[Thập Niên 70] Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán
Chương 49:
Cuồng Dã La Bặc
12/09/2024
Nghĩ đến đây, cô mới yên tâm. Vệ Tinh Tinh cẩn thận đổ nước vào hai ấm, lại ra sân hóng gió một lúc cho tóc khô hẳn. Với thời tiết này, dù có một mái tóc dài và dày nhưng cũng khô rất nhanh, vì trước đó cô đã lau kỹ rồi.
Thả tóc ra hai bên, Vệ Tinh Tinh vui vẻ vào phòng.
Việc quan trọng thứ hai trong đời, tất nhiên là ngủ một giấc thật ngon!
Lục Chinh nhìn thấy Vệ Tinh Tinh vô tư leo lên giường. Còn bản thân vừa rồi đã suy nghĩ rất nhiều lời trong đầu nhưng cuối cùng cũng phải nuốt trở lại, ngoan ngoãn nằm xuống phía bên kia giường.
Giường rất rộng, giữa anh và Vệ Tinh Tinh ít nhất còn có thể nằm được ba, bốn người nữa.
Anh thừa nhận mình đúng là hơi chậm hiểu, nhưng khi nãy nghe cô nói sợ hãi, anh thật sự đã nghĩ đến chuyện: nếu cô có thai thì sao?
Trong lòng Lục Chinh bỗng cuộn trào bao suy nghĩ.
Cô là con gái thành phố, việc về nông thôn chỉ là tạm thời. Gia cảnh của cô lại không tầm thường, trở về thành phố chỉ là vấn đề thời gian.
Lục Chinh vốn định cùng cô sống tử tế, nếu ngày nào đó cô muốn về thành phố, anh sẽ chủ động ly hôn với cô.
Thân phận của anh đã định sẵn phải làm nông dân suốt đời, là người thấp hèn trong xã hội. Cô như chim trên trời, cá dưới nước, chắc chắn không muốn sống cùng anh trong chốn bùn lầy này.
Thôi, không nghĩ nữa. Nếu cô thật sự có thai, dù có phải liều mạng anh cũng sẽ cho cô một cuộc sống tốt. Nhưng nếu cô muốn đi, anh cũng sẽ không giữ lại.
Cần phải bắt thêm nhiều thịt hơn, cũng không thể để cô phải đi làm nữa.
Lục Chinh trở mình một cách bực bội, nhưng ngay sau đó, mũi anh bỗng thấy nóng ran, giống như bị trúng tà, anh lập tức lật lại và nhảy khỏi giường đi ra ngoài.
Cô gái này ngủ sao mà xấu quá! Cô nằm nghiêng người, mái tóc dài xõa xuống eo, hai chân dài kẹp chặt lấy chăn. Chiếc váy dài ban đầu đã co lên gần đến tận đùi, đôi chân trắng mịn thon dài cứ thế phơi bày trước mắt Lục Chinh.
Lục Chinh không dám quay lại phòng nữa. Anh rửa mặt sạch máu mũi, rồi ghép vài chiếc ghế lại ngoài hiên, co mình ngủ tạm qua đêm.
...
Ở nhà họ Lâm, Trương Tú sinh từ chiều hôm trước đến tận sáng hôm sau mới sinh xong.
Lâm Hạ không hài lòng vì giường của mình bị làm bẩn. Hơn nữa cô ta cảm thấy Trương Tú kêu la quá nhiều, nên cô ta không thể ngủ được trong phòng mẹ, đành đi ra ngoài và đứng ngoài cửa phòng mình như những người khác trong nhà.
Bên trong phòng là Trương Tú, hai bà đỡ và một nữ bác sĩ, mẹ cô ấy và chồng cô ấy, Lâm Kiệt, anh hai nhà họ Lâm, cũng đang ở bên trong.
Khác với sự lo lắng của những người khác, trong lòng Lâm Hạ lại đầy bực dọc.
Nhưng cô ta cũng biết lúc này không tiện than phiền, vì vậy chỉ bám lấy tay Trương Thúy Hoa mà nói: "Mẹ, con không cần cái giường này nữa đâu, mẹ vào thành phố mua cho con cái giường mới nhé!"
Trương Thúy Hoa cau mày, "Sao lại không cần? Con chưa dùng được bao lâu mà?"
Cái giường này bà đã phải gom phiếu và tiền trong một thời gian dài mới mua được cho Lâm Hạ. Dù bị bẩn nhưng giặt sạch vẫn dùng được mà.
Thả tóc ra hai bên, Vệ Tinh Tinh vui vẻ vào phòng.
Việc quan trọng thứ hai trong đời, tất nhiên là ngủ một giấc thật ngon!
Lục Chinh nhìn thấy Vệ Tinh Tinh vô tư leo lên giường. Còn bản thân vừa rồi đã suy nghĩ rất nhiều lời trong đầu nhưng cuối cùng cũng phải nuốt trở lại, ngoan ngoãn nằm xuống phía bên kia giường.
Giường rất rộng, giữa anh và Vệ Tinh Tinh ít nhất còn có thể nằm được ba, bốn người nữa.
Anh thừa nhận mình đúng là hơi chậm hiểu, nhưng khi nãy nghe cô nói sợ hãi, anh thật sự đã nghĩ đến chuyện: nếu cô có thai thì sao?
Trong lòng Lục Chinh bỗng cuộn trào bao suy nghĩ.
Cô là con gái thành phố, việc về nông thôn chỉ là tạm thời. Gia cảnh của cô lại không tầm thường, trở về thành phố chỉ là vấn đề thời gian.
Lục Chinh vốn định cùng cô sống tử tế, nếu ngày nào đó cô muốn về thành phố, anh sẽ chủ động ly hôn với cô.
Thân phận của anh đã định sẵn phải làm nông dân suốt đời, là người thấp hèn trong xã hội. Cô như chim trên trời, cá dưới nước, chắc chắn không muốn sống cùng anh trong chốn bùn lầy này.
Thôi, không nghĩ nữa. Nếu cô thật sự có thai, dù có phải liều mạng anh cũng sẽ cho cô một cuộc sống tốt. Nhưng nếu cô muốn đi, anh cũng sẽ không giữ lại.
Cần phải bắt thêm nhiều thịt hơn, cũng không thể để cô phải đi làm nữa.
Lục Chinh trở mình một cách bực bội, nhưng ngay sau đó, mũi anh bỗng thấy nóng ran, giống như bị trúng tà, anh lập tức lật lại và nhảy khỏi giường đi ra ngoài.
Cô gái này ngủ sao mà xấu quá! Cô nằm nghiêng người, mái tóc dài xõa xuống eo, hai chân dài kẹp chặt lấy chăn. Chiếc váy dài ban đầu đã co lên gần đến tận đùi, đôi chân trắng mịn thon dài cứ thế phơi bày trước mắt Lục Chinh.
Lục Chinh không dám quay lại phòng nữa. Anh rửa mặt sạch máu mũi, rồi ghép vài chiếc ghế lại ngoài hiên, co mình ngủ tạm qua đêm.
...
Ở nhà họ Lâm, Trương Tú sinh từ chiều hôm trước đến tận sáng hôm sau mới sinh xong.
Lâm Hạ không hài lòng vì giường của mình bị làm bẩn. Hơn nữa cô ta cảm thấy Trương Tú kêu la quá nhiều, nên cô ta không thể ngủ được trong phòng mẹ, đành đi ra ngoài và đứng ngoài cửa phòng mình như những người khác trong nhà.
Bên trong phòng là Trương Tú, hai bà đỡ và một nữ bác sĩ, mẹ cô ấy và chồng cô ấy, Lâm Kiệt, anh hai nhà họ Lâm, cũng đang ở bên trong.
Khác với sự lo lắng của những người khác, trong lòng Lâm Hạ lại đầy bực dọc.
Nhưng cô ta cũng biết lúc này không tiện than phiền, vì vậy chỉ bám lấy tay Trương Thúy Hoa mà nói: "Mẹ, con không cần cái giường này nữa đâu, mẹ vào thành phố mua cho con cái giường mới nhé!"
Trương Thúy Hoa cau mày, "Sao lại không cần? Con chưa dùng được bao lâu mà?"
Cái giường này bà đã phải gom phiếu và tiền trong một thời gian dài mới mua được cho Lâm Hạ. Dù bị bẩn nhưng giặt sạch vẫn dùng được mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.