Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 118:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Cố Hàm Giang căn bản không chú ý tới tình huống khó xử của em họ mình, mím môi muốn nói gì đó với Tạ Miêu ở đằng kia.
Tính tình anh lầm lì, không phải rất cần thiết thì nhất định sẽ không mở miệng nói chuyện, anh thực sự không biết phải tìm chủ đề tán gẫu với cô gái nhỏ như thế nào.
Trong khi anh đang suy nghĩ, một giọng nói cố ý tỏ ra mềm mại đột nhiên vang lên ở bên cạnh cậu: “Bạn học này, vừa rồi tớ quên hỏi, cậu cũng là học sinh trường chúng ta à?”
Cố Hàm Giang lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Cậu có thể câm miệng lại không?”
Bởi vì không cam lòng nên Tào Khiết lại sán tới đây, nhưng bị nghẹn ngay lập tức, cổ họng như bị kẹt bông, nói không lên lời.
Không hiểu vì sao, Tạ Miêu nhìn cảnh này lại cười một cách vô lương tâm.
Trước đây cô quấn lấy Cố Hàm Giang, cùng lắm là anh không phản ứng lại mà thôi, quả thật chưa từng nói những lời vô tình như vậy.
Đột nhiên cô phát hiện ra có người còn thảm hơn mình, người này còn là người không hợp với mình - Tào Khiết, sao cô cảm thấy hơi sảng khoái thế này nhỉ?
Tào Khiết vốn đang xấu hổ bởi lời nói của Cố Hàm Giang, thấy Tạ Miêu cười, cô ta càng tức hơn mà không có chỗ phát tác.
Nhưng e ngại Cố Hàm Giang đang ở đây, cô ta muốn duy trì hình tượng nên chỉ có thể cắn môi đầy tủi thân, quả thật muốn nghẹn ra nội thương luôn.
Ngay lúc này, Hứa Văn Lệ vừa chạy xong thở hổn hển đi tới.
Tạ Miêu không để ý tới hai người nữa, tiến lên kéo cánh tay của cô ấy: “Chị đi bộ với em một lát nhé, ngày mai sẽ đỡ đau chân.”
“Hai người đó có chuyện gì thế?” Hứa Văn Lệ quay đầu lại nhìn mấy lần, khó nén nổi tò mò.
Tạ Miêu: “Có cây cải thảo đưa tới tận cửa muốn cho heo ủi*, heo không chịu, chê cô ta là cải thối.”
*câu này xuất phát từ câu gốc heo ủi cải thảo [小猪拱白菜]: ý nghĩa ban đầu là những người nông dân chăm chỉ trồng trọt đã bị lãng phí bởi những con heo. Bây giờ người ta mở rộng ra rằng những cô gái tốt bị đàn ông xấu chiếm hữu.
“Cải thối? Phì hahahaha -”
Hai người cười nói đi quanh rìa sân thể dục, trong lớp học của lớp 11A7, giáo viên gõ một cái thật mạnh lên bàn giáo viên: “Các em nhìn cái gì thế? Trên sân thể dục có đáp án à? Nếu các em có thể làm xong trước như Cố Hàm Giang, tôi cũng sẽ cho các em đi ra ngoài.”
Các bạn học vội vàng thu lại tầm mắt nhưng trong lòng đều khiếp sợ không thôi, sau một lúc lâu vẫn không thể tĩnh tâm làm bài kiểm tra.
Bạn nữ kia là ai?
Sao Cố Hàm Giang lại nộp bài trước rồi chạy đi tìm cô ta, cô ta còn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt?
Mấy bạn nữ đã từng gặp Tạ Miêu và Cố Hàm Giang trong kỳ nghỉ hè lại càng thầm than ở trong lòng.
Chẳng lẽ bọn họ đã dùng sai cách để ở chung với Cố Hàm Giang rồi sao, đáng lẽ phải hơi lạnh nhạt với cậu ấy à?
…….
Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ thong thả đi lại trên sân thể dục một lúc, đang chuẩn bị về lớp học thì thầy Trịnh gọi cô vào văn phòng.
“Em xem mấy câu hỏi này đi.” Thầy Trịnh đưa sách bài tập toán cho cô.
Tạ Miêu cầm lấy nhìn một lát, mắt đầy nghi hoặc: “Thưa thầy, em làm sai ạ?”
“Không sai.” Thầy Trịnh nói: “Thầy chỉ muốn bảo em xem xem còn có cách giải khác hay không thôi.”
Ngô Thục Cầm có thể ghi nhớ những kiến thức được giảng dạy trên lớp nhưng không thể học thuộc tất cả các câu hỏi mẫu.
Phương pháp mà Tạ Miêu sử dụng để giải đề không phải là phương pháp mà thầy Trịnh đã dạy trên lớp. Thầy Trịnh lo lắng cô không lên lớp nửa tháng, sợ cô không hiểu hết kiến thức nên mới gọi cô tới văn phòng.
Tạ Miêu biết mình không làm sai, cô thả lỏng, suy nghĩ một lúc, lấy bút máy của thầy Trịnh ở bên cạnh rồi bắt đầu giải đề.
Thầy Trịnh cầm cốc trà lên, vừa uống nước vừa quan sát.
Nhìn một lát, ông đừng hành động uống nước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Khi Tạ Miêu giải xong, ông liền hỏi cô: “Em đã xem trước chương trình học trong học kỳ sau của lớp 10 rồi à?”
“Còn chưa ạ.”
Tạ Miêu lắc đầu: “Có người cho em mượn một bộ bài tập và bài thi ở lớp 10 của người ta, em đã nhìn thấy đề tương tự trong đó.”
Thầy Trịnh đột nhiên nhớ tới, khi thầy đến nói chuyện với Tạ Miêu và người lớn nhà cô về việc chuyển trường, ông nhìn thấy Cố Hàm Giang học lớp 11.
Ông chậm rãi uống ngụm nước, đặt cốc tráng men xuống: “Không tệ, em trở về đi, phát bài tập toán của lớp chúng ta luôn nhé.”
Tạ Miêu trả lời vâng một tiếng, ôm chồng sách bài tập lên rồi rời đi.
Giáo viên Dương ngồi bên cạnh thầy Trịnh hỏi ông một cách tò mò: “Sao thế, vừa rồi trò ấy dùng kiến thức của học kì sau để giải đề à?”
Tính tình anh lầm lì, không phải rất cần thiết thì nhất định sẽ không mở miệng nói chuyện, anh thực sự không biết phải tìm chủ đề tán gẫu với cô gái nhỏ như thế nào.
Trong khi anh đang suy nghĩ, một giọng nói cố ý tỏ ra mềm mại đột nhiên vang lên ở bên cạnh cậu: “Bạn học này, vừa rồi tớ quên hỏi, cậu cũng là học sinh trường chúng ta à?”
Cố Hàm Giang lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Cậu có thể câm miệng lại không?”
Bởi vì không cam lòng nên Tào Khiết lại sán tới đây, nhưng bị nghẹn ngay lập tức, cổ họng như bị kẹt bông, nói không lên lời.
Không hiểu vì sao, Tạ Miêu nhìn cảnh này lại cười một cách vô lương tâm.
Trước đây cô quấn lấy Cố Hàm Giang, cùng lắm là anh không phản ứng lại mà thôi, quả thật chưa từng nói những lời vô tình như vậy.
Đột nhiên cô phát hiện ra có người còn thảm hơn mình, người này còn là người không hợp với mình - Tào Khiết, sao cô cảm thấy hơi sảng khoái thế này nhỉ?
Tào Khiết vốn đang xấu hổ bởi lời nói của Cố Hàm Giang, thấy Tạ Miêu cười, cô ta càng tức hơn mà không có chỗ phát tác.
Nhưng e ngại Cố Hàm Giang đang ở đây, cô ta muốn duy trì hình tượng nên chỉ có thể cắn môi đầy tủi thân, quả thật muốn nghẹn ra nội thương luôn.
Ngay lúc này, Hứa Văn Lệ vừa chạy xong thở hổn hển đi tới.
Tạ Miêu không để ý tới hai người nữa, tiến lên kéo cánh tay của cô ấy: “Chị đi bộ với em một lát nhé, ngày mai sẽ đỡ đau chân.”
“Hai người đó có chuyện gì thế?” Hứa Văn Lệ quay đầu lại nhìn mấy lần, khó nén nổi tò mò.
Tạ Miêu: “Có cây cải thảo đưa tới tận cửa muốn cho heo ủi*, heo không chịu, chê cô ta là cải thối.”
*câu này xuất phát từ câu gốc heo ủi cải thảo [小猪拱白菜]: ý nghĩa ban đầu là những người nông dân chăm chỉ trồng trọt đã bị lãng phí bởi những con heo. Bây giờ người ta mở rộng ra rằng những cô gái tốt bị đàn ông xấu chiếm hữu.
“Cải thối? Phì hahahaha -”
Hai người cười nói đi quanh rìa sân thể dục, trong lớp học của lớp 11A7, giáo viên gõ một cái thật mạnh lên bàn giáo viên: “Các em nhìn cái gì thế? Trên sân thể dục có đáp án à? Nếu các em có thể làm xong trước như Cố Hàm Giang, tôi cũng sẽ cho các em đi ra ngoài.”
Các bạn học vội vàng thu lại tầm mắt nhưng trong lòng đều khiếp sợ không thôi, sau một lúc lâu vẫn không thể tĩnh tâm làm bài kiểm tra.
Bạn nữ kia là ai?
Sao Cố Hàm Giang lại nộp bài trước rồi chạy đi tìm cô ta, cô ta còn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt?
Mấy bạn nữ đã từng gặp Tạ Miêu và Cố Hàm Giang trong kỳ nghỉ hè lại càng thầm than ở trong lòng.
Chẳng lẽ bọn họ đã dùng sai cách để ở chung với Cố Hàm Giang rồi sao, đáng lẽ phải hơi lạnh nhạt với cậu ấy à?
…….
Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ thong thả đi lại trên sân thể dục một lúc, đang chuẩn bị về lớp học thì thầy Trịnh gọi cô vào văn phòng.
“Em xem mấy câu hỏi này đi.” Thầy Trịnh đưa sách bài tập toán cho cô.
Tạ Miêu cầm lấy nhìn một lát, mắt đầy nghi hoặc: “Thưa thầy, em làm sai ạ?”
“Không sai.” Thầy Trịnh nói: “Thầy chỉ muốn bảo em xem xem còn có cách giải khác hay không thôi.”
Ngô Thục Cầm có thể ghi nhớ những kiến thức được giảng dạy trên lớp nhưng không thể học thuộc tất cả các câu hỏi mẫu.
Phương pháp mà Tạ Miêu sử dụng để giải đề không phải là phương pháp mà thầy Trịnh đã dạy trên lớp. Thầy Trịnh lo lắng cô không lên lớp nửa tháng, sợ cô không hiểu hết kiến thức nên mới gọi cô tới văn phòng.
Tạ Miêu biết mình không làm sai, cô thả lỏng, suy nghĩ một lúc, lấy bút máy của thầy Trịnh ở bên cạnh rồi bắt đầu giải đề.
Thầy Trịnh cầm cốc trà lên, vừa uống nước vừa quan sát.
Nhìn một lát, ông đừng hành động uống nước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Khi Tạ Miêu giải xong, ông liền hỏi cô: “Em đã xem trước chương trình học trong học kỳ sau của lớp 10 rồi à?”
“Còn chưa ạ.”
Tạ Miêu lắc đầu: “Có người cho em mượn một bộ bài tập và bài thi ở lớp 10 của người ta, em đã nhìn thấy đề tương tự trong đó.”
Thầy Trịnh đột nhiên nhớ tới, khi thầy đến nói chuyện với Tạ Miêu và người lớn nhà cô về việc chuyển trường, ông nhìn thấy Cố Hàm Giang học lớp 11.
Ông chậm rãi uống ngụm nước, đặt cốc tráng men xuống: “Không tệ, em trở về đi, phát bài tập toán của lớp chúng ta luôn nhé.”
Tạ Miêu trả lời vâng một tiếng, ôm chồng sách bài tập lên rồi rời đi.
Giáo viên Dương ngồi bên cạnh thầy Trịnh hỏi ông một cách tò mò: “Sao thế, vừa rồi trò ấy dùng kiến thức của học kì sau để giải đề à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.