Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 100:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Tạ Miêu nhịn không được mà nói thầm một câu ở trong lòng, không ngờ khi xe chạy tới, Cố Hàm Giang là người nói đưa em họ đi nhập học nhưng lại là người đầu tiên lên xe, giành chỗ ngồi cho cô và Vương Quý Chi, bỏ rơi Ngô Thục Cầm đứng ở bên ngoài xe một mình.
Khi Ngô Thục Cầm vất vả chen được lên xe thì trên xe đã không còn chỗ trống.
Cô ta không thể chịu nổi cảm giác khó chịu, hét lên: “Anh Hàm Giang.”
“À.”
Cố Hàm Giang đứng vững vàng ở bên cạnh chỗ ngồi của Tạ Miêu, giúp cô chặn lại đám đông đang chen chúc, nghe vậy thì nét mặt cũng không hề thay đổi.
Ngô Thục Cầm lập tức tức hộc máu.
Sau đó, khi tới trường Nhất Cao trên huyện, Vương Quý Chi và Cố Hàm Giang ở lại bên ngoài để Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm đi vào xem danh sách chia lớp, Tạ Miêu thấy Ngô Thục Cầm đột nhiên sấn tới gần cô, ném ánh mắt oán giận về phía cô.
“Tạ Miêu, cậu đừng đắc ý.” Sau khi Ngô Thục Cầm nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi hất cằm bỏ đi.
Tạ Miêu còn chưa hiểu rõ mình đắc ý ở chỗ nào, Hứa Văn Lệ đã chạy tới từ phía trước: “Chị Miêu Miêu! Chị Miêu Miêu, chị thật sự đến Nhất Cao trên huyện này!”
“Còn có thể là giả à?”
Tạ Miêu lập tức ném Ngô Thục Cầm ra sau đầu, cười hỏi Hứa Văn Lệ: “Em tới lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới tới.” Hứa Văn Lệ kéo cô chạy vào phía trong: “Nhanh lên, nhanh lên, đã có rất nhiều người vây quanh chỗ kia rồi. Lát nữa lại càng đông người, chúng ta sẽ không thể chen vào nổi …”
Cô ấy kéo Tạ Miêu đến bức tường dán thông báo, chọn bừa một chỗ tương đối ít người rồi bắt đầu chen vào trong.
Tạ Miêu vốn không phải là người giỏi thể dục nên bị cô túm đến loạng choạng, va chạm trực tiếp với một bạn nam trước mặt.
“Tôi còn chưa xem xong đâu, chen cái gì mà chen?” Bạn nam kia bất mãn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập ý xin lỗi của Tạ Miêu, cậu đột nhiên sửng sốt.
Tạ Miêu không để ý đến vẻ mặt của cậu ta, vội vàng nói một câu rất xin lỗi, sau đó chen vào theo Hứa Văn Lệ.
Một lúc lâu sau, ban nam kia mới bị người vỗ bả vai: “Đứng ngẩn người làm gì thế? Bị mọi người đẩy ra bây giờ.”
Cậu ta đột nhiên bừng tỉnh: “Mẹ nó! Tớ vừa nhìn thấy một bạn nữ cực kì xinh đẹp!”
“Cho dù đẹp thì có thể đẹp như chị gái của Hạo Tử không?”
Người nọ không thèm quan tâm mà vặn vai cậu ta lại, chỉ tay về phía cậu thiếu niên đang đứng hút thuốc dưới mái hiên.
Cậu ta nghiêm túc tự hỏi một chút rồi thật thà nói: “Còn đẹp hơn chị gái của Hạo Tử.”
“Không phải chứ?”
Người nọ quan sát kĩ vẻ mặt của cậu ta, thấy không giống như nói đùa, nói một câu mẹ nó rồi hét lên với thiếu niên đằng kia: “Hạo Tử, Đại Bình nói cậu ta vừa nhìn thấy một bạn nữ còn đẹp hơn chị gái của cậu đấy!”
“Cậu nói ai?” Người thiếu niên kia cắn điếu thuốc, uể oải nhướng mi.
Bạn nam kia lập tức quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Tạ Miêu: “Vừa rồi có một bạn nữ mang kẹp tóc màu đỏ …”
Đúng lúc ấy, Hứa Văn Lệ dùng sức dời núi, khí trùm trời* để kéo Tạ Miêu chen ra ngoài.
*Sức dời núi, khí trùm trời: Câu này xuất phát từ bài thơ “Cai Hạ ca” của Hạng Vũ, được đọc trước khi quân Tây Chu đánh bại Hạng Vũ. Thể hiện cảm xúc phẫn uất và bất lực của Hạng Vũ khi bị quân Hán bao vây.
“Không có tên của chúng ta, xem ra chúng ta không ở lớp 10A5.”
Ánh mắt của ba bạn nam không hẹn mà cùng dừng trên người Tạ Miêu, người có làn da trắng như sứ mịn, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Thật đúng là mẹ nó, quá đẹp!
Tạ Miêu không để ý đến ánh mắt chăm chú ở phía sau, đi theo Hứa Văn Lệ chen lấn rất nhiều lần mới tìm thấy tên của hai người trong danh sách của lớp 10A1.
“Chị Miêu Miêu, chúng ta học cùng lớp này, trùng hợp quá!” Hứa Văn Lệ có chút kích động.
Năm nay trường Nhất Cao trên huyện tuyển sinh được mười ba lớp, có thể được xếp vào cùng một lớp, quả thật là rất trùng hợp.
Nhưng khi Hứa Văn Lệ nhìn thấy một cái tên khác trong danh sách, sắp không giữ được nụ cười trên khóe môi rồi.
“Thầy cô trong trường phân chia lớp kiểu gì vậy? Tại sao cũng xếp chi ta vào lớp chúng ta?”
Tạ Miêu cũng cau mày nhưng lại nhanh chóng giãn ra: “Có lẽ là muốn cho chúng ta tận mắt chứng kiến cô ta đọc bài luận.”
Hứa Văn Lệ nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng đã cảm thấy tốt hơn: “Em không nói với chị ta là chị cũng sẽ đi học ở Nhất cao trên huyện, lát nữa nhìn thấy chị ở trong lớp, chắc chắn chị ta phải kinh ngạc tới mức rớt tròng mắt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chen ra khỏi đám đông, không ngờ vừa ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chạm mặt với Tào Khiết đang đi cùng hai bạn nữ khác.
Khi Ngô Thục Cầm vất vả chen được lên xe thì trên xe đã không còn chỗ trống.
Cô ta không thể chịu nổi cảm giác khó chịu, hét lên: “Anh Hàm Giang.”
“À.”
Cố Hàm Giang đứng vững vàng ở bên cạnh chỗ ngồi của Tạ Miêu, giúp cô chặn lại đám đông đang chen chúc, nghe vậy thì nét mặt cũng không hề thay đổi.
Ngô Thục Cầm lập tức tức hộc máu.
Sau đó, khi tới trường Nhất Cao trên huyện, Vương Quý Chi và Cố Hàm Giang ở lại bên ngoài để Tạ Miêu và Ngô Thục Cầm đi vào xem danh sách chia lớp, Tạ Miêu thấy Ngô Thục Cầm đột nhiên sấn tới gần cô, ném ánh mắt oán giận về phía cô.
“Tạ Miêu, cậu đừng đắc ý.” Sau khi Ngô Thục Cầm nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi hất cằm bỏ đi.
Tạ Miêu còn chưa hiểu rõ mình đắc ý ở chỗ nào, Hứa Văn Lệ đã chạy tới từ phía trước: “Chị Miêu Miêu! Chị Miêu Miêu, chị thật sự đến Nhất Cao trên huyện này!”
“Còn có thể là giả à?”
Tạ Miêu lập tức ném Ngô Thục Cầm ra sau đầu, cười hỏi Hứa Văn Lệ: “Em tới lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới tới.” Hứa Văn Lệ kéo cô chạy vào phía trong: “Nhanh lên, nhanh lên, đã có rất nhiều người vây quanh chỗ kia rồi. Lát nữa lại càng đông người, chúng ta sẽ không thể chen vào nổi …”
Cô ấy kéo Tạ Miêu đến bức tường dán thông báo, chọn bừa một chỗ tương đối ít người rồi bắt đầu chen vào trong.
Tạ Miêu vốn không phải là người giỏi thể dục nên bị cô túm đến loạng choạng, va chạm trực tiếp với một bạn nam trước mặt.
“Tôi còn chưa xem xong đâu, chen cái gì mà chen?” Bạn nam kia bất mãn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập ý xin lỗi của Tạ Miêu, cậu đột nhiên sửng sốt.
Tạ Miêu không để ý đến vẻ mặt của cậu ta, vội vàng nói một câu rất xin lỗi, sau đó chen vào theo Hứa Văn Lệ.
Một lúc lâu sau, ban nam kia mới bị người vỗ bả vai: “Đứng ngẩn người làm gì thế? Bị mọi người đẩy ra bây giờ.”
Cậu ta đột nhiên bừng tỉnh: “Mẹ nó! Tớ vừa nhìn thấy một bạn nữ cực kì xinh đẹp!”
“Cho dù đẹp thì có thể đẹp như chị gái của Hạo Tử không?”
Người nọ không thèm quan tâm mà vặn vai cậu ta lại, chỉ tay về phía cậu thiếu niên đang đứng hút thuốc dưới mái hiên.
Cậu ta nghiêm túc tự hỏi một chút rồi thật thà nói: “Còn đẹp hơn chị gái của Hạo Tử.”
“Không phải chứ?”
Người nọ quan sát kĩ vẻ mặt của cậu ta, thấy không giống như nói đùa, nói một câu mẹ nó rồi hét lên với thiếu niên đằng kia: “Hạo Tử, Đại Bình nói cậu ta vừa nhìn thấy một bạn nữ còn đẹp hơn chị gái của cậu đấy!”
“Cậu nói ai?” Người thiếu niên kia cắn điếu thuốc, uể oải nhướng mi.
Bạn nam kia lập tức quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Tạ Miêu: “Vừa rồi có một bạn nữ mang kẹp tóc màu đỏ …”
Đúng lúc ấy, Hứa Văn Lệ dùng sức dời núi, khí trùm trời* để kéo Tạ Miêu chen ra ngoài.
*Sức dời núi, khí trùm trời: Câu này xuất phát từ bài thơ “Cai Hạ ca” của Hạng Vũ, được đọc trước khi quân Tây Chu đánh bại Hạng Vũ. Thể hiện cảm xúc phẫn uất và bất lực của Hạng Vũ khi bị quân Hán bao vây.
“Không có tên của chúng ta, xem ra chúng ta không ở lớp 10A5.”
Ánh mắt của ba bạn nam không hẹn mà cùng dừng trên người Tạ Miêu, người có làn da trắng như sứ mịn, đôi mắt long lanh như nước mùa thu.
Thật đúng là mẹ nó, quá đẹp!
Tạ Miêu không để ý đến ánh mắt chăm chú ở phía sau, đi theo Hứa Văn Lệ chen lấn rất nhiều lần mới tìm thấy tên của hai người trong danh sách của lớp 10A1.
“Chị Miêu Miêu, chúng ta học cùng lớp này, trùng hợp quá!” Hứa Văn Lệ có chút kích động.
Năm nay trường Nhất Cao trên huyện tuyển sinh được mười ba lớp, có thể được xếp vào cùng một lớp, quả thật là rất trùng hợp.
Nhưng khi Hứa Văn Lệ nhìn thấy một cái tên khác trong danh sách, sắp không giữ được nụ cười trên khóe môi rồi.
“Thầy cô trong trường phân chia lớp kiểu gì vậy? Tại sao cũng xếp chi ta vào lớp chúng ta?”
Tạ Miêu cũng cau mày nhưng lại nhanh chóng giãn ra: “Có lẽ là muốn cho chúng ta tận mắt chứng kiến cô ta đọc bài luận.”
Hứa Văn Lệ nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng đã cảm thấy tốt hơn: “Em không nói với chị ta là chị cũng sẽ đi học ở Nhất cao trên huyện, lát nữa nhìn thấy chị ở trong lớp, chắc chắn chị ta phải kinh ngạc tới mức rớt tròng mắt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chen ra khỏi đám đông, không ngờ vừa ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chạm mặt với Tào Khiết đang đi cùng hai bạn nữ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.