Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 205:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
“Cũng bình thường thôi.”
Tạ Miêu cười với cô bạn, lấy đề của lớp ôn thi chưa làm xong ra làm tiếp.
Nữ sinh kia vịn vào lưng ghế của mình, nghiêng đầu nhìn Tạ Miêu làm bài, “Cậu làm đề nhanh thật đấy, thảo nào chưa đến một tiếng đã làm xong bài kiểm tra rồi.”
“Làm nhiều luyện nhiều, cậu cũng có thể nâng cao tốc độ thôi.”
Tạ Miêu nói xong, gần như vừa mới đọc xong đề bài, đã chọn ngay được đáp án chính xác.
Nữ sinh kia trố mắt nhìn cô làm liền ba câu chọn đáp án trong vòng 1 phút, mắt cũng chẳng chớp lần nào.
Tốc, tốc độ gì thế này? Cũng quá...
“Má ơi, Tạ Miêu cậu cũng trâu bò quá nhỉ?” Có người thay cô bạn nói ra tiếng lòng của mình.
Nữ sinh kia ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lưu Văn Cường đang đứng bên bàn Tạ Miêu.
Hai mắt tên kia tỏa sáng, nhìn chằm chằm tờ đề Tạ Miêu đang làm không rời mắt, “Đề thi này lớp mình chưa làm bao giờ, chẳng lẽ là đề thi của lớp ôn thi?”
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói oang oác, Tạ Miêu hơi ngừng bút lại một lát, gật đầu, “Ừm.”
“Giỏi, cậu giỏi ghê á.”
Lưu Văn Cường khen ngợi từ đáy lòng, nghĩ đến gì đó lại nói: “À gì nhỉ, những lời tớ nói trước giờ học không có ý gì khác, là thầy Vương bảo mọi người đoán, tớ nghĩ cậu học hành khá chăm chỉ bèn đoán là cậu, không ngờ lại đoán đúng thật.”
Tạ Miêu cũng không điếc, sao không biết lúc Trần Lập Quốc nói Lưu Văn Cương đoán cô là người được điểm cao nhất lớp, người trong lớp đã có phản ứng gì. Cô chỉ không ngờ, đối phương lại cất công đến đây để giải thích với cô.
Tạ Miêu dừng bút lại, ánh mắt có thêm ý cười thật lòng, “Không sao, ánh mắt của cậu chuẩn phết đấy.”
Nhìn Tạ Miêu ở khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp tuyệt của cô càng có sức sát thương hơn.
Nhất là khi cô cười lên, đôi mắt đào hoa long lanh gợn sóng, đúng là khiến người ta không thể nào rời mắt.
Lưu Văn Cường lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, nhìn Tạ Miêu mà đến tay cũng không biết nên để ở đâu.
Đúng lúc này, có giáo viên đến gõ cửa lớp 10 (2), “Tạ Miêu lớp các em có đấy không?”
“Có ạ.” Tạ Miêu vội vàng đứng dậy.
Thầy giáo có dáng người không cao kia nhìn chăm chú cô một hồi rồi nói: “Thông báo cho em chút, giờ tự học tối nay đến phòng học trống thứ hai bên phía Đông tòa nhà 3 tầng báo danh, học lớp ôn thi Toán, em đừng quên đấy.”
Tạ Miêu bôn ba đến đây là vì cuộc thi Tiếng Anh, không ngờ nhà trường còn chuẩn bị cho cô tham gia lớp ôn thi Toán.
Cô cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, “Vâng thưa thầy.”
Có lẽ thầy giáo kia có tính quả quyết mau lẹ, thấy cô gật đầu thì cũng không nán lại thêm, xoay người bước nhanh rời khỏi đó.
Mà trong phòng học lớp (2) lại vì sự xuất hiện của thầy ấy, mà dấy lên một trận xôn xao.
Nếu chỉ có một môn Tiếng Anh thì không nói, đằng nào lớp bọn họ đã có một người học lệch nghiêm trọng là Khưu Hồng Mai rồi.
Hai môn Tiếng Anh và Toán đều được chọn vào lớp ôn thi, chỉ có thể chứng minh một điều... Tạ Miêu chính là trùm học cực giỏi chính hiệu.
Ánh mắt đám học sinh trong lớp nhìn Tạ Miêu lại thay đổi, thậm chí có người còn lẩm bẩm nhất định phải tìm người để nghe ngóng lý lịch của cô.
Ngay cả một người ngồi sau cô chẳng quan tâm gì khác ngoài việc học như Triển Bằng, cũng ngẩng đầu, khó có lần nghiêm túc đánh giá cô.
Tình tiết bẻ lái luôn mang đến cho người ta sự chấn động lớn. Chưa đến buổi trưa, ở lớp chọn khác đã có người biết nữ sinh mới chuyển đến lớp (2) không những xinh xắn, mà thành tích cũng tốt, ít nhất hai môn Tiếng Anh và Toán đều thuộc top đầu.
Đến tối Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi Toán, ánh mắt học sinh trong lớp nhìn cô tuy vẫn còn săm soi, hoài nghi, nhưng không còn bài xích nữa.
Thái độ của ông thầy thấp bé họ Cao kia với Tạ Miêu cũng rất bình thường.
Lần đầu tiên Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi Toán, đúng vào lúc làm đề. Sau khi thầy Cao phát đề xuống, nói riêng với cô: “Biết thì làm, không biết thì cứ coi như đề tham khảo, đừng vội, sau này thầy sẽ bổ túc cho em những bài giảng trước đó.”
Thầy ấy nói được làm được. Sau khi học xong tiết thứ nhất, tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối, liền giữ Tạ Miêu lại lớp ôn thi Toán.
“Thấy đến xem xem kiến thức căn bản của em thế nào, cần bắt đầu bổ túc từ chỗ nào.”
Thầy Cao tìm ra bài của Tạ Miêu rồi đặt lên đầu tiên, mở nắp bút chuẩn bị chấm điểm thì sững người.
Thầy ấy bất ngờ nhìn Tạ Miêu một cái, lật trước lật sau bài thi xem một lượt, hỏi cô: “Trước đây từng làm đề thi rồi à?”
“Từng nhìn thấy ở chỗ người khác, em xem thì khá hứng thú, liền nghiên cứu một chút.”
Tạ Miêu cười với cô bạn, lấy đề của lớp ôn thi chưa làm xong ra làm tiếp.
Nữ sinh kia vịn vào lưng ghế của mình, nghiêng đầu nhìn Tạ Miêu làm bài, “Cậu làm đề nhanh thật đấy, thảo nào chưa đến một tiếng đã làm xong bài kiểm tra rồi.”
“Làm nhiều luyện nhiều, cậu cũng có thể nâng cao tốc độ thôi.”
Tạ Miêu nói xong, gần như vừa mới đọc xong đề bài, đã chọn ngay được đáp án chính xác.
Nữ sinh kia trố mắt nhìn cô làm liền ba câu chọn đáp án trong vòng 1 phút, mắt cũng chẳng chớp lần nào.
Tốc, tốc độ gì thế này? Cũng quá...
“Má ơi, Tạ Miêu cậu cũng trâu bò quá nhỉ?” Có người thay cô bạn nói ra tiếng lòng của mình.
Nữ sinh kia ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lưu Văn Cường đang đứng bên bàn Tạ Miêu.
Hai mắt tên kia tỏa sáng, nhìn chằm chằm tờ đề Tạ Miêu đang làm không rời mắt, “Đề thi này lớp mình chưa làm bao giờ, chẳng lẽ là đề thi của lớp ôn thi?”
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói oang oác, Tạ Miêu hơi ngừng bút lại một lát, gật đầu, “Ừm.”
“Giỏi, cậu giỏi ghê á.”
Lưu Văn Cường khen ngợi từ đáy lòng, nghĩ đến gì đó lại nói: “À gì nhỉ, những lời tớ nói trước giờ học không có ý gì khác, là thầy Vương bảo mọi người đoán, tớ nghĩ cậu học hành khá chăm chỉ bèn đoán là cậu, không ngờ lại đoán đúng thật.”
Tạ Miêu cũng không điếc, sao không biết lúc Trần Lập Quốc nói Lưu Văn Cương đoán cô là người được điểm cao nhất lớp, người trong lớp đã có phản ứng gì. Cô chỉ không ngờ, đối phương lại cất công đến đây để giải thích với cô.
Tạ Miêu dừng bút lại, ánh mắt có thêm ý cười thật lòng, “Không sao, ánh mắt của cậu chuẩn phết đấy.”
Nhìn Tạ Miêu ở khoảng cách gần, khuôn mặt đẹp tuyệt của cô càng có sức sát thương hơn.
Nhất là khi cô cười lên, đôi mắt đào hoa long lanh gợn sóng, đúng là khiến người ta không thể nào rời mắt.
Lưu Văn Cường lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, nhìn Tạ Miêu mà đến tay cũng không biết nên để ở đâu.
Đúng lúc này, có giáo viên đến gõ cửa lớp 10 (2), “Tạ Miêu lớp các em có đấy không?”
“Có ạ.” Tạ Miêu vội vàng đứng dậy.
Thầy giáo có dáng người không cao kia nhìn chăm chú cô một hồi rồi nói: “Thông báo cho em chút, giờ tự học tối nay đến phòng học trống thứ hai bên phía Đông tòa nhà 3 tầng báo danh, học lớp ôn thi Toán, em đừng quên đấy.”
Tạ Miêu bôn ba đến đây là vì cuộc thi Tiếng Anh, không ngờ nhà trường còn chuẩn bị cho cô tham gia lớp ôn thi Toán.
Cô cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, “Vâng thưa thầy.”
Có lẽ thầy giáo kia có tính quả quyết mau lẹ, thấy cô gật đầu thì cũng không nán lại thêm, xoay người bước nhanh rời khỏi đó.
Mà trong phòng học lớp (2) lại vì sự xuất hiện của thầy ấy, mà dấy lên một trận xôn xao.
Nếu chỉ có một môn Tiếng Anh thì không nói, đằng nào lớp bọn họ đã có một người học lệch nghiêm trọng là Khưu Hồng Mai rồi.
Hai môn Tiếng Anh và Toán đều được chọn vào lớp ôn thi, chỉ có thể chứng minh một điều... Tạ Miêu chính là trùm học cực giỏi chính hiệu.
Ánh mắt đám học sinh trong lớp nhìn Tạ Miêu lại thay đổi, thậm chí có người còn lẩm bẩm nhất định phải tìm người để nghe ngóng lý lịch của cô.
Ngay cả một người ngồi sau cô chẳng quan tâm gì khác ngoài việc học như Triển Bằng, cũng ngẩng đầu, khó có lần nghiêm túc đánh giá cô.
Tình tiết bẻ lái luôn mang đến cho người ta sự chấn động lớn. Chưa đến buổi trưa, ở lớp chọn khác đã có người biết nữ sinh mới chuyển đến lớp (2) không những xinh xắn, mà thành tích cũng tốt, ít nhất hai môn Tiếng Anh và Toán đều thuộc top đầu.
Đến tối Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi Toán, ánh mắt học sinh trong lớp nhìn cô tuy vẫn còn săm soi, hoài nghi, nhưng không còn bài xích nữa.
Thái độ của ông thầy thấp bé họ Cao kia với Tạ Miêu cũng rất bình thường.
Lần đầu tiên Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi Toán, đúng vào lúc làm đề. Sau khi thầy Cao phát đề xuống, nói riêng với cô: “Biết thì làm, không biết thì cứ coi như đề tham khảo, đừng vội, sau này thầy sẽ bổ túc cho em những bài giảng trước đó.”
Thầy ấy nói được làm được. Sau khi học xong tiết thứ nhất, tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối, liền giữ Tạ Miêu lại lớp ôn thi Toán.
“Thấy đến xem xem kiến thức căn bản của em thế nào, cần bắt đầu bổ túc từ chỗ nào.”
Thầy Cao tìm ra bài của Tạ Miêu rồi đặt lên đầu tiên, mở nắp bút chuẩn bị chấm điểm thì sững người.
Thầy ấy bất ngờ nhìn Tạ Miêu một cái, lật trước lật sau bài thi xem một lượt, hỏi cô: “Trước đây từng làm đề thi rồi à?”
“Từng nhìn thấy ở chỗ người khác, em xem thì khá hứng thú, liền nghiên cứu một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.