Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 185:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Nghe thấy phát âm chuẩn đến không thể chuẩn hơn từ trong băng, mấy giáo viên đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của người khác.
Tạ Miêu không để ý đến sự xuất hiện của cánh giáo viên, đợi đọc xong bài khóa, cô cầm một bông hoa lụa thủ công lên bục giảng.
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi, đánh trống truyền hoa, tớ sẽ quay lưng lại với mọi người rồi gõ thước vào bàn, các cậu nhân lúc đó truyền bông hoa lụa này đi. Đến lúc tớ dừng gõ, hoa đang ở trong tay ai, người đó sẽ dịch lại một đoạn trong bài khóa vừa rồi.”
Mọi người đã sớm quen với chuyện thỉnh thoảng cô lại nghĩ ra những trò mới mẻ, nghe thấy thế cả lớp đều ngồi ngay ngắn lại, nóng lòng muốn chơi thử.
Tạ Miêu chuyển bông hoa lụa cho học sinh ngồi ở trong góc hàng đầu tiên, sau đó quay người lại.
Tiếng “cạch cạch cạch” vang lên dồn dập, bông hoa lụa nọ được cánh học sinh truyền đi một cách nhanh chóng.
Đợi đến khi Tạ Miêu dừng gõ, bông hoa vừa vặn rơi vào tay Lưu Đại Giang, lớp (3).
“Được rồi, mời nghe đề.” Tạ Miêu quay đầu lại, mỉm cười ra hiệu Cố Hàm Giang bật một đoạn bài khóa.
Lưu Đại Giang chăm chú lắng nghe, chẳng mất quá nhiều thời gian đã dịch đoạn bài khóa ra.
Bên dưới lập tức rộ lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Tạ Miêu quay lưng lại, tiếp tục vòng truyền hoa tiếp theo.
Mấy thầy cô giáo lặng lẽ đứng ở cửa lớp một lúc, không đi vào làm phiền, lặng lẽ xoay người rời khỏi đó.
“Kết hợp chơi với học, cô bạn Tạ Miêu này quả thực rất có ý tưởng, chẳng trách Tiểu Trịnh khen em ấy suốt ngày. Nếu tôi mà phát hiện được hạt giống tốt vừa có thành tích tốt vừa có thể bảo ban cả lớp như này, tôi cũng muốn khen ngợi với tất cả mọi người.” Thầy Xa nói.
Dù hạt giống có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng là học sinh lớp người ta, giáo viên dạy lớp (7) lớp (8) thì lại để tâm một vấn đề khác, “Thầy Xa, thầy nói xem chúng ta có thể lập một Góc Tiếng Anh như này không? Tôi thấy quả đúng là có lợi cho việc nâng cao thành tích của các em học sinh.”
Thầy Xa trầm ngâm, “Nâng cao thì nâng cao được, chỉ có điều làm tốt như cô bạn này thì khó đấy.”
“Cũng phải.” Giáo viên nọ gật đầu, “Dù gì cái máy ghi âm kia của các em ấy, đúng là khó kiếm quá.”
Mấy giáo viên quay về bàn bạc, quyết định xin nhà trường xem có thể cấp vài cái máy ghi âm cho bọn họ không.
Không ngờ bên lớp 11 cũng nghe nói đến Góc Tiếng Anh bên lớp 10 lập nên, sau khi khảo sát xong cũng xin nhà trường giống như vậy.
Ban lãnh đạo nhà trường tìm Cố Hàm Giang để hỏi thăm, máy ghi âm quá đắt đỏ, chút nguồn tài chính của nhà trường căn bản không mua nổi, chứ đừng nói đến việc cấp cho mỗi khối mấy cái.
Không còn cách nào khác, nhà trường chỉ có thể vừa tuyên truyền lợi ích của Góc Tiếng Anh, động viên các lớp cũng tích cực cố gắng học tập lớp 10 (1); vừa kéo một đường dây ổ cắm cho lớp Tạ Miêu, cung cấp điện cho Tạ Miêu, khích lệ cô phát triển Góc Tiếng Anh to hơn tốt hơn.
Cũng vào lúc này, thầy Trịnh đã đưa ra một kiến nghị cho lãnh đạo nhà trường, “Chúng ta xin cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang danh hiệu Học sinh ba tốt của thành phố đi, vừa hay báo cáo Góc Tiếng Anh này lên Sở giáo dục thành phố, cũng coi như một thử nghiệm và đổi mới táo bạo của trường ta với sự nghiệp giáo dục.”
Mỗi năm trường bọn họ đều tự bầu chọn học sinh ba tốt, nhưng hoàn toàn không thể so bì với học sinh ba tốt của tỉnh và học sinh ba tốt của thành phố.
Nếu như Tạ Miêu có thêm danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố trong học bạ, điều này vô cùng có lợi cho con đường vào Đảng của cô sau này.
Thầy giáo Trịnh ít nhiều cũng có chút lòng riêng, hiệu trưởng nghe thấy thế, càng quan tâm đến cái câu “một thử nghiệm và đổi mới táo bạo của trường ta với sự nghiệp giáo dục”.
Chưa nói đến học sinh ba tốt với chả bốn tốt, nếu có thể để cả thành phố biết, trường Nhất Cao huyện Hồng Hà bọn họ đã đi đầu trước tất cả mọi người về phương diện học Tiếng Anh, thì chỉ có lợi đối với trường bọn họ.
Không chừng, vì chuyện này mà bọn họ còn có nhiều học sinh đầu vào hơn, tuyển được nhiều hạt giống tốt hơn.
Hiệu trưởng đã bị lay động, sau đó đã nhờ người có sở trường viết tài liệu nhất trường là phó hiệu trưởng viết một bản báo cáo đề nghị.
Trong báo cáo đã khen ngợi Tạ Miêu hết lời, đồng thời còn trình bày chi tiết kể từ sau khi lớp 10 (1) lập ra Góc Tiếng Anh, thành tích Tiếng Anh đã được nâng cao rõ rệt thế nào. Dĩ nhiên là cũng không quên nhắc đến sự ủng hộ và thúc đẩy mở rộng của trường Nhất Cao đối với Góc Tiếng Anh.
Tạ Miêu không để ý đến sự xuất hiện của cánh giáo viên, đợi đọc xong bài khóa, cô cầm một bông hoa lụa thủ công lên bục giảng.
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi, đánh trống truyền hoa, tớ sẽ quay lưng lại với mọi người rồi gõ thước vào bàn, các cậu nhân lúc đó truyền bông hoa lụa này đi. Đến lúc tớ dừng gõ, hoa đang ở trong tay ai, người đó sẽ dịch lại một đoạn trong bài khóa vừa rồi.”
Mọi người đã sớm quen với chuyện thỉnh thoảng cô lại nghĩ ra những trò mới mẻ, nghe thấy thế cả lớp đều ngồi ngay ngắn lại, nóng lòng muốn chơi thử.
Tạ Miêu chuyển bông hoa lụa cho học sinh ngồi ở trong góc hàng đầu tiên, sau đó quay người lại.
Tiếng “cạch cạch cạch” vang lên dồn dập, bông hoa lụa nọ được cánh học sinh truyền đi một cách nhanh chóng.
Đợi đến khi Tạ Miêu dừng gõ, bông hoa vừa vặn rơi vào tay Lưu Đại Giang, lớp (3).
“Được rồi, mời nghe đề.” Tạ Miêu quay đầu lại, mỉm cười ra hiệu Cố Hàm Giang bật một đoạn bài khóa.
Lưu Đại Giang chăm chú lắng nghe, chẳng mất quá nhiều thời gian đã dịch đoạn bài khóa ra.
Bên dưới lập tức rộ lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Tạ Miêu quay lưng lại, tiếp tục vòng truyền hoa tiếp theo.
Mấy thầy cô giáo lặng lẽ đứng ở cửa lớp một lúc, không đi vào làm phiền, lặng lẽ xoay người rời khỏi đó.
“Kết hợp chơi với học, cô bạn Tạ Miêu này quả thực rất có ý tưởng, chẳng trách Tiểu Trịnh khen em ấy suốt ngày. Nếu tôi mà phát hiện được hạt giống tốt vừa có thành tích tốt vừa có thể bảo ban cả lớp như này, tôi cũng muốn khen ngợi với tất cả mọi người.” Thầy Xa nói.
Dù hạt giống có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng là học sinh lớp người ta, giáo viên dạy lớp (7) lớp (8) thì lại để tâm một vấn đề khác, “Thầy Xa, thầy nói xem chúng ta có thể lập một Góc Tiếng Anh như này không? Tôi thấy quả đúng là có lợi cho việc nâng cao thành tích của các em học sinh.”
Thầy Xa trầm ngâm, “Nâng cao thì nâng cao được, chỉ có điều làm tốt như cô bạn này thì khó đấy.”
“Cũng phải.” Giáo viên nọ gật đầu, “Dù gì cái máy ghi âm kia của các em ấy, đúng là khó kiếm quá.”
Mấy giáo viên quay về bàn bạc, quyết định xin nhà trường xem có thể cấp vài cái máy ghi âm cho bọn họ không.
Không ngờ bên lớp 11 cũng nghe nói đến Góc Tiếng Anh bên lớp 10 lập nên, sau khi khảo sát xong cũng xin nhà trường giống như vậy.
Ban lãnh đạo nhà trường tìm Cố Hàm Giang để hỏi thăm, máy ghi âm quá đắt đỏ, chút nguồn tài chính của nhà trường căn bản không mua nổi, chứ đừng nói đến việc cấp cho mỗi khối mấy cái.
Không còn cách nào khác, nhà trường chỉ có thể vừa tuyên truyền lợi ích của Góc Tiếng Anh, động viên các lớp cũng tích cực cố gắng học tập lớp 10 (1); vừa kéo một đường dây ổ cắm cho lớp Tạ Miêu, cung cấp điện cho Tạ Miêu, khích lệ cô phát triển Góc Tiếng Anh to hơn tốt hơn.
Cũng vào lúc này, thầy Trịnh đã đưa ra một kiến nghị cho lãnh đạo nhà trường, “Chúng ta xin cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang danh hiệu Học sinh ba tốt của thành phố đi, vừa hay báo cáo Góc Tiếng Anh này lên Sở giáo dục thành phố, cũng coi như một thử nghiệm và đổi mới táo bạo của trường ta với sự nghiệp giáo dục.”
Mỗi năm trường bọn họ đều tự bầu chọn học sinh ba tốt, nhưng hoàn toàn không thể so bì với học sinh ba tốt của tỉnh và học sinh ba tốt của thành phố.
Nếu như Tạ Miêu có thêm danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố trong học bạ, điều này vô cùng có lợi cho con đường vào Đảng của cô sau này.
Thầy giáo Trịnh ít nhiều cũng có chút lòng riêng, hiệu trưởng nghe thấy thế, càng quan tâm đến cái câu “một thử nghiệm và đổi mới táo bạo của trường ta với sự nghiệp giáo dục”.
Chưa nói đến học sinh ba tốt với chả bốn tốt, nếu có thể để cả thành phố biết, trường Nhất Cao huyện Hồng Hà bọn họ đã đi đầu trước tất cả mọi người về phương diện học Tiếng Anh, thì chỉ có lợi đối với trường bọn họ.
Không chừng, vì chuyện này mà bọn họ còn có nhiều học sinh đầu vào hơn, tuyển được nhiều hạt giống tốt hơn.
Hiệu trưởng đã bị lay động, sau đó đã nhờ người có sở trường viết tài liệu nhất trường là phó hiệu trưởng viết một bản báo cáo đề nghị.
Trong báo cáo đã khen ngợi Tạ Miêu hết lời, đồng thời còn trình bày chi tiết kể từ sau khi lớp 10 (1) lập ra Góc Tiếng Anh, thành tích Tiếng Anh đã được nâng cao rõ rệt thế nào. Dĩ nhiên là cũng không quên nhắc đến sự ủng hộ và thúc đẩy mở rộng của trường Nhất Cao đối với Góc Tiếng Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.