Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 130:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Đúng lúc này, thầy Trịnh chuyển đề tài.
“Nhưng mà có việc ngoài ý muốn xảy ra trong kì thì giữ kì lần này, không tìm thấy bài thi môn Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường nên xếp hạng sẽ không quá chính xác. Tuy nhiên chuyện này không ảnh hưởng tới phần lớp các bạn học trong lớp, mọi người hiểu rõ trong lòng là được.”
Không tìm thấy bài thi môn Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường, thế không lẽ môn Tiếng Anh của bọn họ lần này bị tính điểm 0 à?
Các bạn cùng lớp vốn đang hi vọng lớp mình sẽ có một bạn đứng đầu toàn khối lập tức bị thất vọng rồi, Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm càng trợn to hai mắt.
Ngày cả Lâm Hạo đang lơ đễnh nghe cũng nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua Tạ Miêu ở đằng kia.
Thầy Trịnh khen Tạ Miêu ngay trước mặt cả lớp, lại khen mấy bạn học có tiến bộ so với kì thi đầu vào cấp ba, sau đó mới xoay người dán bảng điểm lên trên tường ở cạnh cửa: “Sau tiết tự học, mọi người tự tới đây xem thành tích cụ thể nhé.”
Ông vừa đi, tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên trong lớp học.
“Tiếc quá đi, sao lại không tìm thấy bài thi của Tạ Miêu chứ? Nếu không thì lần này người đứng đầu toàn khối chắc chắn ở lớp chúng ta rồi.”
“Chưa chắc đâu, cậu đã quên là Tạ Miêu học cấp hai ở trấn Kiến Thiết à? Trước đây, trường đó căn bản không dạy Tiếng Anh đâu. Phần gốc Tiếng Anh của cậu ấy yếu như vậy, cứ coi như bài thi không bị mất thì cũng chưa chắc có thể thi đứng đầu toàn khối đâu.”
Trịnh Chí An hơi lo lắng, chọc chọc Tạ Miêu đang cúi đầu học thuộc từ đơn: “Này, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Tạ Miêu nói: “Chỉ là một kì thi giữa kì mà thôi, cũng không phải là thi đại học.”
“Nói không chừng cậu ta còn đang vui mừng vì không tìm thấy bài thi Tiếng Anh ấy chứ. Tránh việc có điểm thi nhưng thi không tốt, lại chẳng tìm được một cái cớ nào đâu.”
Hồ Thúy Nga quay đầu lại, cười một cách quái gở.
“Cho dù thi không tốt thì cũng được điểm cao hơn cậu, cậu yên tâm đi.” Tạ Miêu thản nhiên đâm chọc cô ta một câu.
Hồ Thúy Nga nghẹn họng, lại định nói cái gì nhưng chuông tan học đã vang lên, toàn bộ các bạn học chạy về phía cửa lớp nhìn kết quả thi.
“Tôi muốn nhìn xem thiếu một môn Tiếng Anh, một số người nào đó có thể trượt tới vị trí thứ bao nhiêu.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy đi xem kết quả thi.
Vị trí thứ nhất Từ Hải, thứ 9 toàn khối, tổng điểm 507.
Vị trí thứ hai Trịnh Chí An, thứ 22 toàn khối, tổng điểm 491.
Ví trí thứ ba Ngô Thục Cầm, thứ 34 toàn khối, tổng điểm 479.
Vị trí thứ tư Tạ Miêu, thứ 41 toàn khối, tổng điểm 472…….
Ôi trời ơi, Tạ Miêu!
Không phải cậu ta không được điểm môn Tiếng Anh à? Sao còn có thể thi được 472 điểm?
Các bạn học dụi dụi hai mắt, nhìn lại cột điểm thi Tiếng Anh của Tạ Miêu, quả nhiên phía trên viết số 0 to tướng.
Bọn họ lại nhìn điểm thi các môn khác, Ngữ văn 92, Toán 100, Vật lý 94, Hóa học 95, Chính trị 91.
Cái quái gì thế, thật đúng là năm môn thi được hơn 470 điểm!
Có mấy người cho rằng chắc hẳn mình có thể đè Tạ Miêu một cái đầu đây, nhìn thấy bảng điểm thì toàn bộ đã im lặng.
Tào Khiết càng là cắn chặt môi, cố gắng đè nén sự không cam lòng trong lòng mình.
Đúng lúc này, bạn cùng bàn của cô ta là Lý Quốc Khanh chỉ vào bảng điểm rồi gọi cô ta một cách hứng phấn: “Tào Khiết, cậu đã xem chưa? Cậu thi Tiếng Anh được 90 điểm, là điểm cao nhất lớp chúng ta đấy! Điểm cao như vậy, để tớ xem sau này còn ai dám nói Tiếng Anh của cậu không bằng người khác.”
Cậu ta vừa dứt lời, Hứa Văn Lệ đột nhiên nổi giận đùng đùng đi tới, kéo cánh tay Tào Khiết lại.
“Có phải cậu trộm bài thi Tiếng Anh của chị Miêu Miêu không? Bảo sao hôm qua tôi gặp cậu đi ra từ trong văn phòng, cậu chột dạ đi vòng từ phía xa xa, hóa ra là làm việc trái với lương tâm, sợ bị bọn tôi phát hiện!”
Hai mắt của cô ấy đều đỏ lên vì tức giận: “Sao cậu thất đức như vậy hả, chị Miêu Miêu thi không được đứng đầu toàn khối thì có lợi ích gì đối với cậu hả?”
Tạ Miêu nghe xong thì thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Hứa Văn Lệ quá xúc động rồi.
Trường học ở thời đại này không có máy giám sát, cũng không có ai nhìn thấy tận mắt việc Tào Khiết trộm bài thi, cho dù có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi ngờ mà thôi.
Cô ấy không có bằng chứng đã đi tìm Tào Khiết để tranh cãi, dựa vào thuộc tính hoa sen trắng của Tào Khiết, cô ấy chỉ có thể rước lấy cả người hôi tanh một cách vô ích.
“Văn Lệ.”
“Nhưng mà có việc ngoài ý muốn xảy ra trong kì thì giữ kì lần này, không tìm thấy bài thi môn Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường nên xếp hạng sẽ không quá chính xác. Tuy nhiên chuyện này không ảnh hưởng tới phần lớp các bạn học trong lớp, mọi người hiểu rõ trong lòng là được.”
Không tìm thấy bài thi môn Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường, thế không lẽ môn Tiếng Anh của bọn họ lần này bị tính điểm 0 à?
Các bạn cùng lớp vốn đang hi vọng lớp mình sẽ có một bạn đứng đầu toàn khối lập tức bị thất vọng rồi, Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm càng trợn to hai mắt.
Ngày cả Lâm Hạo đang lơ đễnh nghe cũng nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua Tạ Miêu ở đằng kia.
Thầy Trịnh khen Tạ Miêu ngay trước mặt cả lớp, lại khen mấy bạn học có tiến bộ so với kì thi đầu vào cấp ba, sau đó mới xoay người dán bảng điểm lên trên tường ở cạnh cửa: “Sau tiết tự học, mọi người tự tới đây xem thành tích cụ thể nhé.”
Ông vừa đi, tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên trong lớp học.
“Tiếc quá đi, sao lại không tìm thấy bài thi của Tạ Miêu chứ? Nếu không thì lần này người đứng đầu toàn khối chắc chắn ở lớp chúng ta rồi.”
“Chưa chắc đâu, cậu đã quên là Tạ Miêu học cấp hai ở trấn Kiến Thiết à? Trước đây, trường đó căn bản không dạy Tiếng Anh đâu. Phần gốc Tiếng Anh của cậu ấy yếu như vậy, cứ coi như bài thi không bị mất thì cũng chưa chắc có thể thi đứng đầu toàn khối đâu.”
Trịnh Chí An hơi lo lắng, chọc chọc Tạ Miêu đang cúi đầu học thuộc từ đơn: “Này, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Tạ Miêu nói: “Chỉ là một kì thi giữa kì mà thôi, cũng không phải là thi đại học.”
“Nói không chừng cậu ta còn đang vui mừng vì không tìm thấy bài thi Tiếng Anh ấy chứ. Tránh việc có điểm thi nhưng thi không tốt, lại chẳng tìm được một cái cớ nào đâu.”
Hồ Thúy Nga quay đầu lại, cười một cách quái gở.
“Cho dù thi không tốt thì cũng được điểm cao hơn cậu, cậu yên tâm đi.” Tạ Miêu thản nhiên đâm chọc cô ta một câu.
Hồ Thúy Nga nghẹn họng, lại định nói cái gì nhưng chuông tan học đã vang lên, toàn bộ các bạn học chạy về phía cửa lớp nhìn kết quả thi.
“Tôi muốn nhìn xem thiếu một môn Tiếng Anh, một số người nào đó có thể trượt tới vị trí thứ bao nhiêu.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy đi xem kết quả thi.
Vị trí thứ nhất Từ Hải, thứ 9 toàn khối, tổng điểm 507.
Vị trí thứ hai Trịnh Chí An, thứ 22 toàn khối, tổng điểm 491.
Ví trí thứ ba Ngô Thục Cầm, thứ 34 toàn khối, tổng điểm 479.
Vị trí thứ tư Tạ Miêu, thứ 41 toàn khối, tổng điểm 472…….
Ôi trời ơi, Tạ Miêu!
Không phải cậu ta không được điểm môn Tiếng Anh à? Sao còn có thể thi được 472 điểm?
Các bạn học dụi dụi hai mắt, nhìn lại cột điểm thi Tiếng Anh của Tạ Miêu, quả nhiên phía trên viết số 0 to tướng.
Bọn họ lại nhìn điểm thi các môn khác, Ngữ văn 92, Toán 100, Vật lý 94, Hóa học 95, Chính trị 91.
Cái quái gì thế, thật đúng là năm môn thi được hơn 470 điểm!
Có mấy người cho rằng chắc hẳn mình có thể đè Tạ Miêu một cái đầu đây, nhìn thấy bảng điểm thì toàn bộ đã im lặng.
Tào Khiết càng là cắn chặt môi, cố gắng đè nén sự không cam lòng trong lòng mình.
Đúng lúc này, bạn cùng bàn của cô ta là Lý Quốc Khanh chỉ vào bảng điểm rồi gọi cô ta một cách hứng phấn: “Tào Khiết, cậu đã xem chưa? Cậu thi Tiếng Anh được 90 điểm, là điểm cao nhất lớp chúng ta đấy! Điểm cao như vậy, để tớ xem sau này còn ai dám nói Tiếng Anh của cậu không bằng người khác.”
Cậu ta vừa dứt lời, Hứa Văn Lệ đột nhiên nổi giận đùng đùng đi tới, kéo cánh tay Tào Khiết lại.
“Có phải cậu trộm bài thi Tiếng Anh của chị Miêu Miêu không? Bảo sao hôm qua tôi gặp cậu đi ra từ trong văn phòng, cậu chột dạ đi vòng từ phía xa xa, hóa ra là làm việc trái với lương tâm, sợ bị bọn tôi phát hiện!”
Hai mắt của cô ấy đều đỏ lên vì tức giận: “Sao cậu thất đức như vậy hả, chị Miêu Miêu thi không được đứng đầu toàn khối thì có lợi ích gì đối với cậu hả?”
Tạ Miêu nghe xong thì thầm kêu một tiếng hỏng bét.
Hứa Văn Lệ quá xúc động rồi.
Trường học ở thời đại này không có máy giám sát, cũng không có ai nhìn thấy tận mắt việc Tào Khiết trộm bài thi, cho dù có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nghi ngờ mà thôi.
Cô ấy không có bằng chứng đã đi tìm Tào Khiết để tranh cãi, dựa vào thuộc tính hoa sen trắng của Tào Khiết, cô ấy chỉ có thể rước lấy cả người hôi tanh một cách vô ích.
“Văn Lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.