Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 50: Tức Giận 4
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
20/11/2022
Nhà của chú hai Trương cũng là một căn nhà có năm gian phòng chính, có phòng ngủ phụ ở hai bên, cũng giống như nhà của Trương Tiểu Phương, con cái sẽ ở phòng nhỏ hai bên, vợ chồng chú hai và bà nội sẽ ở phòng chính.
Phương Kiếm Bình thử thăm dò hỏi: “Đưa đồ ăn cho bà nội hả?”
Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Chờ xem kịch hay đi.” Sau đó lập tức hét lớn vào trong sân: “Bà nội, bà nội, bà nội --------”
“Gọi hồn à?” Cửa lớn được mở ra, một bà lão có dáng người nhỏ bé đi ra, khoảng 70 tuổi, thân hình gầy gò, đôi chân của bà được bó rất nhỏ.
Phương Kiếm Bình biết bà ấy chính là bà nội của Trương Tiểu Phương.
Mẹ của Trương Tiểu Phương cao hơn bà ấy nửa cái đầu, còn trẻ hơn bà ấy hai mươi tuổi mà vẫn không phải là đối thủ của bà ấy.
Phương Kiếm Bình kéo Trương Tiểu Phương một chút.
Trương Tiểu Phương đẩy tay của anh ra rồi nói với bà nội: “Bà chết rồi à?”
“Cô nói cái gì vậy?” Bà lão vung cây trượng trong tay muốn đánh cô.
Trương Tiểu Phương lập tức nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng túm lấy Phương Kiếm Bình: “Bà nội đánh người này, bà nội đánh người này.”
Hàng xóm bưng bát ra hóng.
Sau khi Trương Tiểu Phương chạy ra xa một khoảng cách an toàn thì dừng lại, cầm đùi gà trong bát ra: “Mẹ của tôi còn bảo tôi mang đùi gà sang cho bà. Tặng cái rắm ấy!” Sau đó há mồm cắn một miếng to: “Tự tôi ăn một mình, thèm chết bà già như bà.”
Bà lão nhìn thấy đùi gà thì ánh mắt xanh mét lại.
Trương Tiểu Phương cắn ba miếng đã hết gần nửa cái đùi gà rồi, bà nội của cô chảy máu trong lòng: “Đồ không biết xấu hổ! Đứng lại cho tôi!”
“Không đứng lại đấy. Có bản lĩnh thì bà đuổi tôi đi, đuổi kịp thì tôi sẽ cho bà.” Trương Tiểu Phương không dám dẫn bà về phía Tây, liền chạy về phía Đông, chạy được tầm 10m thì dừng lại: “Đuổi theo này, bà có mệt chết cũng không đuổi kịp tôi.”
Bà lão định đi tìm con dâu cả để đòi một lời giải thích, vừa nghe thấy những lời này thì lại một lần nữa nhấc chân bó[1] của bà lên rồi ném cây trượng về phía trước.
[1] Tục bó chân là một tập tục áp dụng cho phụ nữ, nó tồn tại ở Trung Quốc trong khoảng thời gian dài hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến. Hiện tại thì hủ tục này đã bị bãi bỏ nhưng những năm 70 vẫn còn những bà lão có chân bó như này.
Trương Tiểu Phương vội vàng kéo Phương Kiếm Bình: “Chạy mau!”
Phương Kiếm Bình vừa chạy được vài bước thì “bịch” một tiếng, cây trượng đã rơi xuống đất, vừa đúng chỗ mà lúc nãy anh đã đứng. Phương Kiếm Bình lập tức hơi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Trương Tiểu Phương dừng lại: “Bà già chết tiệt, muốn giết người à? Muốn giết người thì tôi sẽ đi tìm tổ trưởng Tôn để bắt bà lại.”
“Mắng đi! Tôi bảo cô tiếp tục mắng đi!” Bà già nhặt cây trượng lên rồi lại tiếp tục ném.
Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình tiếp tục chạy.
Chạy mấy chục mét đến đầu thôn thì không thấy bà già đó đuổi theo nữa, Trương Tiểu Phương thất vọng: “Bà già đó khẳng định sẽ nói với người khác là tôi ngu ngốc, mắng tôi khờ.”
Phương Kiếm Bình lập tức nói: “Cô không ngốc, cũng không khờ.”
Nếu là một người ngốc và ngây ngô thì sẽ không có bản lĩnh khiến cho bà nội của cô tức giận đến mức không thở nổi như vậy.
Trương Tiểu Phương: “Tất nhiên rồi, nhanh ăn đi, không ăn thì sẽ lạnh đó.”
“Cô ăn đi.”
Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Đùi gà này là của anh. Tôi phải giữ bụng để về nhà ăn cá nữa. Ăn xong thì chúng ta sẽ chạy về nhà, đừng để cho bà già kia giành trước.”
Phương Kiếm Bình nhớ tới: “Một lúc nữa bà ấy sẽ sang nhà cô ---- nhà chúng ta ăn cơm hả?”
“Không đi ăn cơm thì cũng sẽ tìm đến cha mẹ tôi để mắng tôi. Không thể để bà ấy biết được nhà chúng ta có gà và lại còn có cá. Tôi phải chạy về nhà trước khi bà ấy đến để giấu đồ ăn đi.”
Phương Kiếm Bình: “Không để cho bà ấy ăn hả?”
Trương Tiểu Phương gật đầu.
Phương Kiếm Bình nhịn không được hỏi một câu: “Vậy mà cô lại còn bảo cha cô mua thêm cá?”
“Mua cho chúng ta ăn mà.” Trương Tiểu Phương không thể giải thích rõ ràng được, nếu ngăn cản cha của cô, thì cha cô còn có thể giết thêm một con gà mái nữa. Bởi vì nguyên chủ sẽ không hiểu những điều này.
Sau khi đã ăn xong miếng thịt cuối cùng, đang muốn vứt xương đi thì nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ ở cạnh ao cá cách đó không xa, cô liền nhớ đến chú chó Đại Hoàng.
Bây giờ nhà nào cũng không giàu có gì, đồ ăn có thể cho Đại Hoàng cũng không nhiều lắm. Đại Hoàng thường xuyên đói đến mức phải xuống ao để bắt cá hoặc là bắt chuột ăn, có đôi khi còn ăn phân nữa.
Trương Tiểu Phương lớn tiếng gọi: “Đại Hoàng, Đại Hoàng.”
Đại Hoàng đang đứng trước cửa căn nhà nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá cô một lúc ----- xác định là con gái ngốc nhà bí thư chi bộ thôn, không phải là người ngoài thôn thì liền vùi đầu vào bụng tiếp tục ngủ ngon.
Trương Tiểu Phương nhíu mày, đúng là mắt chó coi thường người: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, từ nhỏ không có mẹ!”
Đại Hoàng nhảy dựng lên: “Gâu gâu! Gâu gâu!”
Trương Tiểu Phương vui vẻ, lắc lư xương gà trong tay: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, chỉ biết kêu gâu gâu.”
Đại Hoàng giận dữ: “Gâu!”
Phương Kiếm Bình thử thăm dò hỏi: “Đưa đồ ăn cho bà nội hả?”
Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Chờ xem kịch hay đi.” Sau đó lập tức hét lớn vào trong sân: “Bà nội, bà nội, bà nội --------”
“Gọi hồn à?” Cửa lớn được mở ra, một bà lão có dáng người nhỏ bé đi ra, khoảng 70 tuổi, thân hình gầy gò, đôi chân của bà được bó rất nhỏ.
Phương Kiếm Bình biết bà ấy chính là bà nội của Trương Tiểu Phương.
Mẹ của Trương Tiểu Phương cao hơn bà ấy nửa cái đầu, còn trẻ hơn bà ấy hai mươi tuổi mà vẫn không phải là đối thủ của bà ấy.
Phương Kiếm Bình kéo Trương Tiểu Phương một chút.
Trương Tiểu Phương đẩy tay của anh ra rồi nói với bà nội: “Bà chết rồi à?”
“Cô nói cái gì vậy?” Bà lão vung cây trượng trong tay muốn đánh cô.
Trương Tiểu Phương lập tức nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng túm lấy Phương Kiếm Bình: “Bà nội đánh người này, bà nội đánh người này.”
Hàng xóm bưng bát ra hóng.
Sau khi Trương Tiểu Phương chạy ra xa một khoảng cách an toàn thì dừng lại, cầm đùi gà trong bát ra: “Mẹ của tôi còn bảo tôi mang đùi gà sang cho bà. Tặng cái rắm ấy!” Sau đó há mồm cắn một miếng to: “Tự tôi ăn một mình, thèm chết bà già như bà.”
Bà lão nhìn thấy đùi gà thì ánh mắt xanh mét lại.
Trương Tiểu Phương cắn ba miếng đã hết gần nửa cái đùi gà rồi, bà nội của cô chảy máu trong lòng: “Đồ không biết xấu hổ! Đứng lại cho tôi!”
“Không đứng lại đấy. Có bản lĩnh thì bà đuổi tôi đi, đuổi kịp thì tôi sẽ cho bà.” Trương Tiểu Phương không dám dẫn bà về phía Tây, liền chạy về phía Đông, chạy được tầm 10m thì dừng lại: “Đuổi theo này, bà có mệt chết cũng không đuổi kịp tôi.”
Bà lão định đi tìm con dâu cả để đòi một lời giải thích, vừa nghe thấy những lời này thì lại một lần nữa nhấc chân bó[1] của bà lên rồi ném cây trượng về phía trước.
[1] Tục bó chân là một tập tục áp dụng cho phụ nữ, nó tồn tại ở Trung Quốc trong khoảng thời gian dài hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến. Hiện tại thì hủ tục này đã bị bãi bỏ nhưng những năm 70 vẫn còn những bà lão có chân bó như này.
Trương Tiểu Phương vội vàng kéo Phương Kiếm Bình: “Chạy mau!”
Phương Kiếm Bình vừa chạy được vài bước thì “bịch” một tiếng, cây trượng đã rơi xuống đất, vừa đúng chỗ mà lúc nãy anh đã đứng. Phương Kiếm Bình lập tức hơi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
Trương Tiểu Phương dừng lại: “Bà già chết tiệt, muốn giết người à? Muốn giết người thì tôi sẽ đi tìm tổ trưởng Tôn để bắt bà lại.”
“Mắng đi! Tôi bảo cô tiếp tục mắng đi!” Bà già nhặt cây trượng lên rồi lại tiếp tục ném.
Trương Tiểu Phương kéo Phương Kiếm Bình tiếp tục chạy.
Chạy mấy chục mét đến đầu thôn thì không thấy bà già đó đuổi theo nữa, Trương Tiểu Phương thất vọng: “Bà già đó khẳng định sẽ nói với người khác là tôi ngu ngốc, mắng tôi khờ.”
Phương Kiếm Bình lập tức nói: “Cô không ngốc, cũng không khờ.”
Nếu là một người ngốc và ngây ngô thì sẽ không có bản lĩnh khiến cho bà nội của cô tức giận đến mức không thở nổi như vậy.
Trương Tiểu Phương: “Tất nhiên rồi, nhanh ăn đi, không ăn thì sẽ lạnh đó.”
“Cô ăn đi.”
Trương Tiểu Phương lắc đầu: “Đùi gà này là của anh. Tôi phải giữ bụng để về nhà ăn cá nữa. Ăn xong thì chúng ta sẽ chạy về nhà, đừng để cho bà già kia giành trước.”
Phương Kiếm Bình nhớ tới: “Một lúc nữa bà ấy sẽ sang nhà cô ---- nhà chúng ta ăn cơm hả?”
“Không đi ăn cơm thì cũng sẽ tìm đến cha mẹ tôi để mắng tôi. Không thể để bà ấy biết được nhà chúng ta có gà và lại còn có cá. Tôi phải chạy về nhà trước khi bà ấy đến để giấu đồ ăn đi.”
Phương Kiếm Bình: “Không để cho bà ấy ăn hả?”
Trương Tiểu Phương gật đầu.
Phương Kiếm Bình nhịn không được hỏi một câu: “Vậy mà cô lại còn bảo cha cô mua thêm cá?”
“Mua cho chúng ta ăn mà.” Trương Tiểu Phương không thể giải thích rõ ràng được, nếu ngăn cản cha của cô, thì cha cô còn có thể giết thêm một con gà mái nữa. Bởi vì nguyên chủ sẽ không hiểu những điều này.
Sau khi đã ăn xong miếng thịt cuối cùng, đang muốn vứt xương đi thì nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ ở cạnh ao cá cách đó không xa, cô liền nhớ đến chú chó Đại Hoàng.
Bây giờ nhà nào cũng không giàu có gì, đồ ăn có thể cho Đại Hoàng cũng không nhiều lắm. Đại Hoàng thường xuyên đói đến mức phải xuống ao để bắt cá hoặc là bắt chuột ăn, có đôi khi còn ăn phân nữa.
Trương Tiểu Phương lớn tiếng gọi: “Đại Hoàng, Đại Hoàng.”
Đại Hoàng đang đứng trước cửa căn nhà nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, sau khi đánh giá cô một lúc ----- xác định là con gái ngốc nhà bí thư chi bộ thôn, không phải là người ngoài thôn thì liền vùi đầu vào bụng tiếp tục ngủ ngon.
Trương Tiểu Phương nhíu mày, đúng là mắt chó coi thường người: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, từ nhỏ không có mẹ!”
Đại Hoàng nhảy dựng lên: “Gâu gâu! Gâu gâu!”
Trương Tiểu Phương vui vẻ, lắc lư xương gà trong tay: “Đại Hoàng, Đại Hoàng, chỉ biết kêu gâu gâu.”
Đại Hoàng giận dữ: “Gâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.