[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 26:
Cuồng Dã La Bặc
12/09/2024
Thịt thỏ mềm mại, mỡ nạc hài hòa, được hầm chín vừa đủ, chỉ cần nhai là tan ngay. Khoai tây cũng được nấu chín mềm, sợi mì thấm đầy nước dùng, đậm đà vô cùng.
Lục Chinh cúi đầu, lười nhấc mí mắt lên, chỉ tập trung ăn. Anh ăn từng miếng lớn, thịt thỏ thấm dầu đỏ, vừa cắn một miếng đã ngập tràn hương vị.
“Ngon không, Lục Chinh?”
Dù nhìn anh có vẻ ăn rất ngon miệng, Vệ Tinh Tinh vẫn không nhịn được mà hỏi. Dù sao thì ai mà chẳng thích được khen ngợi.
Lục Chinh gật đầu: “Cũng tạm.”
Cũng tạm ư? Phải nói là món ăn ngon nhất trên đời mới đúng.
Lục Chinh sau bao nhiêu năm mới hiểu được câu "Dân dĩ thực vi thiên" (Người dân coi ăn là trời).
Hóa ra ăn không chỉ là để no, mà còn phải ăn cho ngon miệng.
Anh và ba chị gái nấu ăn đơn giản nhất cũng chỉ là luộc nước hoặc chiên với chút dầu và muối. Có ớt thì cho thêm ớt, anh thấy cũng ngon. Nhưng bây giờ ăn món Vệ Tinh Tinh nấu, anh cảm thấy hai mươi năm qua mình ăn thịt thỏ hoàn toàn vô nghĩa.
Vệ Tinh Tinh mỉm cười, khẽ nhếch môi.
Nhìn cái dáng ăn đó, đến nước canh cũng muốn húp cạn mà lại chỉ nói là "cũng tạm". Đúng là người đàn ông kiêu ngạo!
Cô cũng vội vàng ăn, không thể không nói rằng ớt trồng tại làng này thật sự rất cay, khiến cô đổ cả mồ hôi. Còn Lục Chinh lại trông như không có chuyện gì xảy ra.
Ăn được một nửa thì có tiếng gõ cửa vang lên. Vệ Tinh Tinh đang cố gắng ăn một sợi mì dài và rộng, Lục Chinh lau miệng, rồi ra mở cửa.
“Anh Lục Chinh!” Giọng ngoài cửa trong trẻo, Vệ Tinh Tinh lập tức ngẩng đầu lên.
Lâm Hạ? Cô ta lại đến làm gì?
Cô lấy khăn tay lau miệng rồi bước ra ngoài.
“Có chuyện gì?” Lục Chinh hỏi thản nhiên.
Lâm Hạ liếc nhìn Vệ Tinh Tinh đi ra phía sau. cô ấy mồ hôi nhễ nhại, tóc tai có phần rối bời, trong lòng Lâm Hạ không khỏi hả hê.
Chắc chắn hôm nay Vệ Tinh Tinh phải tự mình làm hết công việc, mệt rồi.
Cô ta biết bình thường Vệ Tinh Tinh luôn có người chủ động giúp đỡ, ngay cả anh ba của cô cũng từng giúp Vệ Tinh Tinh làm việc. Mãi đến khi cô ta nhiều lần yêu cầu, anh ba mới chịu không giúp nữa.
Bây giờ Vệ Tinh Tinh đã kết hôn, chắc chắn không còn người đàn ông nào chủ động giúp cô làm việc nữa.
Cô ta không trả lời câu hỏi của Lục Chinh mà nhìn sang Vệ Tinh Tinh. Với nét mặt mang chút áy náy và xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé, Tinh Tinh. Hôm nay làm việc tớ bị thương, anh Lục Chinh tốt bụng giúp tớ làm nốt phần còn lại. Nên có lẽ vì thế mà anh ấy không có thời gian giúp cậu. Hôm nay chắc cậu mệt lắm nhỉ? Tớ thật sự xin lỗi, tớ có mang ít đồ ăn đến để cảm ơn hai người.”
Thật ra Lâm Hạ nghĩ, dù có thời gian Lục Chinh cũng không giúp Vệ Tinh Tinh làm việc đâu. Cô ta ra vẻ vô hại nhìn Vệ Tinh Tinh, còn không quên liếc nhìn Lục Chinh vài lần.
Vệ Tinh Tinh: ??? Người này làm một buổi sáng mà giống như làm việc cho ba người?
Dù Lục Chinh có giúp Lâm Hạ làm việc hay không, nhưng lời nói của Lâm Hạ đúng là kiểu "trà xanh" chính hiệu, khiến Vệ Tinh Tinh không khỏi bực mình. Tuy nhiên người ta đã tỏ ra tội nghiệp như vậy, cô làm sao có thể nổi giận để rồi lại bị so sánh?
Lục Chinh cúi đầu, lười nhấc mí mắt lên, chỉ tập trung ăn. Anh ăn từng miếng lớn, thịt thỏ thấm dầu đỏ, vừa cắn một miếng đã ngập tràn hương vị.
“Ngon không, Lục Chinh?”
Dù nhìn anh có vẻ ăn rất ngon miệng, Vệ Tinh Tinh vẫn không nhịn được mà hỏi. Dù sao thì ai mà chẳng thích được khen ngợi.
Lục Chinh gật đầu: “Cũng tạm.”
Cũng tạm ư? Phải nói là món ăn ngon nhất trên đời mới đúng.
Lục Chinh sau bao nhiêu năm mới hiểu được câu "Dân dĩ thực vi thiên" (Người dân coi ăn là trời).
Hóa ra ăn không chỉ là để no, mà còn phải ăn cho ngon miệng.
Anh và ba chị gái nấu ăn đơn giản nhất cũng chỉ là luộc nước hoặc chiên với chút dầu và muối. Có ớt thì cho thêm ớt, anh thấy cũng ngon. Nhưng bây giờ ăn món Vệ Tinh Tinh nấu, anh cảm thấy hai mươi năm qua mình ăn thịt thỏ hoàn toàn vô nghĩa.
Vệ Tinh Tinh mỉm cười, khẽ nhếch môi.
Nhìn cái dáng ăn đó, đến nước canh cũng muốn húp cạn mà lại chỉ nói là "cũng tạm". Đúng là người đàn ông kiêu ngạo!
Cô cũng vội vàng ăn, không thể không nói rằng ớt trồng tại làng này thật sự rất cay, khiến cô đổ cả mồ hôi. Còn Lục Chinh lại trông như không có chuyện gì xảy ra.
Ăn được một nửa thì có tiếng gõ cửa vang lên. Vệ Tinh Tinh đang cố gắng ăn một sợi mì dài và rộng, Lục Chinh lau miệng, rồi ra mở cửa.
“Anh Lục Chinh!” Giọng ngoài cửa trong trẻo, Vệ Tinh Tinh lập tức ngẩng đầu lên.
Lâm Hạ? Cô ta lại đến làm gì?
Cô lấy khăn tay lau miệng rồi bước ra ngoài.
“Có chuyện gì?” Lục Chinh hỏi thản nhiên.
Lâm Hạ liếc nhìn Vệ Tinh Tinh đi ra phía sau. cô ấy mồ hôi nhễ nhại, tóc tai có phần rối bời, trong lòng Lâm Hạ không khỏi hả hê.
Chắc chắn hôm nay Vệ Tinh Tinh phải tự mình làm hết công việc, mệt rồi.
Cô ta biết bình thường Vệ Tinh Tinh luôn có người chủ động giúp đỡ, ngay cả anh ba của cô cũng từng giúp Vệ Tinh Tinh làm việc. Mãi đến khi cô ta nhiều lần yêu cầu, anh ba mới chịu không giúp nữa.
Bây giờ Vệ Tinh Tinh đã kết hôn, chắc chắn không còn người đàn ông nào chủ động giúp cô làm việc nữa.
Cô ta không trả lời câu hỏi của Lục Chinh mà nhìn sang Vệ Tinh Tinh. Với nét mặt mang chút áy náy và xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé, Tinh Tinh. Hôm nay làm việc tớ bị thương, anh Lục Chinh tốt bụng giúp tớ làm nốt phần còn lại. Nên có lẽ vì thế mà anh ấy không có thời gian giúp cậu. Hôm nay chắc cậu mệt lắm nhỉ? Tớ thật sự xin lỗi, tớ có mang ít đồ ăn đến để cảm ơn hai người.”
Thật ra Lâm Hạ nghĩ, dù có thời gian Lục Chinh cũng không giúp Vệ Tinh Tinh làm việc đâu. Cô ta ra vẻ vô hại nhìn Vệ Tinh Tinh, còn không quên liếc nhìn Lục Chinh vài lần.
Vệ Tinh Tinh: ??? Người này làm một buổi sáng mà giống như làm việc cho ba người?
Dù Lục Chinh có giúp Lâm Hạ làm việc hay không, nhưng lời nói của Lâm Hạ đúng là kiểu "trà xanh" chính hiệu, khiến Vệ Tinh Tinh không khỏi bực mình. Tuy nhiên người ta đã tỏ ra tội nghiệp như vậy, cô làm sao có thể nổi giận để rồi lại bị so sánh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.