[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 33:
Cuồng Dã La Bặc
12/09/2024
Tưởng Lệ nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Vệ Tinh Tinh, không nhịn được hét lên: “Ồ, kẻ ăn xin cũng đi làm à?”
Mấy nữ thanh niên trí thức xung quanh bật cười, vừa nãy họ còn nói Vệ Tinh Tinh đòi tiền họ như kẻ ăn xin, không biết xấu hổ.
Vệ Tinh Tinh nhíu mày, sau đó quay lại nhìn Tưởng Lệ, cười nói: “Đúng vậy, thế sao các cô lại đi làm? Kẻ ăn xin mới đi xin cơm của người khác đấy~”
Tưởng Lệ ngớ ra một lúc, nghĩ một lát mới nhận ra Vệ Tinh Tinh lại đang lật lại chuyện cũ. Cô ta tức điên, đáp lại: “Cô nói ai là kẻ ăn xin hả?! Chẳng phải bọn tôi đã trả tiền cho cô rồi sao!”
Vệ Tinh Tinh làm vẻ vô tội, “Lạ nhỉ, tôi đâu có nói ai đâu. Các cô ăn đồ của tôi, tôi lấy tiền của các cô, đó là lẽ thường tình mà, sao lại có kẻ ăn xin ở đây?”
Tưởng Lệ bị Vệ Tinh Tinh làm cho á khẩu, cô ta còn muốn nói gì đó thì bác nông dân phụ trách mảnh đất này mắng: “Nói cái gì đấy! Không làm việc à! Tối nay không muốn ăn cơm hả?!”
Mới vừa nói đi ăn xin, giờ lại nói chuyện ăn cơm.
Đừng nói Vệ Tinh Tinh, ngay cả Triệu Tiểu Lan bình thường ít nói cũng bị câu này chọc cười, mím môi cười trộm.
Vệ Tinh Tinh quay lại, đeo găng tay lao động đi về phía Triệu Tiểu Lan.
Mấy nữ thanh niên trí thức mặt mày hết đỏ lại xanh, xấu hổ đứng yên tại chỗ, đặc biệt là Tưởng Lệ.
Ông bác họ Thẩm, mọi người đều gọi là bác Thẩm.
Bác Thẩm thấy mấy người họ vẫn đứng yên không nhúc nhích, liền nổi cáu. Vốn dĩ bác không ưa gì đám thanh niên trí thức này, toàn kẻ lười biếng, suốt ngày đòi ăn thịt. Còn liên tục đưa ra các yêu cầu, nào là đòi mũ, nào là đòi găng tay.
Ở thôn, mấy thứ này đều là tự mình chuẩn bị!
Bác thẳng miệng chửi: “Sao thế hả! Không làm việc thì giống thằng ngốc Vương ở đầu làng đi xin ăn đi! Ngày nào cũng chỉ biết lười biếng trốn việc! Giờ tôi đi ghi sổ công việc của các cô ngay đấy!”
Mấy nữ thanh niên trí thức vừa nghe thấy bị ghi sổ công việc thì bị coi là lười nhác không chịu làm việc, mà sổ này là để xem xét khi trở về. Họ liền tản ra, ngoan ngoãn làm việc.
Chỉ còn lại Tưởng Lệ vẫn đứng đó tức tối, vì đây vốn là phần đất của cô ta.
Cô ta mang theo dụng cụ, nghiến răng nghiến lợi cắt đậu, không ngừng dùng ánh mắt nhìn về phía Vệ Tinh Tinh đang nói chuyện với Triệu Tiểu Lan.
Vệ Tinh Tinh, cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày tao cho mày đẹp mặt!
Vệ Tinh Tinh không ngờ Triệu Tiểu Lan lại đồng ý nhanh như vậy. Ban đầu, cô cứ tưởng Triệu Tiểu Lan dù không ghét cô, nhưng chắc cũng chẳng muốn gần gũi với cô đâu. Vậy nên, lúc cô ấy đồng ý, Vệ Tinh Tinh khá ngạc nhiên.
Hai người hẹn thời gian gặp rồi ai làm việc của người nấy.
Thực ra đối với Triệu Tiểu Lan, cô ấy luôn cảm kích Vệ Tinh Tinh. Lần này, Vệ Tinh Tinh nói chỉ là ăn mừng đám cưới đơn giản thôi, cô ấy liền vui vẻ đồng ý.
Khi mới đến làng, chu kỳ kinh nguyệt của Triệu Tiểu Lan không đều, đau bụng kinh dữ dội, phải xin nghỉ mấy ngày liền.
Mấy nữ thanh niên trí thức xung quanh bật cười, vừa nãy họ còn nói Vệ Tinh Tinh đòi tiền họ như kẻ ăn xin, không biết xấu hổ.
Vệ Tinh Tinh nhíu mày, sau đó quay lại nhìn Tưởng Lệ, cười nói: “Đúng vậy, thế sao các cô lại đi làm? Kẻ ăn xin mới đi xin cơm của người khác đấy~”
Tưởng Lệ ngớ ra một lúc, nghĩ một lát mới nhận ra Vệ Tinh Tinh lại đang lật lại chuyện cũ. Cô ta tức điên, đáp lại: “Cô nói ai là kẻ ăn xin hả?! Chẳng phải bọn tôi đã trả tiền cho cô rồi sao!”
Vệ Tinh Tinh làm vẻ vô tội, “Lạ nhỉ, tôi đâu có nói ai đâu. Các cô ăn đồ của tôi, tôi lấy tiền của các cô, đó là lẽ thường tình mà, sao lại có kẻ ăn xin ở đây?”
Tưởng Lệ bị Vệ Tinh Tinh làm cho á khẩu, cô ta còn muốn nói gì đó thì bác nông dân phụ trách mảnh đất này mắng: “Nói cái gì đấy! Không làm việc à! Tối nay không muốn ăn cơm hả?!”
Mới vừa nói đi ăn xin, giờ lại nói chuyện ăn cơm.
Đừng nói Vệ Tinh Tinh, ngay cả Triệu Tiểu Lan bình thường ít nói cũng bị câu này chọc cười, mím môi cười trộm.
Vệ Tinh Tinh quay lại, đeo găng tay lao động đi về phía Triệu Tiểu Lan.
Mấy nữ thanh niên trí thức mặt mày hết đỏ lại xanh, xấu hổ đứng yên tại chỗ, đặc biệt là Tưởng Lệ.
Ông bác họ Thẩm, mọi người đều gọi là bác Thẩm.
Bác Thẩm thấy mấy người họ vẫn đứng yên không nhúc nhích, liền nổi cáu. Vốn dĩ bác không ưa gì đám thanh niên trí thức này, toàn kẻ lười biếng, suốt ngày đòi ăn thịt. Còn liên tục đưa ra các yêu cầu, nào là đòi mũ, nào là đòi găng tay.
Ở thôn, mấy thứ này đều là tự mình chuẩn bị!
Bác thẳng miệng chửi: “Sao thế hả! Không làm việc thì giống thằng ngốc Vương ở đầu làng đi xin ăn đi! Ngày nào cũng chỉ biết lười biếng trốn việc! Giờ tôi đi ghi sổ công việc của các cô ngay đấy!”
Mấy nữ thanh niên trí thức vừa nghe thấy bị ghi sổ công việc thì bị coi là lười nhác không chịu làm việc, mà sổ này là để xem xét khi trở về. Họ liền tản ra, ngoan ngoãn làm việc.
Chỉ còn lại Tưởng Lệ vẫn đứng đó tức tối, vì đây vốn là phần đất của cô ta.
Cô ta mang theo dụng cụ, nghiến răng nghiến lợi cắt đậu, không ngừng dùng ánh mắt nhìn về phía Vệ Tinh Tinh đang nói chuyện với Triệu Tiểu Lan.
Vệ Tinh Tinh, cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày tao cho mày đẹp mặt!
Vệ Tinh Tinh không ngờ Triệu Tiểu Lan lại đồng ý nhanh như vậy. Ban đầu, cô cứ tưởng Triệu Tiểu Lan dù không ghét cô, nhưng chắc cũng chẳng muốn gần gũi với cô đâu. Vậy nên, lúc cô ấy đồng ý, Vệ Tinh Tinh khá ngạc nhiên.
Hai người hẹn thời gian gặp rồi ai làm việc của người nấy.
Thực ra đối với Triệu Tiểu Lan, cô ấy luôn cảm kích Vệ Tinh Tinh. Lần này, Vệ Tinh Tinh nói chỉ là ăn mừng đám cưới đơn giản thôi, cô ấy liền vui vẻ đồng ý.
Khi mới đến làng, chu kỳ kinh nguyệt của Triệu Tiểu Lan không đều, đau bụng kinh dữ dội, phải xin nghỉ mấy ngày liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.