi xảy ra sự việc lại không dám đến tìm nhà của bí thư chi bộ ở ngay gần đó?
Chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Trương Tiểu Phương nghĩ không ra: “Anh không nói Đoạn Y Nhiên xảy ra chuyện không may ở chỗ nào thì ai biết tối qua nhìn thấy có phải là cô ta hay không?”
Tạ Lan nghĩ lại cũng có lý: “Đúng vậy.”
Công an Tiểu Triệu không nói gì: “Cô ấy không biết nhưng mấy người cũng không biết sao? Không phải là ở bên kia à?” Anh ta nâng ngón tay chỉ về phía Nam.
Trương Tiểu Phương nhìn về phía đó, thấy có rất nhiều công an, có một mảnh đất đang bị quây tròn lại: “Các anh đã kiểm tra dấu chân chưa?”
Công an gật đầu: “Tổ trưởng của chúng tôi đã sớm kiểm tra rồi, là số giày của Phương Kiếm Bình.”
“Không có khả năng!” Phương Kiếm Bình vội vàng nói.
Công an cũng cảm thấy không có khả năng, trừ phi anh phạm tội xong lại đến tìm Trương Tiểu Phương, để cho cô giúp anh đánh hai cái vào sau gáy. Trương Tiểu Phương rất thích anh, không có lý do gì sẽ không giúp anh cả. Hơn nữa, ngay cả khi không thích anh thì Trương Tiểu Phương cũng là một kẻ ngốc nghếch. Theo như sự hiểu biết của bọn họ thì chỉ cần nói những lời mà Trương Tiểu Phương thích nghe thì muốn cô làm gì cô cũng làm.
Trương Tiểu Phương nói: “Có gì mà không thể. Có thể lấy phong bì của anh và bắt chước chữ của anh thì đi giày của anh có là gì đâu. Anh thật là ngu ngốc! Nếu là tôi thì tôi còn thay quần áo của anh, bôi kem dưỡng da của anh, khiến cho toàn thân Đoạn Y Nhiên dính đầy mùi của anh, như vậy thì muốn chối cùng không được.”
Công an ngạc nhiên há hốc mồm.
Tất cả dân làng nhìn thấy vẻ mặt của anh ta thì liền lập tức hét lớn: “Tiểu Phương nói đúng rồi hả? Người này thật là đáng giận! Phương Kiếm Bình, đừng lo lắng, không phải là còn cần chứng cớ hay sao. Chúng tôi đều làm chứng cho anh, tối qua anh đã nằm cả đêm trên giường của Tiểu Phương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.