[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 23:
Cuồng Dã La Bặc
12/09/2024
“Tưởng Lệ, lần này cô mất nhiều quá nhỉ?” Một cô gái trí thức thân thiết với Tưởng Lệ hỏi.
Trái tim Tưởng Lệ vẫn đang rỉ máu, lời nói ra cũng càng thêm cay nghiệt: “Xem như bố thí cho ăn mày. Con Vệ Tinh Tinh này thật là lật mặt nhanh quá, tôi còn cùng cô ta làm bạn cùng phòng hơn một tháng!”
Cô ta chẳng có gì tốt, vừa mở hộp ra đã bị Vệ Tinh Tinh lấy đi không thương tiếc, phiếu, tiền đều mất hết!
Hơn chục đồng, còn có đủ loại phiếu cô ta tích góp được. Đồ bị lấy đi không ít, xà phòng, kem dưỡng, thậm chí cả một miếng vải xanh nhạt mới tinh.
Chờ mà xem, cô ta nhất định sẽ khiến Vệ Tinh Tinh phải trả giá!
Từ văn phòng trí thức bước ra, tâm trạng của Vệ Tinh Tinh rất vui vẻ. Không còn cách nào khác, có tiền thì tâm trạng tất nhiên sẽ vui.
Cô ước lượng một chút, chuyến này cô lấy được gần ba mươi đồng và một xấp phiếu.
“Dì Mã, vừa rồi thật cảm ơn mọi người, nếu không thì cháu cũng chẳng đòi được!”
Cô chân thành cảm ơn những người dân làng đã đứng ra giúp mình.
Bà Mã khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi, đám trí thức này ức hiếp cháu quá, chúng tôi cũng không chịu nổi!”
“Đúng thế! Làm gì có chuyện ăn chực? Người nông thôn chúng tôi đều biết phải trao đổi khi ăn uống, sao họ lại không hiểu được chứ?”
Đôi mắt Vệ Tinh Tinh sáng lên: “Các bác, các cô chú có món ăn nào đặc biệt không? Cháu có thể mua một ít được không?”
“Có chứ! Đi theo chúng tôi!” Bà Mã nhiệt tình mời Vệ Tinh Tinh.
Vệ Tinh Tinh vui vẻ đi theo mấy người dân làng, lúc thì đến nhà người này, lúc lại ghé nhà người kia.
“Đủ rồi, đủ rồi, tôi không mang nổi nữa! Vậy tôi về nấu cơm trước nhé, cảm ơn mọi người!”
Mua được không ít đồ, Vệ Tinh Tinh liền mượn một cái gùi từ bà Mã, đeo lên lưng đi về nhà.
Khuôn mặt cô rạng rỡ, dù không mua được thịt nhưng ít nhất cũng mua được kha khá bột mì, trứng, một ít dầu. Còn có một con cá và nhiều loại gia vị khô người dân tự hái trên núi về phơi khô.
“Này!”
Vệ Tinh Tinh khựng lại, không phải gọi cô đấy chứ?
Không đúng, trong làng này không ai không nhận ra cô, cô quá nổi tiếng mà. Cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Người kia liền bước nhanh tới trước mặt cô, cô mừng rỡ, “Lục Chinh!”
Rồi cô tự nhiên đưa hết đồ đang xách và đeo trên vai cho anh.
Sắc mặt Lục Chinh hiếm khi bớt âm u, trông có vẻ hiền lành như một chú cún con ngoan ngoãn. Anh cầm đồ đạc lên, rồi lấy từ túi quần ra một cái lọ, đưa cho Vệ Tinh Tinh.
“Cái gì vậy?” Vệ Tinh Tinh mở ra ngửi thử.
Mát lạnh, mùi rất dễ chịu.
Lục Chinh nhấc nhẹ mí mắt, giọng nói không tự giác cao lên: “Thuốc đấy, bôi lên vết thương sẽ không ngứa nữa.”
Vệ Tinh Tinh ngẩn người, rồi nhớ đến cổ chân và cổ tay mình.
Cô vui vẻ hỏi dò: “Anh vừa mua cho tôi phải không?”
Lục Chinh không muốn thừa nhận, nhưng anh cũng không muốn nói dối, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng nở nụ cười.
“Ừ.”
Mặc dù Vệ Tinh Tinh nói cô đến văn phòng trí thức. Trong lòng Lục Chinh có chút khó chịu, nhưng dù sao anh cũng đã ăn món cô nấu. Anh vẫn ngoan ngoãn đi mua thuốc cho cô, coi như là để đáp lại.
Trái tim Tưởng Lệ vẫn đang rỉ máu, lời nói ra cũng càng thêm cay nghiệt: “Xem như bố thí cho ăn mày. Con Vệ Tinh Tinh này thật là lật mặt nhanh quá, tôi còn cùng cô ta làm bạn cùng phòng hơn một tháng!”
Cô ta chẳng có gì tốt, vừa mở hộp ra đã bị Vệ Tinh Tinh lấy đi không thương tiếc, phiếu, tiền đều mất hết!
Hơn chục đồng, còn có đủ loại phiếu cô ta tích góp được. Đồ bị lấy đi không ít, xà phòng, kem dưỡng, thậm chí cả một miếng vải xanh nhạt mới tinh.
Chờ mà xem, cô ta nhất định sẽ khiến Vệ Tinh Tinh phải trả giá!
Từ văn phòng trí thức bước ra, tâm trạng của Vệ Tinh Tinh rất vui vẻ. Không còn cách nào khác, có tiền thì tâm trạng tất nhiên sẽ vui.
Cô ước lượng một chút, chuyến này cô lấy được gần ba mươi đồng và một xấp phiếu.
“Dì Mã, vừa rồi thật cảm ơn mọi người, nếu không thì cháu cũng chẳng đòi được!”
Cô chân thành cảm ơn những người dân làng đã đứng ra giúp mình.
Bà Mã khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi, đám trí thức này ức hiếp cháu quá, chúng tôi cũng không chịu nổi!”
“Đúng thế! Làm gì có chuyện ăn chực? Người nông thôn chúng tôi đều biết phải trao đổi khi ăn uống, sao họ lại không hiểu được chứ?”
Đôi mắt Vệ Tinh Tinh sáng lên: “Các bác, các cô chú có món ăn nào đặc biệt không? Cháu có thể mua một ít được không?”
“Có chứ! Đi theo chúng tôi!” Bà Mã nhiệt tình mời Vệ Tinh Tinh.
Vệ Tinh Tinh vui vẻ đi theo mấy người dân làng, lúc thì đến nhà người này, lúc lại ghé nhà người kia.
“Đủ rồi, đủ rồi, tôi không mang nổi nữa! Vậy tôi về nấu cơm trước nhé, cảm ơn mọi người!”
Mua được không ít đồ, Vệ Tinh Tinh liền mượn một cái gùi từ bà Mã, đeo lên lưng đi về nhà.
Khuôn mặt cô rạng rỡ, dù không mua được thịt nhưng ít nhất cũng mua được kha khá bột mì, trứng, một ít dầu. Còn có một con cá và nhiều loại gia vị khô người dân tự hái trên núi về phơi khô.
“Này!”
Vệ Tinh Tinh khựng lại, không phải gọi cô đấy chứ?
Không đúng, trong làng này không ai không nhận ra cô, cô quá nổi tiếng mà. Cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Người kia liền bước nhanh tới trước mặt cô, cô mừng rỡ, “Lục Chinh!”
Rồi cô tự nhiên đưa hết đồ đang xách và đeo trên vai cho anh.
Sắc mặt Lục Chinh hiếm khi bớt âm u, trông có vẻ hiền lành như một chú cún con ngoan ngoãn. Anh cầm đồ đạc lên, rồi lấy từ túi quần ra một cái lọ, đưa cho Vệ Tinh Tinh.
“Cái gì vậy?” Vệ Tinh Tinh mở ra ngửi thử.
Mát lạnh, mùi rất dễ chịu.
Lục Chinh nhấc nhẹ mí mắt, giọng nói không tự giác cao lên: “Thuốc đấy, bôi lên vết thương sẽ không ngứa nữa.”
Vệ Tinh Tinh ngẩn người, rồi nhớ đến cổ chân và cổ tay mình.
Cô vui vẻ hỏi dò: “Anh vừa mua cho tôi phải không?”
Lục Chinh không muốn thừa nhận, nhưng anh cũng không muốn nói dối, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng nở nụ cười.
“Ừ.”
Mặc dù Vệ Tinh Tinh nói cô đến văn phòng trí thức. Trong lòng Lục Chinh có chút khó chịu, nhưng dù sao anh cũng đã ăn món cô nấu. Anh vẫn ngoan ngoãn đi mua thuốc cho cô, coi như là để đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.