[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 28:
Cuồng Dã La Bặc
12/09/2024
Anh lại tiếp tục ăn một cách hăng hái.
Vệ Tinh Tinh: ???
Hóa ra Lục Chinh giúp cô ta chỉ vì anh ba của cô ta sẽ quay lại ngay?
Dù mất một bát thịt gà nhưng trong lòng cô vẫn sảng khoái vô cùng. Cô vốn chẳng thèm cái bát thịt gà đó, chỉ muốn làm khó Lâm Hạ thôi.
Nhìn người đàn ông bên trong đang miệt mài ăn uống, cô càng vui vẻ hơn. Xem ra Lục Chinh thật sự rất thích món cô nấu!
Nhưng thái độ của Lục Chinh cũng khiến Vệ Tinh Tinh cảm thấy hơi lạ. Trong truyện, mặc dù không nói rõ rằng Lục Chinh thích Lâm Hạ, nhưng Lục Chinh thực sự đã đối xử tốt với Lâm Hạ trong nhiều năm, đây là chuyện gì vậy?
Lâm Hạ đứng ngoài cửa với vẻ mặt đầy rối rắm. Cái, cái gì? Hóa ra là anh ba giúp cô ta làm việc sao? Hơn nữa, tại sao Lục Chinh lại lạnh nhạt với cô ta như vậy? Còn đuổi cô ta ra ngoài nữa?
Lâm Hạ có chút hoảng hốt, Lục Chinh không phải đã bị Vệ Tinh Tinh làm cho mê mẩn rồi chứ?
Không, không đúng, Lâm Hạ bình tĩnh lại. Lục Chinh chắc chắn chỉ sợ Vệ Tinh Tinh gây rắc rối cho cô ta nên mới nói vậy thôi.
Cô ta nhớ rõ ràng kiếp trước Vệ Tinh Tinh và Lục Chinh vốn không hòa hợp, chẳng bao lâu sau đã ly hôn rồi.
Lịch sử sẽ không sai.
Nghĩ đến đây, Lâm Hạ hoàn toàn yên tâm. Cô ta vuốt lại tóc, thản nhiên rời khỏi nhà Lục Chinh.
Có vẻ phải sắp xếp cho Vệ Tinh Tinh làm những việc nhẹ hơn, để Lục Chinh không phải giúp cô làm việc nữa.
(Vệ Tinh Tinh: Tôi cảm ơn cô đấy!)
“Thích ăn thịt gà lắm à?” Ăn xong bữa, Lục Chinh vừa dọn bàn vừa hỏi.
Vệ Tinh Tinh sững người: “Hả?”
Rồi cô chợt nhớ lại cảnh mình giành lấy bát thịt gà từ tay Lâm Hạ, mặt bỗng đỏ bừng: “Cũng... cũng bình thường thôi.”
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, Lục Chinh càng chắc chắn vào suy nghĩ của mình. Cô đúng là thèm thịt gà thật, nhưng ngại không dám nói với anh.
Anh thản nhiên cầm bát đũa lên, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói: "Sau buổi làm, tôi lên núi bắt gà rừng cho em, nhưng không chắc sẽ có."
Nhìn theo bóng lưng của Lục Chinh, Vệ Tinh Tinh thấy rối rắm hẳn.
Cô trông có vẻ ham ăn lắm sao? Còn nữa, anh biết bắt thú rừng trên núi về ăn à? Con thỏ kia chắc cũng vậy chứ gì.
Gương mặt xinh đẹp của Vệ Tinh Tinh hiện lên một chút đắc ý. Được đấy, người đàn ông rắn chắc mà cô nhặt được này cũng khá tháo vát chứ!
Nghỉ ngơi một lát, tiếng còi tập trung đi làm lại vang lên.
Nghĩ đến công việc buổi sáng, Vệ Tinh Tinh còn thấy rùng mình. Lúc làm thì không cảm thấy gì. Nhưng đến giờ nghỉ trưa cô chỉ muốn nằm bẹp trên giường, không còn chút sức lực nào.
Nhìn dáng vẻ uể oải, cụp đầu đi trên đường của Vệ Tinh Tinh. Lục Chinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Em tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, tôi làm xong việc của mình sẽ sang giúp."
Đôi mắt Vệ Tinh Tinh sáng lên, nhưng rồi nhanh chóng ủ rũ lại, lắc đầu: “Không được đâu, sáng nay anh đã làm hai phần việc rồi. Trưa lại còn gánh một thùng nước lớn, lát nữa còn phải lên núi nữa, mệt lắm. Chiều nay thế nào tôi cũng phải làm đủ hai công điểm. Hay anh đừng lên núi nữa, tôi không thích ăn thịt gà đâu, mình ăn cá thôi.”
Vệ Tinh Tinh: ???
Hóa ra Lục Chinh giúp cô ta chỉ vì anh ba của cô ta sẽ quay lại ngay?
Dù mất một bát thịt gà nhưng trong lòng cô vẫn sảng khoái vô cùng. Cô vốn chẳng thèm cái bát thịt gà đó, chỉ muốn làm khó Lâm Hạ thôi.
Nhìn người đàn ông bên trong đang miệt mài ăn uống, cô càng vui vẻ hơn. Xem ra Lục Chinh thật sự rất thích món cô nấu!
Nhưng thái độ của Lục Chinh cũng khiến Vệ Tinh Tinh cảm thấy hơi lạ. Trong truyện, mặc dù không nói rõ rằng Lục Chinh thích Lâm Hạ, nhưng Lục Chinh thực sự đã đối xử tốt với Lâm Hạ trong nhiều năm, đây là chuyện gì vậy?
Lâm Hạ đứng ngoài cửa với vẻ mặt đầy rối rắm. Cái, cái gì? Hóa ra là anh ba giúp cô ta làm việc sao? Hơn nữa, tại sao Lục Chinh lại lạnh nhạt với cô ta như vậy? Còn đuổi cô ta ra ngoài nữa?
Lâm Hạ có chút hoảng hốt, Lục Chinh không phải đã bị Vệ Tinh Tinh làm cho mê mẩn rồi chứ?
Không, không đúng, Lâm Hạ bình tĩnh lại. Lục Chinh chắc chắn chỉ sợ Vệ Tinh Tinh gây rắc rối cho cô ta nên mới nói vậy thôi.
Cô ta nhớ rõ ràng kiếp trước Vệ Tinh Tinh và Lục Chinh vốn không hòa hợp, chẳng bao lâu sau đã ly hôn rồi.
Lịch sử sẽ không sai.
Nghĩ đến đây, Lâm Hạ hoàn toàn yên tâm. Cô ta vuốt lại tóc, thản nhiên rời khỏi nhà Lục Chinh.
Có vẻ phải sắp xếp cho Vệ Tinh Tinh làm những việc nhẹ hơn, để Lục Chinh không phải giúp cô làm việc nữa.
(Vệ Tinh Tinh: Tôi cảm ơn cô đấy!)
“Thích ăn thịt gà lắm à?” Ăn xong bữa, Lục Chinh vừa dọn bàn vừa hỏi.
Vệ Tinh Tinh sững người: “Hả?”
Rồi cô chợt nhớ lại cảnh mình giành lấy bát thịt gà từ tay Lâm Hạ, mặt bỗng đỏ bừng: “Cũng... cũng bình thường thôi.”
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, Lục Chinh càng chắc chắn vào suy nghĩ của mình. Cô đúng là thèm thịt gà thật, nhưng ngại không dám nói với anh.
Anh thản nhiên cầm bát đũa lên, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói: "Sau buổi làm, tôi lên núi bắt gà rừng cho em, nhưng không chắc sẽ có."
Nhìn theo bóng lưng của Lục Chinh, Vệ Tinh Tinh thấy rối rắm hẳn.
Cô trông có vẻ ham ăn lắm sao? Còn nữa, anh biết bắt thú rừng trên núi về ăn à? Con thỏ kia chắc cũng vậy chứ gì.
Gương mặt xinh đẹp của Vệ Tinh Tinh hiện lên một chút đắc ý. Được đấy, người đàn ông rắn chắc mà cô nhặt được này cũng khá tháo vát chứ!
Nghỉ ngơi một lát, tiếng còi tập trung đi làm lại vang lên.
Nghĩ đến công việc buổi sáng, Vệ Tinh Tinh còn thấy rùng mình. Lúc làm thì không cảm thấy gì. Nhưng đến giờ nghỉ trưa cô chỉ muốn nằm bẹp trên giường, không còn chút sức lực nào.
Nhìn dáng vẻ uể oải, cụp đầu đi trên đường của Vệ Tinh Tinh. Lục Chinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Em tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, tôi làm xong việc của mình sẽ sang giúp."
Đôi mắt Vệ Tinh Tinh sáng lên, nhưng rồi nhanh chóng ủ rũ lại, lắc đầu: “Không được đâu, sáng nay anh đã làm hai phần việc rồi. Trưa lại còn gánh một thùng nước lớn, lát nữa còn phải lên núi nữa, mệt lắm. Chiều nay thế nào tôi cũng phải làm đủ hai công điểm. Hay anh đừng lên núi nữa, tôi không thích ăn thịt gà đâu, mình ăn cá thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.