Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 23: Tết Bím Tóc 3
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
16/11/2022
Cao Tố Lan giải thích: “Con bé này rất lười biếng. Thím đã mua cho con bé rồi, ở ngăn tủ trên trong phòng hai đứa đấy, cháu giúp con bé lấy ra đi.”
Phương Kiếm Bình cũng phải bôi một ít, anh cũng không muốn mặt bị nứt nẻ đến chảy máu.
Nhìn thấy kem dưỡng da thì Phương Kiếm Bình thực sự khá bất ngờ, anh vốn dĩ tưởng rằng sẽ là dầu ngao. Trước kia nghe mọi người nói hai vợ chồng bí thư chi bộ thôn rất yêu thương con gái, nhưng anh thấy Trương Tiểu Phương mỗi ngày đều ăn mặc rất bẩn thỉu, còn tưởng rằng những người đó nể mặt bí thư chi bộ thôn nên mới nói như vậy.
Không nghĩ đến, tất cả đều là sự thật.
Quả nhiên không thể chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc.
Phương Kiếm Bình lo lắng cô không biết bôi nên vừa đi vừa lấy ra một ít, đi đến trước mặt Trương Tiểu Phương thì liền bôi lên mặt cô: “Tự mình dùng tay xoa đều một chút, có thể không?”
Trương Tiểu Phương lườm anh một cái, cô biết bôi mà Trương Tiểu Phương ban đầu cũng biết bôi đấy.
Phương Kiếm Bình vui vẻ: “Về sau mỗi sáng và tối đều phải bôi nó, nếu không đến lúc mùa đông khắc nghiệt hơn thì mặt của cô sẽ không thể nhìn nổi đâu.”
Trương Tiểu Phương nhịn không được đánh giá anh một chút.
Phương Kiếm Bình liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi không thích anh, anh giống như mấy bà già vậy.” Thật ra Trương Tiểu Phương muốn nói là đừng đối xử tốt với cô như vậy, nhưng mà nguyên chủ không thể nói ra những lời này được.
Phương Kiếm Bình chết lặng bật cười.
Cao Tố Lan đập một cái vào lưng của cô: “Nói bậy cái gì thế. Kiếm Bình là người tinh tế. Người từ thành phố đến thì bất kể nam hay nữ, già hay trẻ đều sẽ tinh tế như vậy.” Bà nói xong liền lo lắng: “Không được nói là không muốn kết hôn nữa. Dám nói ra thì mẹ sẽ khâu miệng của con lại.”
Trương Tiểu Phương bĩu môi, nhấc nắp nồi lên.
Phương Kiếm Bình lắc đầu cười cười, anh có dự cảm là những ngày sắp tới nhất định sẽ náo nhiệt hơn cuộc sống ở điểm thanh niên trí thức. Tuy rằng ở điểm thanh niên trí thức, tính cả anh thì tổng cộng có mười người ----- Sáu nam, bốn nữ. Nhưng mà tất cả bọn họ cộng lại cũng không thú vị bằng một mình Trương Tiểu Phương.
“Cười ngây ngô cái gì vậy? Nhanh rửa mặt đi.” Trương Tiểu Phương bưng cái giỏ đi ra thì nhìn thấy ý cười trên mặt của anh, liền cảm thấy hơi buồn bực, bị vướng vào một kẻ ngốc như cô, cho dù không đau khổ thì cũng không nên vui vẻ như vậy chứ.
Nếu vướng phải Trương Tiểu Phương ban đầu thì Phương Kiếm Bình đừng nói đến khóc, anh chắc chắn sẽ hận không thể đập đầu chết luôn. Bởi vì nguyên chủ rất vô lý, khi cô ấy không muốn bôi kem dưỡng da mà Phương Kiếm Bình lại dám bôi lên mặt cô ấy thì chắc chắn sẽ cho anh một cái tát vào mặt rồi.
Phương Kiếm Bình thu nụ cười lại, đổ chậu nước đen trong tay đi, sau đó nửa thật nửa giả nói: “Nghe nói thức ăn của nhà cô rất ngon ---- vui vẻ.”
Trương Tiểu Phương không tin, nhìn đống bánh bao hấp kiều mạch trong giỏ, như này mà ngon à.
Quả thật đồ ăn như này đã rất tốt rồi.
Phương Kiếm Bình bình thường chỉ ăn bánh rán ngũ cốc vừa cứng vừa đau răng, hoặc là ăn bánh bột ngô nguyên cám, loại mà vẫn còn trộn lẫn với vỏ ngô. Có đôi khi khô đến mức phát nghẹn. Còn loại bánh bao hấp kiều mạch như của nhà họ Trương thì tuy rằng trong đó vẫn có hạt cao lương, nhưng vẫn trộn thêm bột gạo, và không có cám lúa mì, ăn ngon hơn bột ngô nhiều.
Trương Tiểu Phương đánh giá anh một lúc, xem ra cũng giống như đang nói thật.
Cuộc sống ở điểm thanh niên trí thức khổ sở như vậy sao?
Trương Tiểu Phương nhớ lại một chút, những người ở điểm thanh niên trí thức không giỏi làm việc nhà nông, lấy được quá ít công điểm, quả thật không dễ chịu cho lắm. Cô liền cầm lấy một cái bánh và nhét vào lòng anh: “Ăn đi.”
Cao Tố Lan thở dài: “Con có thể ngốc hơn được không. Kiếm Bình còn chưa rửa mặt xong mà. Kiếm Bình à, nhanh lên nhé. Đúng rồi, ăn cùng với một ít củ cải muối có được không?”
Phương Kiếm Bình bình thường cũng ăn như vậy, liền cười nói: “Được.”
Cao Tố Lan thấy thế, nhịn không được quay lại nháy mắt với bạn già nhà mình, đứa nhỏ này thật sự không tồi.
Cha Trương cũng khá bất ngờ.
Trước kia, nhìn bộ dạng của anh lúc nào cũng đầy gai nhọn, bình thường cũng không nói nhiều lắm, còn tưởng rằng anh rất khó hòa đồng.
Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài của họ.
Cha Trương lắc đầu, vào trong phòng đưa cho con gái một quả trứng gà, sau đó lại đặt một quả ở chỗ ngồi của Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình đi vào nhìn thấy quả trứng gà thì theo bản năng tưởng rằng vẫn còn sống, liền cầm lên nói: “Sao lại đặt trứng ở đây -----” Thì liền cảm nhận được độ nóng của nó, không khỏi nhìn về phía ba người của nhà họ Trương.
Phương Kiếm Bình cũng phải bôi một ít, anh cũng không muốn mặt bị nứt nẻ đến chảy máu.
Nhìn thấy kem dưỡng da thì Phương Kiếm Bình thực sự khá bất ngờ, anh vốn dĩ tưởng rằng sẽ là dầu ngao. Trước kia nghe mọi người nói hai vợ chồng bí thư chi bộ thôn rất yêu thương con gái, nhưng anh thấy Trương Tiểu Phương mỗi ngày đều ăn mặc rất bẩn thỉu, còn tưởng rằng những người đó nể mặt bí thư chi bộ thôn nên mới nói như vậy.
Không nghĩ đến, tất cả đều là sự thật.
Quả nhiên không thể chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc.
Phương Kiếm Bình lo lắng cô không biết bôi nên vừa đi vừa lấy ra một ít, đi đến trước mặt Trương Tiểu Phương thì liền bôi lên mặt cô: “Tự mình dùng tay xoa đều một chút, có thể không?”
Trương Tiểu Phương lườm anh một cái, cô biết bôi mà Trương Tiểu Phương ban đầu cũng biết bôi đấy.
Phương Kiếm Bình vui vẻ: “Về sau mỗi sáng và tối đều phải bôi nó, nếu không đến lúc mùa đông khắc nghiệt hơn thì mặt của cô sẽ không thể nhìn nổi đâu.”
Trương Tiểu Phương nhịn không được đánh giá anh một chút.
Phương Kiếm Bình liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi không thích anh, anh giống như mấy bà già vậy.” Thật ra Trương Tiểu Phương muốn nói là đừng đối xử tốt với cô như vậy, nhưng mà nguyên chủ không thể nói ra những lời này được.
Phương Kiếm Bình chết lặng bật cười.
Cao Tố Lan đập một cái vào lưng của cô: “Nói bậy cái gì thế. Kiếm Bình là người tinh tế. Người từ thành phố đến thì bất kể nam hay nữ, già hay trẻ đều sẽ tinh tế như vậy.” Bà nói xong liền lo lắng: “Không được nói là không muốn kết hôn nữa. Dám nói ra thì mẹ sẽ khâu miệng của con lại.”
Trương Tiểu Phương bĩu môi, nhấc nắp nồi lên.
Phương Kiếm Bình lắc đầu cười cười, anh có dự cảm là những ngày sắp tới nhất định sẽ náo nhiệt hơn cuộc sống ở điểm thanh niên trí thức. Tuy rằng ở điểm thanh niên trí thức, tính cả anh thì tổng cộng có mười người ----- Sáu nam, bốn nữ. Nhưng mà tất cả bọn họ cộng lại cũng không thú vị bằng một mình Trương Tiểu Phương.
“Cười ngây ngô cái gì vậy? Nhanh rửa mặt đi.” Trương Tiểu Phương bưng cái giỏ đi ra thì nhìn thấy ý cười trên mặt của anh, liền cảm thấy hơi buồn bực, bị vướng vào một kẻ ngốc như cô, cho dù không đau khổ thì cũng không nên vui vẻ như vậy chứ.
Nếu vướng phải Trương Tiểu Phương ban đầu thì Phương Kiếm Bình đừng nói đến khóc, anh chắc chắn sẽ hận không thể đập đầu chết luôn. Bởi vì nguyên chủ rất vô lý, khi cô ấy không muốn bôi kem dưỡng da mà Phương Kiếm Bình lại dám bôi lên mặt cô ấy thì chắc chắn sẽ cho anh một cái tát vào mặt rồi.
Phương Kiếm Bình thu nụ cười lại, đổ chậu nước đen trong tay đi, sau đó nửa thật nửa giả nói: “Nghe nói thức ăn của nhà cô rất ngon ---- vui vẻ.”
Trương Tiểu Phương không tin, nhìn đống bánh bao hấp kiều mạch trong giỏ, như này mà ngon à.
Quả thật đồ ăn như này đã rất tốt rồi.
Phương Kiếm Bình bình thường chỉ ăn bánh rán ngũ cốc vừa cứng vừa đau răng, hoặc là ăn bánh bột ngô nguyên cám, loại mà vẫn còn trộn lẫn với vỏ ngô. Có đôi khi khô đến mức phát nghẹn. Còn loại bánh bao hấp kiều mạch như của nhà họ Trương thì tuy rằng trong đó vẫn có hạt cao lương, nhưng vẫn trộn thêm bột gạo, và không có cám lúa mì, ăn ngon hơn bột ngô nhiều.
Trương Tiểu Phương đánh giá anh một lúc, xem ra cũng giống như đang nói thật.
Cuộc sống ở điểm thanh niên trí thức khổ sở như vậy sao?
Trương Tiểu Phương nhớ lại một chút, những người ở điểm thanh niên trí thức không giỏi làm việc nhà nông, lấy được quá ít công điểm, quả thật không dễ chịu cho lắm. Cô liền cầm lấy một cái bánh và nhét vào lòng anh: “Ăn đi.”
Cao Tố Lan thở dài: “Con có thể ngốc hơn được không. Kiếm Bình còn chưa rửa mặt xong mà. Kiếm Bình à, nhanh lên nhé. Đúng rồi, ăn cùng với một ít củ cải muối có được không?”
Phương Kiếm Bình bình thường cũng ăn như vậy, liền cười nói: “Được.”
Cao Tố Lan thấy thế, nhịn không được quay lại nháy mắt với bạn già nhà mình, đứa nhỏ này thật sự không tồi.
Cha Trương cũng khá bất ngờ.
Trước kia, nhìn bộ dạng của anh lúc nào cũng đầy gai nhọn, bình thường cũng không nói nhiều lắm, còn tưởng rằng anh rất khó hòa đồng.
Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài của họ.
Cha Trương lắc đầu, vào trong phòng đưa cho con gái một quả trứng gà, sau đó lại đặt một quả ở chỗ ngồi của Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình đi vào nhìn thấy quả trứng gà thì theo bản năng tưởng rằng vẫn còn sống, liền cầm lên nói: “Sao lại đặt trứng ở đây -----” Thì liền cảm nhận được độ nóng của nó, không khỏi nhìn về phía ba người của nhà họ Trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.