[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 12:
Cuồng Dã La Bặc
12/09/2024
Đặc biệt là Lý Cương, gã vốn dĩ đã ghen tỵ vì tên nghèo kiết xác như Lục Chinh lại lấy được một cô trí thức trẻ xinh đẹp như hoa. Giờ nghe Lâm Hạ nói vậy, trong lòng gã thấy thoải mái hẳn.
Cưới về rồi thì sao chứ? Chân mọc trên người ta, ngày nào đó bò lên giường người khác, Lục Chinh còn chẳng hay!
Vệ Tinh Tinh liếc nhìn Lâm Hạ một cái, lùi lại một bước nắm lấy tay chồng mình.
Lục Chinh hơi ngẩn ra, tuy không biết cô định giở trò gì, nhưng nắm tay đối với anh cũng không có vấn đề gì, nên để cô muốn làm gì thì làm.
Vệ Tinh Tinh nở nụ cười vô tội: “Hạ Hạ, tớ nhỏ hơn cậu một tuổi, theo lý thì phải gọi cậu là chị chứ nhỉ? Sao cậu lại vì mình thấp bé, phát triển kém mà nhận vơ làm chị vậy? Như vậy không tốt đâu. Với lại, tớ đâu có nhờ cậu nói cho biết Cảnh trí thức đi đâu làm. Tớ đã lấy Lục Chinh rồi, tớ muốn sống tốt với anh ấy.”
“Sáng sớm cậu ăn mặc lộng lẫy đứng trước cửa nhà tớ làm gì? Dụ tiền à? Chị Hạ, em có tiền, đâu cần chị thế này đâu~”
Lời vừa dứt, không chỉ Lâm Hạ ngơ ngác mà những người xung quanh xem náo nhiệt cũng sững sờ.
Bà Mã đứng xem nghe xong, lại quan sát Lâm Hạ một lượt, cảm thấy rất có lý.
Ngực của Lâm Hạ phẳng lì như ruộng cằn, còn ngực của cô trí thức Vệ thì tròn căng như hai cái bánh bao lớn. Thật sự là Lâm Hạ trông nhỏ nhắn hơn.
Hơn nữa, tuy danh tiếng của Vệ Tinh Tinh trước đây không tốt lắm, nhưng dù sao cô cũng đã kết hôn với Lục Chinh rồi. Hôm nay hai vợ chồng còn cùng nhau đi làm, rõ ràng là đang cố gắng sống tốt, thế mà Lâm Hạ lại đến đây gây chuyện làm gì?
Bà Mã nhẹ nhàng khuyên: “Hạ Hạ, cô trí thức Vệ đã lấy cậu Lục rồi, chuyện trước kia nên cho qua. Cô xem, cô Vệ bây giờ cũng đang đi làm đấy thôi?”
Mặt Lâm Hạ xanh lè, lời nói của Vệ Tinh Tinh làm cô ta tức điên, nhưng dù gì cô ta cũng đã sống hai kiếp. Kiếp trước lại là kẻ bị chèn ép trong nhà Cảnh Sâm, chút tức giận này cô ta nhịn được.
“Tớ không phải lo cho Tinh Tinh… mới đến xem sao thôi, tớ đâu có cố ý. Chỉ là trước đây cậu hay hỏi thăm tớ, tớ mới vô thức nghĩ… Nếu đã đi làm thì tốt quá rồi, tớ cũng đi chuẩn bị đi làm đây, lát gặp lại nhé!”
Lâm Hạ không phải dạng vừa. Bị Vệ Tinh Tinh nói vậy cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vẫn thản nhiên cười, vẫy tay chào Vệ Tinh Tinh. Rồi lén nhìn Lục Chinh vài lần, lại cau mày liếc đôi tay họ đang nắm chặt, rồi mới rời đi.
Cô ta nghĩ còn nhiều thời gian, cô ta không tin chỉ trong một ngày mà Lục Chinh lại thích Vệ Tinh Tinh. Cô ta cũng không tin anh lại thích một người như cô.
Người anh nên thích là cô ta, Lâm Hạ.
Bà Mã nhìn theo bóng Lâm Hạ đi thẳng một cách thản nhiên, cho rằng có lẽ con người cô ta không xấu, chỉ vô tình làm việc không hay.
Bà lại nhẹ nhàng nói với Vệ Tinh Tinh: “Cô trí thức Vệ à, Hạ Hạ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng cô ấy lo cũng không phải là không có lý, cô nói có đúng không? Giờ cô đã lấy chồng rồi, thì cứ sống tốt với Lục Chinh đi nhé!”
Cưới về rồi thì sao chứ? Chân mọc trên người ta, ngày nào đó bò lên giường người khác, Lục Chinh còn chẳng hay!
Vệ Tinh Tinh liếc nhìn Lâm Hạ một cái, lùi lại một bước nắm lấy tay chồng mình.
Lục Chinh hơi ngẩn ra, tuy không biết cô định giở trò gì, nhưng nắm tay đối với anh cũng không có vấn đề gì, nên để cô muốn làm gì thì làm.
Vệ Tinh Tinh nở nụ cười vô tội: “Hạ Hạ, tớ nhỏ hơn cậu một tuổi, theo lý thì phải gọi cậu là chị chứ nhỉ? Sao cậu lại vì mình thấp bé, phát triển kém mà nhận vơ làm chị vậy? Như vậy không tốt đâu. Với lại, tớ đâu có nhờ cậu nói cho biết Cảnh trí thức đi đâu làm. Tớ đã lấy Lục Chinh rồi, tớ muốn sống tốt với anh ấy.”
“Sáng sớm cậu ăn mặc lộng lẫy đứng trước cửa nhà tớ làm gì? Dụ tiền à? Chị Hạ, em có tiền, đâu cần chị thế này đâu~”
Lời vừa dứt, không chỉ Lâm Hạ ngơ ngác mà những người xung quanh xem náo nhiệt cũng sững sờ.
Bà Mã đứng xem nghe xong, lại quan sát Lâm Hạ một lượt, cảm thấy rất có lý.
Ngực của Lâm Hạ phẳng lì như ruộng cằn, còn ngực của cô trí thức Vệ thì tròn căng như hai cái bánh bao lớn. Thật sự là Lâm Hạ trông nhỏ nhắn hơn.
Hơn nữa, tuy danh tiếng của Vệ Tinh Tinh trước đây không tốt lắm, nhưng dù sao cô cũng đã kết hôn với Lục Chinh rồi. Hôm nay hai vợ chồng còn cùng nhau đi làm, rõ ràng là đang cố gắng sống tốt, thế mà Lâm Hạ lại đến đây gây chuyện làm gì?
Bà Mã nhẹ nhàng khuyên: “Hạ Hạ, cô trí thức Vệ đã lấy cậu Lục rồi, chuyện trước kia nên cho qua. Cô xem, cô Vệ bây giờ cũng đang đi làm đấy thôi?”
Mặt Lâm Hạ xanh lè, lời nói của Vệ Tinh Tinh làm cô ta tức điên, nhưng dù gì cô ta cũng đã sống hai kiếp. Kiếp trước lại là kẻ bị chèn ép trong nhà Cảnh Sâm, chút tức giận này cô ta nhịn được.
“Tớ không phải lo cho Tinh Tinh… mới đến xem sao thôi, tớ đâu có cố ý. Chỉ là trước đây cậu hay hỏi thăm tớ, tớ mới vô thức nghĩ… Nếu đã đi làm thì tốt quá rồi, tớ cũng đi chuẩn bị đi làm đây, lát gặp lại nhé!”
Lâm Hạ không phải dạng vừa. Bị Vệ Tinh Tinh nói vậy cũng không cảm thấy ngượng ngùng, vẫn thản nhiên cười, vẫy tay chào Vệ Tinh Tinh. Rồi lén nhìn Lục Chinh vài lần, lại cau mày liếc đôi tay họ đang nắm chặt, rồi mới rời đi.
Cô ta nghĩ còn nhiều thời gian, cô ta không tin chỉ trong một ngày mà Lục Chinh lại thích Vệ Tinh Tinh. Cô ta cũng không tin anh lại thích một người như cô.
Người anh nên thích là cô ta, Lâm Hạ.
Bà Mã nhìn theo bóng Lâm Hạ đi thẳng một cách thản nhiên, cho rằng có lẽ con người cô ta không xấu, chỉ vô tình làm việc không hay.
Bà lại nhẹ nhàng nói với Vệ Tinh Tinh: “Cô trí thức Vệ à, Hạ Hạ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng cô ấy lo cũng không phải là không có lý, cô nói có đúng không? Giờ cô đã lấy chồng rồi, thì cứ sống tốt với Lục Chinh đi nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.