Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 15:
Yên Mộng Hiên
02/01/2023
"Dù được chiều thì có thể chiều được bao nhiêu năm? Tương lai phải gả cho người ta, chẳng phải vẫn ra đồng làm việc à? Đến lúc đó không chỉ ra đồng kiếm công mà còn phải về nhà cho gà vịt ăn rồi còn phải nấu cơm, giặt quần áo. Cô ta không làm, nhà mẹ chồng của cô ta còn chẳng đánh cho tám lần mười lần à?
Tất cả mọi người đều xuất thân từ nông thôn, bọn họ về nhà phải làm việc, bận rộn tới mức không có thời gian làm bài tập. Tạ Miêu lại như cô chủ vậy, cái gì cũng không cần làm, trong lòng ai có thể cân bằng cho được.
Cho nên mấy người này hay thường ganh tị vài câu ở sau lưng cô, thông qua sự tưởng tượng thỏa thích về tương lai bi thảm của Tạ Miêu để an ủi bản thân.
Lúc này nói đến Tạ Miêu, có người cười nói: "À, các cậu không phái hiện Tạ Miêu lại bắt đầu học tập sao? Tạ Miêu đó, ôi trời ơi, một Tạ Miêu trước giờ đều đội sổ trong lớp, thế mà giờ lại bắt đầu hoc tập, đi học còn ghi sổ ghi chép gì đó, không thấy lạ lắm sao?"
"Thật à? Đầu óc heo của cô ta có thể học được cái gì chứ?"
"Không biết, không chừng có thể tăng từ hạng ba lên hạng hai, đếm ngược."
Mấy người bọn họ nói xong thì nở nụ cười, thậm chí căn bản không ai tin tưởng học sinh dở trong đám học sinh kém như Tạ Miêu vẫn có thể kiên trì học tập.
Bác cả của Tạ Miêu, cũng là mẹ của Tạ Kiến Hoa - Lưu Chiêu Đệ cũng không tin Tạ Miêu thật sự học được.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Vương Quý Chi lai sai mấy đứa thằng nhóc trong nhà lên núi nhặt củi lửa.
Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy Tạ Miêu đang đang làm bài tập ở bàn học bên cạnh, bà tức giận mà lén kéo con trai nhà mình một cái, "Chị con không làm, con tích cực như vậy làm gì? Con bị ngốc sao? Sao không theo nói với bà nội con là con không muốn làm?"
Mẹ Lưu Chiêu Đệ sinh liên tục bốn người con gái, cuối cùng mới được con trai cho nên bà ta xem em trai Lưu Chiêu đệ tựa như đôi mắt mình vậy.
Lưu Chiêu Đệ mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã biết tất cả những đứa con gái đều lỗ vốn, sinh ra cũng vô dụng. Nếu muốn đứng vững ở nhà chồng, nếu muốn có người chăm sóc khi về già, đưa tiễn lúc lâm chung thì phải sinh con trai.
Bởi vậy vừa vào cửa bà đã sinh cho nhà họ Tạ một đứa bé mập mạp, lại còn là cháu trai đích tôn của nhà họ Tạ, khỏi phải nói bà có bao nhiêu đắc ý.
Mẹ chồng Vương Quý Chi cũng cực kỳ thích con trai bà nhưng rõ ràng càng thiên vị cháu gái Tạ Miêu này hơn.
Trong nhà có đồ ăn ngon, Vương Quý Chi sẽ lén cho Tạ Miêu thêm hai cái, lúc nhà cửa có việc cần làm thì lại nghĩ đến mấy đứa cháu đích tôn.
Nhà người ta đều là con gái làm việc, con trai vui chơi, nhà bọn họ thì ngược lại, mọi người đều hoàn toàn đảo lộn vị trí, trong lòng Lưu Chiêu Dệ vui vẻ mới là lạ.
Nghe Lưu Chiêu Đệ nói như vậy, Tạ Kiến Hoa lại không để bụng, "Chị con bận học, không có thời gian."
"Trước kia có thời gian cũng không thấy nó làm việc, sao con không nói?"
Lưu Chiêu Đệ quả thực chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, "Hơn nữa, nó nói nó học thì con tin hả? Thành tích của nó còn chưa tốt bằng con đâu, có thể học ra trò trống gì chứ? Nghe mẹ đi, đi theo bà nội con nói con muốn làm bài tập, để cho Kiến Quân với Kiến Trung tự đi đi."
Bà đau lòng sờ sờ bàn tay phơi nắng đến đen sạm của con trai, "Nếu không thì kêu chị con làm giúp con, lúc ở nhà họ Ngô thì nó chịu khó tới vậy, người khác không sai mà nó cũng làm, dựa vào cái gì ở nhà được lười biếng chứ? Trong nhà có con gái, lý nào lại bắt con trai làm việc."
Tạ Kiến Hoa đánh cuộc thua, vốn trong lòng rất không vui vẻ.
Cậu nghe mẹ lải nhải lảm nhảm nói những thứ mình không thích nghe, cậu không kiên nhẫn, "Nếu mẹ không muốn con đi thì đi nói với bà nội con ấy. Được rồi, Kiến Quân với Kiến Trung kêu con ở ngoài rồi, con phải đi."
Vương Quý Chi đã góa chồng từ lâu, một mình bà nuôi hai nam một nữ trưởng thành, ngoại trừ có bản lĩnh thì tính tình cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Chiêu Đệ thật sự có hơi sợ mẹ chồng này, cho nên không hài lòng thì cũng chỉ dám than thở trước mặt con trai mình, nào dám thật sự đi tìm Vương Quý Chi nói chuyện.
Thấy Tạ Kiến Hoa chạy nhanh như chớp, bà chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trùng hợp lúc này Vương Quý Chi mang thức ăn cho heo đã được chuẩn bị sẵn ra, "Chiêu Đệ, con đem đi cho heo ăn đi."
Lưu Chiêu Đệ vội vàng đáp lại một tiếng, qua đó nhận thức ăn heo, sau đó đi cho heo ăn ở chuồng heo ngoài sân sau.
Từ đầu những năm bảy mươi trở lại đây, các hợp tác xã gần đó đã không còn kiểm soát chặt chẽ như thế nữa, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể lén nuôi vài con heo.
Tất cả mọi người đều xuất thân từ nông thôn, bọn họ về nhà phải làm việc, bận rộn tới mức không có thời gian làm bài tập. Tạ Miêu lại như cô chủ vậy, cái gì cũng không cần làm, trong lòng ai có thể cân bằng cho được.
Cho nên mấy người này hay thường ganh tị vài câu ở sau lưng cô, thông qua sự tưởng tượng thỏa thích về tương lai bi thảm của Tạ Miêu để an ủi bản thân.
Lúc này nói đến Tạ Miêu, có người cười nói: "À, các cậu không phái hiện Tạ Miêu lại bắt đầu học tập sao? Tạ Miêu đó, ôi trời ơi, một Tạ Miêu trước giờ đều đội sổ trong lớp, thế mà giờ lại bắt đầu hoc tập, đi học còn ghi sổ ghi chép gì đó, không thấy lạ lắm sao?"
"Thật à? Đầu óc heo của cô ta có thể học được cái gì chứ?"
"Không biết, không chừng có thể tăng từ hạng ba lên hạng hai, đếm ngược."
Mấy người bọn họ nói xong thì nở nụ cười, thậm chí căn bản không ai tin tưởng học sinh dở trong đám học sinh kém như Tạ Miêu vẫn có thể kiên trì học tập.
Bác cả của Tạ Miêu, cũng là mẹ của Tạ Kiến Hoa - Lưu Chiêu Đệ cũng không tin Tạ Miêu thật sự học được.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Vương Quý Chi lai sai mấy đứa thằng nhóc trong nhà lên núi nhặt củi lửa.
Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy Tạ Miêu đang đang làm bài tập ở bàn học bên cạnh, bà tức giận mà lén kéo con trai nhà mình một cái, "Chị con không làm, con tích cực như vậy làm gì? Con bị ngốc sao? Sao không theo nói với bà nội con là con không muốn làm?"
Mẹ Lưu Chiêu Đệ sinh liên tục bốn người con gái, cuối cùng mới được con trai cho nên bà ta xem em trai Lưu Chiêu đệ tựa như đôi mắt mình vậy.
Lưu Chiêu Đệ mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã biết tất cả những đứa con gái đều lỗ vốn, sinh ra cũng vô dụng. Nếu muốn đứng vững ở nhà chồng, nếu muốn có người chăm sóc khi về già, đưa tiễn lúc lâm chung thì phải sinh con trai.
Bởi vậy vừa vào cửa bà đã sinh cho nhà họ Tạ một đứa bé mập mạp, lại còn là cháu trai đích tôn của nhà họ Tạ, khỏi phải nói bà có bao nhiêu đắc ý.
Mẹ chồng Vương Quý Chi cũng cực kỳ thích con trai bà nhưng rõ ràng càng thiên vị cháu gái Tạ Miêu này hơn.
Trong nhà có đồ ăn ngon, Vương Quý Chi sẽ lén cho Tạ Miêu thêm hai cái, lúc nhà cửa có việc cần làm thì lại nghĩ đến mấy đứa cháu đích tôn.
Nhà người ta đều là con gái làm việc, con trai vui chơi, nhà bọn họ thì ngược lại, mọi người đều hoàn toàn đảo lộn vị trí, trong lòng Lưu Chiêu Dệ vui vẻ mới là lạ.
Nghe Lưu Chiêu Đệ nói như vậy, Tạ Kiến Hoa lại không để bụng, "Chị con bận học, không có thời gian."
"Trước kia có thời gian cũng không thấy nó làm việc, sao con không nói?"
Lưu Chiêu Đệ quả thực chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, "Hơn nữa, nó nói nó học thì con tin hả? Thành tích của nó còn chưa tốt bằng con đâu, có thể học ra trò trống gì chứ? Nghe mẹ đi, đi theo bà nội con nói con muốn làm bài tập, để cho Kiến Quân với Kiến Trung tự đi đi."
Bà đau lòng sờ sờ bàn tay phơi nắng đến đen sạm của con trai, "Nếu không thì kêu chị con làm giúp con, lúc ở nhà họ Ngô thì nó chịu khó tới vậy, người khác không sai mà nó cũng làm, dựa vào cái gì ở nhà được lười biếng chứ? Trong nhà có con gái, lý nào lại bắt con trai làm việc."
Tạ Kiến Hoa đánh cuộc thua, vốn trong lòng rất không vui vẻ.
Cậu nghe mẹ lải nhải lảm nhảm nói những thứ mình không thích nghe, cậu không kiên nhẫn, "Nếu mẹ không muốn con đi thì đi nói với bà nội con ấy. Được rồi, Kiến Quân với Kiến Trung kêu con ở ngoài rồi, con phải đi."
Vương Quý Chi đã góa chồng từ lâu, một mình bà nuôi hai nam một nữ trưởng thành, ngoại trừ có bản lĩnh thì tính tình cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Chiêu Đệ thật sự có hơi sợ mẹ chồng này, cho nên không hài lòng thì cũng chỉ dám than thở trước mặt con trai mình, nào dám thật sự đi tìm Vương Quý Chi nói chuyện.
Thấy Tạ Kiến Hoa chạy nhanh như chớp, bà chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trùng hợp lúc này Vương Quý Chi mang thức ăn cho heo đã được chuẩn bị sẵn ra, "Chiêu Đệ, con đem đi cho heo ăn đi."
Lưu Chiêu Đệ vội vàng đáp lại một tiếng, qua đó nhận thức ăn heo, sau đó đi cho heo ăn ở chuồng heo ngoài sân sau.
Từ đầu những năm bảy mươi trở lại đây, các hợp tác xã gần đó đã không còn kiểm soát chặt chẽ như thế nữa, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể lén nuôi vài con heo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.