Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 105:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Nghe thầy Trịnh nói phải sắp xếp chỗ ngồi, học sinh lớp 10A1 tự giác thu dọn cặp sách, đứng thành hai hàng dựa theo chiều cao từ thấp đến cao ở chỗ trống ngoài cửa, nam một hàng nữ một hàng.
Chẳng qua là mọi người hơi lơ đễnh, vẫn đang xì xào bàn tán chuyện vừa rồi.
“Này, cậu nói xem, hai bạn nữ vừa rồi đánh cược thật hả?”
“Nhìn có vẻ là thật đấy nhưng bạn học Tào vẫn luôn chối cãi. Tớ nghĩ nếu không phải bạn ngồi cùng bàn nói hớ thì không chừng thật sự bị cậu ta lừa rồi. Chậc chậc, giả bộ như thật vậy.”
“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế? Tào Khiết mới không phải loại người như vậy. Nếu cậu ấy muốn chối cãi thì tại sao cậu ấy còn đồng ý ngày mai sẽ đọc? Tớ nghĩ là Hứa Văn Lệ và chị họ phối hợp với nhau để hố cậu ấy thì có. Còn không biết rốt cuộc chuyện đánh cược lúc trước là như thế nào đâu.”
“Đó là bởi vì cậu ta bị vạch trần nên không thể chối cãi đấy, hiểu không? Sao cậu ta không đọc ngay từ đầu chứ?”
Bởi vì bất đồng quan điểm, mấy người không khống chế được âm lượng nên bị thầy Trịnh nhìn thoáng qua để cảnh cáo.
Bọn họ vội vàng ngậm miệng, mắt nhìn về phía trước nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ không đồng ý.
Tạ Miêu vốn dĩ đã không lùn, một năm nay vóc dáng thay đổi thêm một chút, đến lượt cô thì chỉ còn trống hai hàng cuối cùng của lớp học.
Cô được xếp tới vị trí cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn là một bạn nam đeo kính, vừa ngồi xuống đã tò mò nhìn cô một cái.
Tạ Miêu cảm thấy ánh mắt của người kia có chút khác biệt so với những người nhìn cô chỉ vì cô xinh, giống như biết cô hoặc là quen cô.
Quả nhiên thầy Trịnh tự giới thiệu bản thân xong thì lại khích lệ các bạn một phen như thường lệ, thầy vừa rời đi, cậu bạn kia đã hơi nghiêng người về phía cô: “Cậu là Tạ Miêu phải không? Không ngờ hai chúng ta lại ngồi cùng bàn.”
“Cậu quen tớ?” Tạ Miêu cười quay đầu lại.
“Không tính là quen, tớ chỉ nghe nói thôi.”
Cậu ta chống khuỷu tay lên mặt bàn và hỏi cô: “Nghe nói nghỉ hè mà cậu còn đọc sách, thật à?”
“Sao cậu biết?” Tạ Miêu ngạc nhiên.
“Hóa ra là sự thật, tớ còn tưởng ông ấy đang lừa tớ.”
Cậu ta lẩm bẩm một câu, không trả lời Tạ Miêu, mỉm cười tự giới thiệu bản thân với cô: “Xin chào bạn học Tạ Miêu, tớ tên là Trịnh Chí An. Sau này chúng ta chính là bạn cùng bàn, cậu học giỏi như vậy, nhớ phải giúp đỡ tớ nhiều một chút nhé …”
Họ Trịnh?
Tạ Miêu nghĩ đến cái gì: “Cậu và thầy Trịnh là họ hàng?”
Trịnh Chí An cười cười, coi như ngầm thừa nhận.
Tạ Miêu bừng tỉnh, đang định khách sáo nói một câu “Sau này cũng mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Một bạn nữ ngồi phía trước quay đầu lại, trừng mắt nhìn bọn họ một cách khó chịu: “Cả lớp chỉ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, có thể đừng làm ảnh hưởng đến người khác được không?”
Rõ ràng có rất nhiều bạn học trong lớp đang thì thầm nói nhỏ, làm quen với mọi người xung quanh, sao lại thành chỉ nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện.
Trịnh Chí An hơi xấu hổ: “Xin lỗi nhé.”
Nhưng bạn nữ kia lại không nghe, trực tiếp quay người lại, còn bịt lỗ tai.
Điều này khiến mặt Trịnh Chí An đỏ bừng, một câu cũng không nói ra được.
Tạ Miêu nheo mắt nhìn bóng lưng của bạn nữ kia.
Cái nhìn ban nãy của người này, rõ ràng là trừng mắt với cô, không thể hiểu nổi vì sao cậu ta lại có địch ý với cô?
Tạ Miêu nhất thời không thể hiểu được vấn đề này nhưng lại tận mắt chứng kiến những gì mà Hứa Văn Lệ đã nói với cô, Tào Khiết có thể diễn cực kì giỏi.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Tào Khiết lấy vở ra, cắn môi và bắt đầu viết bài luận mười nghìn chữ kia.
Mãi cho đến tiết học thứ hai, học sinh phải ra sân thể dục tham gia lễ khai giảng, cô ta vẫn viết không ngừng bút.
Bạn nam ngồi ở bên trong cô ra muốn đi ra ngoài: “Làm phiền cậu nhường đường một chút.”
Cô ta giả vờ như vừa mới phát hiện, vội vàng xin lỗi rồi nhường đường, chờ cậu ta đi ra ngoài, cô ta lại ngồi xuống viết tiếp.
Bạn nam kia thấy thế, hỏi cô ta: “Cậu không đi dự lễ khai giảng à?”
“Tớ á? Chắc là tớ không đi được.” Tào Khiết miễn cưỡng cười: “Tớ chưa viết xong thứ mà Tạ Miêu muốn.”
Bạn nam kia nhíu mày: “Cậu ta bảo cậu viết thì cậu phải viết à? Mười nghìn chữ, khi nào cậu mới có thể viết xong?”
Tào Khiết nhìn vào quyển sổ tay không nói chuyện nhưng hai mắt của cô ta đã hơi đỏ lên.
Bạn nam kia thở dài một hơi ở trong lòng, nhìn Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Đến buổi chiều, không ít bạn học quen biết với Tào Khiết đã nghe tin cô ta bị Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ gây khó dễ.
Ngay khi vừa tan học, Lý Xuân Hà được phân vào lớp số 12 chạy hồng hộc đến lớp số một: “Tạ Miêu là ai?”
Chẳng qua là mọi người hơi lơ đễnh, vẫn đang xì xào bàn tán chuyện vừa rồi.
“Này, cậu nói xem, hai bạn nữ vừa rồi đánh cược thật hả?”
“Nhìn có vẻ là thật đấy nhưng bạn học Tào vẫn luôn chối cãi. Tớ nghĩ nếu không phải bạn ngồi cùng bàn nói hớ thì không chừng thật sự bị cậu ta lừa rồi. Chậc chậc, giả bộ như thật vậy.”
“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế? Tào Khiết mới không phải loại người như vậy. Nếu cậu ấy muốn chối cãi thì tại sao cậu ấy còn đồng ý ngày mai sẽ đọc? Tớ nghĩ là Hứa Văn Lệ và chị họ phối hợp với nhau để hố cậu ấy thì có. Còn không biết rốt cuộc chuyện đánh cược lúc trước là như thế nào đâu.”
“Đó là bởi vì cậu ta bị vạch trần nên không thể chối cãi đấy, hiểu không? Sao cậu ta không đọc ngay từ đầu chứ?”
Bởi vì bất đồng quan điểm, mấy người không khống chế được âm lượng nên bị thầy Trịnh nhìn thoáng qua để cảnh cáo.
Bọn họ vội vàng ngậm miệng, mắt nhìn về phía trước nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ không đồng ý.
Tạ Miêu vốn dĩ đã không lùn, một năm nay vóc dáng thay đổi thêm một chút, đến lượt cô thì chỉ còn trống hai hàng cuối cùng của lớp học.
Cô được xếp tới vị trí cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn là một bạn nam đeo kính, vừa ngồi xuống đã tò mò nhìn cô một cái.
Tạ Miêu cảm thấy ánh mắt của người kia có chút khác biệt so với những người nhìn cô chỉ vì cô xinh, giống như biết cô hoặc là quen cô.
Quả nhiên thầy Trịnh tự giới thiệu bản thân xong thì lại khích lệ các bạn một phen như thường lệ, thầy vừa rời đi, cậu bạn kia đã hơi nghiêng người về phía cô: “Cậu là Tạ Miêu phải không? Không ngờ hai chúng ta lại ngồi cùng bàn.”
“Cậu quen tớ?” Tạ Miêu cười quay đầu lại.
“Không tính là quen, tớ chỉ nghe nói thôi.”
Cậu ta chống khuỷu tay lên mặt bàn và hỏi cô: “Nghe nói nghỉ hè mà cậu còn đọc sách, thật à?”
“Sao cậu biết?” Tạ Miêu ngạc nhiên.
“Hóa ra là sự thật, tớ còn tưởng ông ấy đang lừa tớ.”
Cậu ta lẩm bẩm một câu, không trả lời Tạ Miêu, mỉm cười tự giới thiệu bản thân với cô: “Xin chào bạn học Tạ Miêu, tớ tên là Trịnh Chí An. Sau này chúng ta chính là bạn cùng bàn, cậu học giỏi như vậy, nhớ phải giúp đỡ tớ nhiều một chút nhé …”
Họ Trịnh?
Tạ Miêu nghĩ đến cái gì: “Cậu và thầy Trịnh là họ hàng?”
Trịnh Chí An cười cười, coi như ngầm thừa nhận.
Tạ Miêu bừng tỉnh, đang định khách sáo nói một câu “Sau này cũng mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Một bạn nữ ngồi phía trước quay đầu lại, trừng mắt nhìn bọn họ một cách khó chịu: “Cả lớp chỉ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, có thể đừng làm ảnh hưởng đến người khác được không?”
Rõ ràng có rất nhiều bạn học trong lớp đang thì thầm nói nhỏ, làm quen với mọi người xung quanh, sao lại thành chỉ nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện.
Trịnh Chí An hơi xấu hổ: “Xin lỗi nhé.”
Nhưng bạn nữ kia lại không nghe, trực tiếp quay người lại, còn bịt lỗ tai.
Điều này khiến mặt Trịnh Chí An đỏ bừng, một câu cũng không nói ra được.
Tạ Miêu nheo mắt nhìn bóng lưng của bạn nữ kia.
Cái nhìn ban nãy của người này, rõ ràng là trừng mắt với cô, không thể hiểu nổi vì sao cậu ta lại có địch ý với cô?
Tạ Miêu nhất thời không thể hiểu được vấn đề này nhưng lại tận mắt chứng kiến những gì mà Hứa Văn Lệ đã nói với cô, Tào Khiết có thể diễn cực kì giỏi.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, Tào Khiết lấy vở ra, cắn môi và bắt đầu viết bài luận mười nghìn chữ kia.
Mãi cho đến tiết học thứ hai, học sinh phải ra sân thể dục tham gia lễ khai giảng, cô ta vẫn viết không ngừng bút.
Bạn nam ngồi ở bên trong cô ra muốn đi ra ngoài: “Làm phiền cậu nhường đường một chút.”
Cô ta giả vờ như vừa mới phát hiện, vội vàng xin lỗi rồi nhường đường, chờ cậu ta đi ra ngoài, cô ta lại ngồi xuống viết tiếp.
Bạn nam kia thấy thế, hỏi cô ta: “Cậu không đi dự lễ khai giảng à?”
“Tớ á? Chắc là tớ không đi được.” Tào Khiết miễn cưỡng cười: “Tớ chưa viết xong thứ mà Tạ Miêu muốn.”
Bạn nam kia nhíu mày: “Cậu ta bảo cậu viết thì cậu phải viết à? Mười nghìn chữ, khi nào cậu mới có thể viết xong?”
Tào Khiết nhìn vào quyển sổ tay không nói chuyện nhưng hai mắt của cô ta đã hơi đỏ lên.
Bạn nam kia thở dài một hơi ở trong lòng, nhìn Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Đến buổi chiều, không ít bạn học quen biết với Tào Khiết đã nghe tin cô ta bị Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ gây khó dễ.
Ngay khi vừa tan học, Lý Xuân Hà được phân vào lớp số 12 chạy hồng hộc đến lớp số một: “Tạ Miêu là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.