Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 172:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Nghe được lời này của Vương Chấn Hưng, cô ấy cảm thấy đối phương đang chỉ trích lúc trước mình phụ trách tuyển học sinh: “Năm nay trường họ cao điểm như vậy, có vài học sinh vào hạng 100 của môn, cũng không biết có phải bài thi thả lỏng quá hay không nữa.”
“Đều được duyệt qua đáp án tiêu chuẩn, có thể lỏng thế nào chứ.” Vương Chấn Hưng không đồng ý.
Đường Quyên nghe vậy, trong lòng càng không thoải mái: “Dù sao bài thi của chúng ta cũng không được nhìn, thế còn không phải muốn chấm bao nhiêu điểm thì chấm bấy nhiêu sao.”
Khi nói lời này, không riêng gì Vương Chấn Hưng, các giáo viên khác cũng hơi cụp mắt.
“Được rồi, ít tranh cãi lại.” Chủ nhiệm Thường xụ mặt ho nhẹ một tiếng, đặt chiếc ly sứ trong tay lên bàn.
“Tôi vừa nghe được tin tức, ở tỉnh muốn lên Bắc Kinh học thì từ năm nay bắt đầu thi đua. Tôi cũng không biết tin tức này là thật hay giả, chuyện thi đua này có thể thực hiện bất cứ lúc nào. Chỉ nói trước với mọi người một tiếng, cho mọi người chuẩn bị sẵn trong lòng.”
Thi đua?
Mới qua năm thứ 10 của thế kỷ XX, ở đây không ít giáo viên không biết khái niệm thi đua, vừa nghe thì còn có chút ngốc.
Trong lúc nhất thời, cũng không ai chú ý hạng ba thành phố Tạ Miêu nữa.
Dù sao Tạ Miêu đã là học sinh huyện Cao Nhất, muốn chiếm người cũng không dễ dàng như thi cấp 3.
Tạ Miêu cầm thành tích hạng nhất huyện, hạng 3 thành phố về đến nhà, lập tức bị thay phiên khen ngợi.
Vương Quý Chi còn mài dao soàn soạt: “Nhà chúng ta nên giết heo rồi, ngày mai làm cho con ăn.”
Nhưng ngày hôm sau lúc giết heo làm đồ ăn, Tạ Kiến Quân còn đỡ, Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung lúc trước hễ thấy thịt sẽ sáng mắt lại có chút thất thần, lâu lâu lại nhìn lên đồng hồ để bàn trong phòng.
Tạ Miêu nhớ gần đây mỗi chiều bọn họ đều chạy ra ngoài, thường xuyên tới tối người khác ngủ mới trở về thì không khỏi nhíu mày.
Cô để ý, quả nhiên nhìn thấy bọn họ thừa dịp người lớn đang uống rượu mà lén ra ngoài.
“Hai đứa đi làm gì đó?” Cô ở cửa nhà gọi lại.
“Không, không làm gì cả.”
Cả hai đều đờ người, Tạ Kiến Trung càng chột dạ không dám nhìn vào mắt Tạ Miêu.
“Không làm gì mà lén chạy ra bên ngoài, còn không dẫn Kiến Quân theo ư?”
Tạ Miêu càng thêm hoài nghi: “Từ nhỏ đến lớn, các em đều chơi chung, chưa từng tách nhau ra.”
“Không phải do Kiến Quân muốn học sao.” Tạ Kiến Hoa cào cào đầu.
Trong ba người, người có khả năng học tập nhất là Tạ Kiến Quân, chịu học nhất cũng là Tạ Kiến Quân. Lần này thi cuối kỳ, cậu thi được top 50, đã bị người trong nhà xem thành Tạ Miêu thứ hai.
Nhưng cũng không giải thích được vì sao ba người lại đột nhiên tách nhau.
Tạ Miêu cười lạnh: “Các em cũng biết thằng bé đang học sao? Tất cả quay trở về làm bài tập cho chị.”
Hai người muốn nói cái gì, nhìn thấy mặt cô thì cuối cùng cũng không dám há mồm, ngoan ngoãn vào phòng.
Tạ Kiến Quân thấy bọn họ bị bắt trở về, nhìn họ chớp chớp mắt, trong lòng lại âm thầm thở ra.
Nhưng hai người làm gì có tâm trạng làm bài tập chứ, khó khăn chịu đựng suốt nửa chiều, nhân lúc Tạ Miêu đi giúp Vương Quý Chi dọn bàn thì bọn họ chạy mất.
“Các anh không sợ em nói cho sao?” Tạ Kiến Quân túm chặt em trai đi chậm nửa bước.
“Tất nhiên là không, không phải hai ngày trước em cũng chơi sao?”
Tạ Kiến Trung cười hì hì:“Được rồi, lát nữa chị về thì bọn em không đi được bây giờ.” Kéo tay cậu ra rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng vừa đi thì đêm đó hai người không trở về.
Tạ Miêu mặt trầm như nước: “Kiến Quân, em nói thật với chị, rốt cuộc em có biết hai bọn nó làm gì hay không?”
“Có thể đến nhà ai chơi, quên xem thời gian.” Tạ Kiến Quân không dám nói thật.
Người nhà họ Tạ tìm hết những nơi hai người có thể đi, cũng không tìm được ai, Tạ Vệ Dân và Tạ Vệ Quốc tức giận đến trừng mắt: “Lúc ra ngoài cũng không nói một tiếng, còn chơi ở ngoài trễ như vậy. Chờ hai bọn nó trở về, xem tôi có đánh chết bọn không!”
Nhưng không ai có thể ngờ được, mãi đến giữa trưa hôm sau, hai người vẫn không trở về như cũ.
Người nhà họ Tạ nóng nảy, liền đến những thôn xung quanh tìm người, nếu thật sự không tìm ra thì báo cảnh sát.
Lúc này, Tạ Kiến Quân lén tới tìm Tạ Miêu: “Chị, em có chuyện này muốn nói với chị, chị có thể đừng nói với bố và mọi người hay không?”
“Không giấu giếm giúp bọn nó nữa à?”
Tạ Miêu vừa tức vừa gấp, giọng nói cùng lạnh hơn bình thường.
“Hai người bọn họ còn không trở về, em sợ nếu không nói thì thật sự sẽ không giấu được.”
Tạ Kiến Quân nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tạ Miêu, Tạ Miêu lập tức thay đổi sắc mặt: “Loại chuyện này mà em cũng giấu cho bọn nó!” cô vội vàng mặc áo khoác rồi ra ngoài với cậu.
Hai người lén lút đi tìm người, mới ra khỏi cửa không bao lâu, lại đụng phải Triệu Cương nhà hàng xóm.
“Kiến Quân, chị Miêu Miêu, hai người mau đi xem một chút đi, Kiến Hoa và Kiến Trung đánh nhau với bốn năm người ở cửa thôn kìa!”
“Đều được duyệt qua đáp án tiêu chuẩn, có thể lỏng thế nào chứ.” Vương Chấn Hưng không đồng ý.
Đường Quyên nghe vậy, trong lòng càng không thoải mái: “Dù sao bài thi của chúng ta cũng không được nhìn, thế còn không phải muốn chấm bao nhiêu điểm thì chấm bấy nhiêu sao.”
Khi nói lời này, không riêng gì Vương Chấn Hưng, các giáo viên khác cũng hơi cụp mắt.
“Được rồi, ít tranh cãi lại.” Chủ nhiệm Thường xụ mặt ho nhẹ một tiếng, đặt chiếc ly sứ trong tay lên bàn.
“Tôi vừa nghe được tin tức, ở tỉnh muốn lên Bắc Kinh học thì từ năm nay bắt đầu thi đua. Tôi cũng không biết tin tức này là thật hay giả, chuyện thi đua này có thể thực hiện bất cứ lúc nào. Chỉ nói trước với mọi người một tiếng, cho mọi người chuẩn bị sẵn trong lòng.”
Thi đua?
Mới qua năm thứ 10 của thế kỷ XX, ở đây không ít giáo viên không biết khái niệm thi đua, vừa nghe thì còn có chút ngốc.
Trong lúc nhất thời, cũng không ai chú ý hạng ba thành phố Tạ Miêu nữa.
Dù sao Tạ Miêu đã là học sinh huyện Cao Nhất, muốn chiếm người cũng không dễ dàng như thi cấp 3.
Tạ Miêu cầm thành tích hạng nhất huyện, hạng 3 thành phố về đến nhà, lập tức bị thay phiên khen ngợi.
Vương Quý Chi còn mài dao soàn soạt: “Nhà chúng ta nên giết heo rồi, ngày mai làm cho con ăn.”
Nhưng ngày hôm sau lúc giết heo làm đồ ăn, Tạ Kiến Quân còn đỡ, Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung lúc trước hễ thấy thịt sẽ sáng mắt lại có chút thất thần, lâu lâu lại nhìn lên đồng hồ để bàn trong phòng.
Tạ Miêu nhớ gần đây mỗi chiều bọn họ đều chạy ra ngoài, thường xuyên tới tối người khác ngủ mới trở về thì không khỏi nhíu mày.
Cô để ý, quả nhiên nhìn thấy bọn họ thừa dịp người lớn đang uống rượu mà lén ra ngoài.
“Hai đứa đi làm gì đó?” Cô ở cửa nhà gọi lại.
“Không, không làm gì cả.”
Cả hai đều đờ người, Tạ Kiến Trung càng chột dạ không dám nhìn vào mắt Tạ Miêu.
“Không làm gì mà lén chạy ra bên ngoài, còn không dẫn Kiến Quân theo ư?”
Tạ Miêu càng thêm hoài nghi: “Từ nhỏ đến lớn, các em đều chơi chung, chưa từng tách nhau ra.”
“Không phải do Kiến Quân muốn học sao.” Tạ Kiến Hoa cào cào đầu.
Trong ba người, người có khả năng học tập nhất là Tạ Kiến Quân, chịu học nhất cũng là Tạ Kiến Quân. Lần này thi cuối kỳ, cậu thi được top 50, đã bị người trong nhà xem thành Tạ Miêu thứ hai.
Nhưng cũng không giải thích được vì sao ba người lại đột nhiên tách nhau.
Tạ Miêu cười lạnh: “Các em cũng biết thằng bé đang học sao? Tất cả quay trở về làm bài tập cho chị.”
Hai người muốn nói cái gì, nhìn thấy mặt cô thì cuối cùng cũng không dám há mồm, ngoan ngoãn vào phòng.
Tạ Kiến Quân thấy bọn họ bị bắt trở về, nhìn họ chớp chớp mắt, trong lòng lại âm thầm thở ra.
Nhưng hai người làm gì có tâm trạng làm bài tập chứ, khó khăn chịu đựng suốt nửa chiều, nhân lúc Tạ Miêu đi giúp Vương Quý Chi dọn bàn thì bọn họ chạy mất.
“Các anh không sợ em nói cho sao?” Tạ Kiến Quân túm chặt em trai đi chậm nửa bước.
“Tất nhiên là không, không phải hai ngày trước em cũng chơi sao?”
Tạ Kiến Trung cười hì hì:“Được rồi, lát nữa chị về thì bọn em không đi được bây giờ.” Kéo tay cậu ra rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng vừa đi thì đêm đó hai người không trở về.
Tạ Miêu mặt trầm như nước: “Kiến Quân, em nói thật với chị, rốt cuộc em có biết hai bọn nó làm gì hay không?”
“Có thể đến nhà ai chơi, quên xem thời gian.” Tạ Kiến Quân không dám nói thật.
Người nhà họ Tạ tìm hết những nơi hai người có thể đi, cũng không tìm được ai, Tạ Vệ Dân và Tạ Vệ Quốc tức giận đến trừng mắt: “Lúc ra ngoài cũng không nói một tiếng, còn chơi ở ngoài trễ như vậy. Chờ hai bọn nó trở về, xem tôi có đánh chết bọn không!”
Nhưng không ai có thể ngờ được, mãi đến giữa trưa hôm sau, hai người vẫn không trở về như cũ.
Người nhà họ Tạ nóng nảy, liền đến những thôn xung quanh tìm người, nếu thật sự không tìm ra thì báo cảnh sát.
Lúc này, Tạ Kiến Quân lén tới tìm Tạ Miêu: “Chị, em có chuyện này muốn nói với chị, chị có thể đừng nói với bố và mọi người hay không?”
“Không giấu giếm giúp bọn nó nữa à?”
Tạ Miêu vừa tức vừa gấp, giọng nói cùng lạnh hơn bình thường.
“Hai người bọn họ còn không trở về, em sợ nếu không nói thì thật sự sẽ không giấu được.”
Tạ Kiến Quân nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tạ Miêu, Tạ Miêu lập tức thay đổi sắc mặt: “Loại chuyện này mà em cũng giấu cho bọn nó!” cô vội vàng mặc áo khoác rồi ra ngoài với cậu.
Hai người lén lút đi tìm người, mới ra khỏi cửa không bao lâu, lại đụng phải Triệu Cương nhà hàng xóm.
“Kiến Quân, chị Miêu Miêu, hai người mau đi xem một chút đi, Kiến Hoa và Kiến Trung đánh nhau với bốn năm người ở cửa thôn kìa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.