Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 148:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Bà vừa để họ vào nhà, vừa hỏi Cố Tùng Niên: “Đây chắc là vợ cháu nhỉ, người thật là xinh đẹp, thím thấy mặt mũi Cố Hàm Giang giống mẹ nó đó.”
Ai mà không thích nghe người ta nói mình xinh đẹp, làm gì có người mẹ lại còn không hy vọng con mình lớn lên trông giống mình cơ chứ?
Tống Vân nghe thấy khóe mắt mỉm cười, "Thím à thật là ngại quá, hôm qua chúng con nên đến viếng thăm mới phải. Chỉ là ba con tuổi tác cũng lớn rồi, không thể đi tới lui nhiều, hôm qua về nhà xong là trong người mãi không khỏe, nên bọn con không qua được ạ.”
“Vậy phải càng chú ý, thím nhớ ba con năm nay chắc cũng bảy mươi tuổi rồi.”
“Thím à, thím nhớ thật là chuẩn, ba con năm nay sáu mươi bảy rồi ạ.”
Mấy người bọn họ hàng huyên vài câu, vợ chồng Cố Tùng Niên lấy quà mua từ Bắc Kinh ra tặng, “Đều là ít quà đặc sản, mong thím đừng chê.”
Vương Quý Chi khách sáo mấy câu rồi rộng lượng nhận lấy, pha trà cho bọn họ, “Đường đến đây cả mấy nghìn dặm, vẫn thuận lợi chứ?”
Trước đây Cố Tùng Niên từng gặp qua nhà họ Tạ một lần, mỉm cười cùng trò chuyện với Vương Quý Chi, ánh mắt của Tống Vân lại rơi trên những bằng khen và ảnh chụp trên tường.
Giấy khen cho giải thưởng có tiến bộ nhất, giấy khen tốt nghiệp xuất sắc, cột tên toàn bộ đều ghi tên Tạ Miêu.
Bức ảnh được gia đình Tạ Miêu chụp trước cổng trường trung học cơ sở của thị trấn sau khi giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh trung học của huyện.
Tống Vân đảo mắt liền nhìn thấy tấm băng rôn to to kia— “Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Tạ Miêu trường chúng ta đã giành vị trí đầu tiên của huyện và thứ chín của thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học!”
“Thành tích của Tạ Miêu rất tốt ạ?”
Bà đã nghe bà cụ Ngô nói qua, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
Vừa nhắc đến Tạ Miêu, gương mặt già nua của bà cụ Vương Quý Chi cười như hoa cúc, “Miêu Miêu nhà thím năm ngoái thi tuyển sinh trung học giành vị trí đầu tiên của huyện, giáo viên trường Nhất Cao trên huyện còn đặc biệt chạy đến nhà thím, bảo là để Miêu Miêu miễn phí học tập ở trường của họ.”
“Vây là quá giỏi rồi ạ.” Cố Tùng Niên gật đầu, “Miêu Miêu đâu ạ? sao lại không thấy cháu nó ạ?”
“Đang ở trong phòng xem bài tập về nhà của mấy đứa em nó đó mà.”
Vương Quý Chi nói xong, liền cất tiếng gọi mấy đứa cháu trai cháu gái ra, “Trong nhà có khách đến này.”
Đứa nhỏ này ổn định như vậy sao? Vẫn còn ở trong phòng xem em trai làm bài tập về nhà.
Tống Vân hướng ánh mắt nhìn về chồng mình.
Cố Tùng Niên thì lại mỉm cười nói: “Cũng đã bao nhiêu năm rồi cháu chưa gặp Miêu Miêu, lần trước về, cháu nó mới lớn ngần này.”
Không bao lâu sau, Tạ Miêu cùng Tạ Kiến Hoa và mấy đứa anh em của cậu bước ra, vừa đúng lúc mấy người Tạ Vệ Dân về đến nhà, nhà họ Tạ trong phút chốc đã ồn ào náo nhiệt.
Vì họ chẳng muốn gì nên thái độ Tạ Vệ Quốc, Tạ Vệ Dân và Trình Lập Xuân đối với vợ chồng nhà họ Cố rất nhiệt tình, không hề nịnh hót chút nào.
Tạ Vệ Quốc cũng đã từng là một người lính trên chiến trường, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với một vị sĩ quan như Cố Tùng Niên rất vui vẻ.
Lưu Chiêu Đệ vừa nghe thấy khách đến chơi nhà là ba mẹ Cố Hàm Giang, tròng mắt cứ nhìn mãi người Cố Tùng Niên và Tống Vân.
Lại thấy nhà chồng và nhà bên kia trò chuyện tốt đẹp như kia, tâm tư này của bà lại linh hoạt, châm nước pha trà vô cùng ân cần.
Tống Vân chỉ ý tứ mà hớp một ngụm, bà ta lại châm đầy ngay, lại còn khen tặng Tống Vân ý đồ tính làm quen.
Loại người này Tống Vân đã nhìn thấy nhiều rồi, trước khi nhà họ Cố xảy ra huyện, sau khi nhà họ Cố được làm sạch tội cũng có không ít.
Người trong ấm ngoài lạnh, Tống Vân mười năm qua trải qua thăng trầm, bà không thích Lưu Chiêu Đệ cho lắm.
Vương Quý Chi cũng thấy con dâu lớn hôm nay nhiệt tình khác ngày thường, bà đã nháy mắt mấy cái nhưng vẫn vờ như không thấy.
Nhớ tới những lời Lưu Chiêu Đệ ngày hôm qua nói, chân mày bà cau lại, “Chiêu Đệ, bình thủy này hết nước rồi, con vào bếp nấu thêm một ít nước sôi đi”
“Trong này không phải còn nhiều lắm sao?”
Ỷ vào có người ngoài đang ở đây, giọng điệu Lưu Chiêu Đệ rất cứng rắn.
Vương Quý Chi thấy thế, lại nháy mắt thêm một cái.
Lưu Chiêu Đệ này, có phải càng chỉnh đốn lại càng xem thường không?
Bà cúi gằm mặt xuống, vừa định nói gì đó, Tạ Miêu đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ấy, đó có phải là thím Liên Hoa không ạ?”
Vợ của em trai Lưu Chiêu Đệ tên là Hoàng Liên Hoa, vừa nghe Tạ Miêu nhắc tới thím Liên Hoa, bà ta vội vàng nhìn ra: “Ở đâu hả?”
Ai mà không thích nghe người ta nói mình xinh đẹp, làm gì có người mẹ lại còn không hy vọng con mình lớn lên trông giống mình cơ chứ?
Tống Vân nghe thấy khóe mắt mỉm cười, "Thím à thật là ngại quá, hôm qua chúng con nên đến viếng thăm mới phải. Chỉ là ba con tuổi tác cũng lớn rồi, không thể đi tới lui nhiều, hôm qua về nhà xong là trong người mãi không khỏe, nên bọn con không qua được ạ.”
“Vậy phải càng chú ý, thím nhớ ba con năm nay chắc cũng bảy mươi tuổi rồi.”
“Thím à, thím nhớ thật là chuẩn, ba con năm nay sáu mươi bảy rồi ạ.”
Mấy người bọn họ hàng huyên vài câu, vợ chồng Cố Tùng Niên lấy quà mua từ Bắc Kinh ra tặng, “Đều là ít quà đặc sản, mong thím đừng chê.”
Vương Quý Chi khách sáo mấy câu rồi rộng lượng nhận lấy, pha trà cho bọn họ, “Đường đến đây cả mấy nghìn dặm, vẫn thuận lợi chứ?”
Trước đây Cố Tùng Niên từng gặp qua nhà họ Tạ một lần, mỉm cười cùng trò chuyện với Vương Quý Chi, ánh mắt của Tống Vân lại rơi trên những bằng khen và ảnh chụp trên tường.
Giấy khen cho giải thưởng có tiến bộ nhất, giấy khen tốt nghiệp xuất sắc, cột tên toàn bộ đều ghi tên Tạ Miêu.
Bức ảnh được gia đình Tạ Miêu chụp trước cổng trường trung học cơ sở của thị trấn sau khi giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh trung học của huyện.
Tống Vân đảo mắt liền nhìn thấy tấm băng rôn to to kia— “Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Tạ Miêu trường chúng ta đã giành vị trí đầu tiên của huyện và thứ chín của thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học!”
“Thành tích của Tạ Miêu rất tốt ạ?”
Bà đã nghe bà cụ Ngô nói qua, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
Vừa nhắc đến Tạ Miêu, gương mặt già nua của bà cụ Vương Quý Chi cười như hoa cúc, “Miêu Miêu nhà thím năm ngoái thi tuyển sinh trung học giành vị trí đầu tiên của huyện, giáo viên trường Nhất Cao trên huyện còn đặc biệt chạy đến nhà thím, bảo là để Miêu Miêu miễn phí học tập ở trường của họ.”
“Vây là quá giỏi rồi ạ.” Cố Tùng Niên gật đầu, “Miêu Miêu đâu ạ? sao lại không thấy cháu nó ạ?”
“Đang ở trong phòng xem bài tập về nhà của mấy đứa em nó đó mà.”
Vương Quý Chi nói xong, liền cất tiếng gọi mấy đứa cháu trai cháu gái ra, “Trong nhà có khách đến này.”
Đứa nhỏ này ổn định như vậy sao? Vẫn còn ở trong phòng xem em trai làm bài tập về nhà.
Tống Vân hướng ánh mắt nhìn về chồng mình.
Cố Tùng Niên thì lại mỉm cười nói: “Cũng đã bao nhiêu năm rồi cháu chưa gặp Miêu Miêu, lần trước về, cháu nó mới lớn ngần này.”
Không bao lâu sau, Tạ Miêu cùng Tạ Kiến Hoa và mấy đứa anh em của cậu bước ra, vừa đúng lúc mấy người Tạ Vệ Dân về đến nhà, nhà họ Tạ trong phút chốc đã ồn ào náo nhiệt.
Vì họ chẳng muốn gì nên thái độ Tạ Vệ Quốc, Tạ Vệ Dân và Trình Lập Xuân đối với vợ chồng nhà họ Cố rất nhiệt tình, không hề nịnh hót chút nào.
Tạ Vệ Quốc cũng đã từng là một người lính trên chiến trường, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với một vị sĩ quan như Cố Tùng Niên rất vui vẻ.
Lưu Chiêu Đệ vừa nghe thấy khách đến chơi nhà là ba mẹ Cố Hàm Giang, tròng mắt cứ nhìn mãi người Cố Tùng Niên và Tống Vân.
Lại thấy nhà chồng và nhà bên kia trò chuyện tốt đẹp như kia, tâm tư này của bà lại linh hoạt, châm nước pha trà vô cùng ân cần.
Tống Vân chỉ ý tứ mà hớp một ngụm, bà ta lại châm đầy ngay, lại còn khen tặng Tống Vân ý đồ tính làm quen.
Loại người này Tống Vân đã nhìn thấy nhiều rồi, trước khi nhà họ Cố xảy ra huyện, sau khi nhà họ Cố được làm sạch tội cũng có không ít.
Người trong ấm ngoài lạnh, Tống Vân mười năm qua trải qua thăng trầm, bà không thích Lưu Chiêu Đệ cho lắm.
Vương Quý Chi cũng thấy con dâu lớn hôm nay nhiệt tình khác ngày thường, bà đã nháy mắt mấy cái nhưng vẫn vờ như không thấy.
Nhớ tới những lời Lưu Chiêu Đệ ngày hôm qua nói, chân mày bà cau lại, “Chiêu Đệ, bình thủy này hết nước rồi, con vào bếp nấu thêm một ít nước sôi đi”
“Trong này không phải còn nhiều lắm sao?”
Ỷ vào có người ngoài đang ở đây, giọng điệu Lưu Chiêu Đệ rất cứng rắn.
Vương Quý Chi thấy thế, lại nháy mắt thêm một cái.
Lưu Chiêu Đệ này, có phải càng chỉnh đốn lại càng xem thường không?
Bà cúi gằm mặt xuống, vừa định nói gì đó, Tạ Miêu đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ấy, đó có phải là thím Liên Hoa không ạ?”
Vợ của em trai Lưu Chiêu Đệ tên là Hoàng Liên Hoa, vừa nghe Tạ Miêu nhắc tới thím Liên Hoa, bà ta vội vàng nhìn ra: “Ở đâu hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.