Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 115:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Chẳng lẽ đây là lý do Tạ Miêu có thể thi đứng đầu toàn huyện còn bọn họ thì không à?
Bạn nam ngồi cùng bàn với Hồ Thúy Nga không nhịn được nên quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Tạ Miêu, cậu thật sự thi đứng đầu toàn huyện à? Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“481.”
Oái!
Nhiều hơn 10 điểm so với bạn đứng đầu trường học của bọn họ, đúng là biến thái!
Các bạn học nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước, không hề khoe khoang của Tạ Miêu thì đều để lại nước mắt ghen tị.
Thầy Lý cầm sách vở trở lại văn phòng, đặt vở bài tập của Tạ Miêu lên bàn làm việc.
“Sao vậy? Lại tịch thu cái gì thế?” Thầy Trịnh tò mò hỏi.
“Không tịch thu gì cả.”
Thầy Lý lật đến trang bài tập đầu tiên của Tạ Miêu sau khi xin nghỉ phép, cầm bút đỏ chữa bài.
Sau khi xem hai bài, thầy ấy chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi thầy Trịnh: “Hôm nay Tạ Miêu lớp thầy có nộp bài tập toán không?”
Thầy Trịnh sửng sốt: “Em ấy mới đi học lại sau nửa tháng xin nghỉ, nộp bài tập gì được?”
“Vậy thầy nhìn thử xem, em ấy làm hết tất cả bài tập Vật Lý của mấy ngày đó luôn.”
Thầy Lý chỉ vào vở bài tập trên bàn ông rồi cúi đầu không nói gì nữa.
Thầy Trịnh mang theo nghi hoặc tìm tòi trong chồng vở bài tập của lớp mình, không ngờ đúng là tìm thấy tên Tạ Miêu.
“Học trò Tạ Miêu này, xin nghỉ cũng không quên học bài. Nếu học sinh của chúng ta đều như em ấy thì tốt rồi.”
Nhìn đầu đề phía trên của bài tập được viết một cách cẩn thận nắn nót, ông bật cười, trong mắt không giấu được sự vui vẻ và yêu quý.
Giáo viên dạy lớp khác ở bên cạnh ông duỗi đầu lại đây liếc mắt một cái, cười nói: “Sao chuyện gì tốt cũng rơi trúng đầu thầy vậy? Nếu học sinh lớp thầy đều chăm chỉ như em ấy thì chắc hơn nửa lớp có thể thi đỗ đại học, nhất thầy nhé.”
Thầy Lý đã chấm xong bài tập của Tạ Miêu, khi đến lớp số 3 để dạy học thì tiện tay mang theo.
Sau khi giảng bài xong, thầy ấy cũng không vội cho nghỉ, vỗ vở bài tập của Tạ Miêu bắt đầu răn dạy học sinh lớp mình.
“Các em nhìn xem hôm qua các em nộp cái gì thế? Tạ Miêu ở lớp 10A1 bị bong gân chân, xin nghỉ học nửa tháng nhưng vẫn làm hết bài tập trong từng ấy ngày, còn các em thì sao? Các em có thái độ học như thế nào? Nghe giảng nửa tháng mà độ chính xác còn không cao bằng em ấy, tôi đi ra ngoài cũng không dám nói với người khác rằng mình là giáo viên chủ nhiệm của các em! Lưu Đại Giang, em lên đây xem đi, xem người ta giải đề như thế nào...”
Các bạn học của cả lớp số ba hoàn toàn chết lặng.
Tạ Miêu là ai?
Từ khi nào mà lớp 10A1 có một người như Tạ Miêu vậy?
Vì thế, chờ thầy Lý mắng xong rồi chạy lấy người, có người tò mò chạy đi tìm người quen của mình ở lớp 10A1, hỏi thăm đối phương về Tạ Miêu.
Thật không khéo, Tào Khiết vừa đi ra cửa đã gặp phải bạn học cũ trong lớp khi còn học cấp 2 của mình.
“Tạ Miêu? Cậu hỏi cậu ta làm gì?”
Vẻ mặt của Tào Khiết hơi mất tự nhiên khi nghe đến cái tên này.
Bạn học kia lại không để ý tới: “Thầy giáo của lớp tớ, chính là thầy Lý dạy Vật lý cho các cậu ấy, thầy ấy vừa mới mắng bọn tớ xong. Thầy ấy nói Tạ Miêu lớp cậu xin nghỉ nửa tháng nhưng vẫn làm hết bài tập không thiếu một bài, còn làm đúng hơn cả bọn tớ, cậu ấy thật sự trâu bò thế á?”
Thầy Lý có tính tình xấu như vậy, cho dù không phạt Tạ Miêu thì cũng không thể khen Tạ Miêu nha.
Tào Khiết không thể tin nổi: “Thầy, thầy ấy thật sự nói như vậy?”
Một bạn học lớp số một khác đi ngang qua, nghe được lời này thì dừng bước chân.
“Cậu hỏi Tạ Miêu à? Cậu ấy là người đứng đầu toàn huyện chúng ta trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba lần này đấy. Cậu không biết à?”
“Đứng đầu toàn huyện? Thật hả?”
“Thật đấy.”
Bạn học kia lập tức tỏ ra hiểu biết, cứ như thể người vừa mới biết thành tích của Tạ Miêu không phải là cậu ta vậy.
Tào Khiết ở một bên nghe vậy thì mặt tái xanh.
Sớm biết sẽ như thế này, khi thầy Lý mắng Tạ Miêu, cô ta chen mồm làm cái gì?
Đây không phải là vội vàng tìm cơ hội cho Tạ Miêu lộ mặt à?
…….
Hôm nay trời nắng đẹp, sân thể dục phơi nắng cả buổi sáng, đến buổi chiều đã khô ráo.
Tạ Miêu thu dọn đồ đạc xong, đi cùng Hứa Văn Lệ đi học tiết thể dục, mới vừa ra cửa đã phát hiện có không ít người đang chú ý tới mình.
“Nhìn thấy không? Đó chính là Tạ Miêu.”
“Ai ai?”
“Người xinh nhất ấy.”
“Người xinh nhất á? Cậu không lừa tớ chứ?”
“Tớ lừa cậu để làm gì? Cậu ấy chính là Tạ Miêu trong miệng thầy Lý, người đứng đầu toàn huyện trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba.”
Hứa Văn Lệ nhìn thấy người khác nhìn hai người từ xa rồi khe khẽ nói khỏ thì nhíu mày: “Có phải Tào Khiết lại đi nói lung tung rồi không?”
“Em quan tâm đến cậu ta làm gì.” Tạ Miêu cười cười không thèm để ý: “Nói nhiều sai nhiều, cậu ta càng kích động thì càng dễ bị lòi đuôi.”
Hai người đi bộ ở sân thể dục một lát, thấy chuông vào lớp sắp vang lên, Lâm Hạo đi tới bên này.
“Tạ Miêu, chân cậu khỏi chưa?”
Tạ Miêu không thân với cậu ta nhưng vì lịch sự, vẫn cười trả lời: “Khỏi rồi, đi đường không thành vấn đề.”
“Vậy chạy bộ thì sao?” Lâm Hạo hỏi.
“Chạy bộ?” Tạ Miêu sửng sốt: “Tiết thể dục này phải chạy bộ à?”
Lâm Hạo gật đầu: “Giáo viên thể dục nói tiết này sẽ kiểm tra 800 mét.”
Nếu chỉ là chạy bộ khởi động cho nóng người bình thường, Tạ Miêu tự nhận không thành vấn đề nhưng kiểm tra chạy 800 mét ...
Cô di chuyển mắt cá chân bên phải, cau mày: “800 mét có lẽ không được.”
“Vậy lát nữa tôi sẽ xin nghỉ với giáo viên thể dục giúp cậu, tiết này cậu cũng đừng chạy nữa.”
Lâm Hạo là ủy viên môn thể dục của lớp 10-1, Tạ Miêu nghe cậu nói như vậy thì vội vàng cảm ơn.
“Đều là bạn cùng lớp, cậu khách sáo như vậy làm gì?”
Bạn nam ngồi cùng bàn với Hồ Thúy Nga không nhịn được nên quay đầu lại hỏi Tạ Miêu: “Tạ Miêu, cậu thật sự thi đứng đầu toàn huyện à? Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“481.”
Oái!
Nhiều hơn 10 điểm so với bạn đứng đầu trường học của bọn họ, đúng là biến thái!
Các bạn học nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước, không hề khoe khoang của Tạ Miêu thì đều để lại nước mắt ghen tị.
Thầy Lý cầm sách vở trở lại văn phòng, đặt vở bài tập của Tạ Miêu lên bàn làm việc.
“Sao vậy? Lại tịch thu cái gì thế?” Thầy Trịnh tò mò hỏi.
“Không tịch thu gì cả.”
Thầy Lý lật đến trang bài tập đầu tiên của Tạ Miêu sau khi xin nghỉ phép, cầm bút đỏ chữa bài.
Sau khi xem hai bài, thầy ấy chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi thầy Trịnh: “Hôm nay Tạ Miêu lớp thầy có nộp bài tập toán không?”
Thầy Trịnh sửng sốt: “Em ấy mới đi học lại sau nửa tháng xin nghỉ, nộp bài tập gì được?”
“Vậy thầy nhìn thử xem, em ấy làm hết tất cả bài tập Vật Lý của mấy ngày đó luôn.”
Thầy Lý chỉ vào vở bài tập trên bàn ông rồi cúi đầu không nói gì nữa.
Thầy Trịnh mang theo nghi hoặc tìm tòi trong chồng vở bài tập của lớp mình, không ngờ đúng là tìm thấy tên Tạ Miêu.
“Học trò Tạ Miêu này, xin nghỉ cũng không quên học bài. Nếu học sinh của chúng ta đều như em ấy thì tốt rồi.”
Nhìn đầu đề phía trên của bài tập được viết một cách cẩn thận nắn nót, ông bật cười, trong mắt không giấu được sự vui vẻ và yêu quý.
Giáo viên dạy lớp khác ở bên cạnh ông duỗi đầu lại đây liếc mắt một cái, cười nói: “Sao chuyện gì tốt cũng rơi trúng đầu thầy vậy? Nếu học sinh lớp thầy đều chăm chỉ như em ấy thì chắc hơn nửa lớp có thể thi đỗ đại học, nhất thầy nhé.”
Thầy Lý đã chấm xong bài tập của Tạ Miêu, khi đến lớp số 3 để dạy học thì tiện tay mang theo.
Sau khi giảng bài xong, thầy ấy cũng không vội cho nghỉ, vỗ vở bài tập của Tạ Miêu bắt đầu răn dạy học sinh lớp mình.
“Các em nhìn xem hôm qua các em nộp cái gì thế? Tạ Miêu ở lớp 10A1 bị bong gân chân, xin nghỉ học nửa tháng nhưng vẫn làm hết bài tập trong từng ấy ngày, còn các em thì sao? Các em có thái độ học như thế nào? Nghe giảng nửa tháng mà độ chính xác còn không cao bằng em ấy, tôi đi ra ngoài cũng không dám nói với người khác rằng mình là giáo viên chủ nhiệm của các em! Lưu Đại Giang, em lên đây xem đi, xem người ta giải đề như thế nào...”
Các bạn học của cả lớp số ba hoàn toàn chết lặng.
Tạ Miêu là ai?
Từ khi nào mà lớp 10A1 có một người như Tạ Miêu vậy?
Vì thế, chờ thầy Lý mắng xong rồi chạy lấy người, có người tò mò chạy đi tìm người quen của mình ở lớp 10A1, hỏi thăm đối phương về Tạ Miêu.
Thật không khéo, Tào Khiết vừa đi ra cửa đã gặp phải bạn học cũ trong lớp khi còn học cấp 2 của mình.
“Tạ Miêu? Cậu hỏi cậu ta làm gì?”
Vẻ mặt của Tào Khiết hơi mất tự nhiên khi nghe đến cái tên này.
Bạn học kia lại không để ý tới: “Thầy giáo của lớp tớ, chính là thầy Lý dạy Vật lý cho các cậu ấy, thầy ấy vừa mới mắng bọn tớ xong. Thầy ấy nói Tạ Miêu lớp cậu xin nghỉ nửa tháng nhưng vẫn làm hết bài tập không thiếu một bài, còn làm đúng hơn cả bọn tớ, cậu ấy thật sự trâu bò thế á?”
Thầy Lý có tính tình xấu như vậy, cho dù không phạt Tạ Miêu thì cũng không thể khen Tạ Miêu nha.
Tào Khiết không thể tin nổi: “Thầy, thầy ấy thật sự nói như vậy?”
Một bạn học lớp số một khác đi ngang qua, nghe được lời này thì dừng bước chân.
“Cậu hỏi Tạ Miêu à? Cậu ấy là người đứng đầu toàn huyện chúng ta trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba lần này đấy. Cậu không biết à?”
“Đứng đầu toàn huyện? Thật hả?”
“Thật đấy.”
Bạn học kia lập tức tỏ ra hiểu biết, cứ như thể người vừa mới biết thành tích của Tạ Miêu không phải là cậu ta vậy.
Tào Khiết ở một bên nghe vậy thì mặt tái xanh.
Sớm biết sẽ như thế này, khi thầy Lý mắng Tạ Miêu, cô ta chen mồm làm cái gì?
Đây không phải là vội vàng tìm cơ hội cho Tạ Miêu lộ mặt à?
…….
Hôm nay trời nắng đẹp, sân thể dục phơi nắng cả buổi sáng, đến buổi chiều đã khô ráo.
Tạ Miêu thu dọn đồ đạc xong, đi cùng Hứa Văn Lệ đi học tiết thể dục, mới vừa ra cửa đã phát hiện có không ít người đang chú ý tới mình.
“Nhìn thấy không? Đó chính là Tạ Miêu.”
“Ai ai?”
“Người xinh nhất ấy.”
“Người xinh nhất á? Cậu không lừa tớ chứ?”
“Tớ lừa cậu để làm gì? Cậu ấy chính là Tạ Miêu trong miệng thầy Lý, người đứng đầu toàn huyện trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba.”
Hứa Văn Lệ nhìn thấy người khác nhìn hai người từ xa rồi khe khẽ nói khỏ thì nhíu mày: “Có phải Tào Khiết lại đi nói lung tung rồi không?”
“Em quan tâm đến cậu ta làm gì.” Tạ Miêu cười cười không thèm để ý: “Nói nhiều sai nhiều, cậu ta càng kích động thì càng dễ bị lòi đuôi.”
Hai người đi bộ ở sân thể dục một lát, thấy chuông vào lớp sắp vang lên, Lâm Hạo đi tới bên này.
“Tạ Miêu, chân cậu khỏi chưa?”
Tạ Miêu không thân với cậu ta nhưng vì lịch sự, vẫn cười trả lời: “Khỏi rồi, đi đường không thành vấn đề.”
“Vậy chạy bộ thì sao?” Lâm Hạo hỏi.
“Chạy bộ?” Tạ Miêu sửng sốt: “Tiết thể dục này phải chạy bộ à?”
Lâm Hạo gật đầu: “Giáo viên thể dục nói tiết này sẽ kiểm tra 800 mét.”
Nếu chỉ là chạy bộ khởi động cho nóng người bình thường, Tạ Miêu tự nhận không thành vấn đề nhưng kiểm tra chạy 800 mét ...
Cô di chuyển mắt cá chân bên phải, cau mày: “800 mét có lẽ không được.”
“Vậy lát nữa tôi sẽ xin nghỉ với giáo viên thể dục giúp cậu, tiết này cậu cũng đừng chạy nữa.”
Lâm Hạo là ủy viên môn thể dục của lớp 10-1, Tạ Miêu nghe cậu nói như vậy thì vội vàng cảm ơn.
“Đều là bạn cùng lớp, cậu khách sáo như vậy làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.