Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 213:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Thực ra lời này của cô giáo là nói cho Phùng Lệ Hoa nghe.
Từ lúc bị Tạ Miêu đánh bại với khoảng cách chín điểm, Phùng Lệ Hoa bắt đầu điên cuồng học tiếng Anh và tìm đến Đường Quyên để học kèm.
Cô làm gì có nhiều thời gian như vậy, lúc quá bận rộn luôn bảo cháu gái tự mình xem.
Kết quả Phùng Lệ Hoa chịu không nổi áp lực, có lần còn đỏ mắt hỏi có phải cô ấy thích Tạ Miêu lắm không, cảm thấy Tạ Miêu giỏi hơn, thích hợp tham gia cuộc thi hơn Phùng Lệ Hoa, nên mới lần nào cũng giúp cậu ta soạn đề, quan tâm chăm sóc cậu ta.
Lúc đó Đường Quyên chỉ muốn phun ra ngụm máu.
Cô cháu gái này có phải học đến ngốc rồi không?
Con mắt nào của nó thấy cô thích Tạ Miêu chứ? Hả?
Tạ Miêu cũng chẳng quan tâm cặp dì cháu đó nóng ruột với mình như thế nào. Cô cười rồi cất đề đi, sau đó trở về lớp với Phó Linh.
Tiết tự học thứ hai vào buổi tối đã xong, nhưng trong phòng vẫn có hơn mười học sinh chưa đi, hẳn mấy cái đầu chụm lại chỗ Trần Lập Quốc.
“Má nó chứ, đề này lão Cao ra khó quá đi? Tớ đối chiếu với người khác cả tối ra ba đáp án rồi.”
“Thôi đi, ít nhất cậu còn giải ra được một đáp án, còn tớ căn bản không biết làm như nào này.”
Thấy Triển Bằng dọn đồ chuẩn bị ra về, Trần Lập Quốc liền gọi kéo cậu ta lại, “Triển Bằng, đề thi lão Cao để lại hôm qua cậu làm xong hết rồi chứ nhỉ?”
“Ừm.” Triển Bằng lạnh nhạt đáp một tiếng.
Trần Lập Quốc hỏi cậu ta, “Đáp án của câu hỏi nhỏ cuối cùng của bài cuối là gì thế?”
“1.” Triển Bằng nói.
Trần Lập Quốc vui vẻ ngay tắc lự, “Giống y xì đúc tớ, tớ nói tớ làm đúng mà ha ha ha ha.”
Tạ Miêu nghe thế bèn nhướn mày nghi hoặc.
Câu hỏi mà lão Cao để lại hôm qua tuy khó, nhưng lại là dạng câu hỏi thường gặp, kiếp trước cô đã làm qua không dưới một lần.
Cô giải đề theo phương pháp đã học được từ kiếp trước, nhưng đáp án có được không phải là cái này, lẽ nào thời gian dài quá nên cô nhớ không đúng ư?
Đúng vào lúc này, có bạn học đã chú ý đến cô, “Tạ Miêu, cậu giải ra bao nhiêu?”
Tạ Miêu ở ký túc xá, cô thường tranh thủ ba đêm để chép đề của lớp bồi dưỡng, mọi người biết cô chắc chắn đã làm xong rồi.
Tạ Miêu cảm thấy có thể mọi người đã vô thức tin tưởng đáp án của Triển Bằng, nhưng cô vẫn làm thế nào thì nói thế ấy, “0.”
0?
Cả đám bỗng sững sờ.
Đây là kết quả thứ tư rồi, hơn nữa con số 0 này rõ ràng khác với ba đáp án còn lại.
“Cậu làm thế nào đấy?” Có người hỏi Tạ Miêu.
Tạ Miêu nói sơ qua các bước giải.
Không ngờ vừa mới nói được vài câu, Triển Bằng đã đi đến cửa bỗng nhiên quay trở lại, “Cho tớ mượn bài của cậu xem một lát.”
Con người của Triển Bằng trừ học hành ra, dường như chẳng còn mối quan tâm nào khác. Hai người họ một người trước một ngồi sau hơn một tháng nhưng cũng chẳng nói được mấy câu.
Tạ Miêu không ngờ được cậu ta muốn xem bài thi của mình, nhưng cô vẫn lấy trong hộc bàn ra rồi đưa cho cậu ta.
Triển Bằng liếc qua, rồi trở về ngồi ở vị trí của mình, lấy bút và vở ra bắt đầu tính toán.
Cảnh tượng này khiến cho các bạn khác bất ngờ một chút.
Thế là thế nào?
Tự dưng mặt nghiêm trọng với Tạ Miêu, định kiểm chứng xem Tạ Miêu làm sai như thế nào ư?
Đám Trần Lập Quốc không nhịn được bèn đi đến xem, nhưng chỉ thấy Triển Bằng cặm cụi tính toán một hồi, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tạ Miêu, ánh mắt thâm sâu, “Có lẽ cậu làm đúng rồi.”
Tạ Miêu làm đúng rồi?
Thế có nghĩa là bọn họ, bao gồm cả Triển Bằng đứng đầu toàn thành phố đều làm sai hết sao?
Đám đông có chút không dám tin, lũ lượt kéo đến xem bài của Tạ Miêu, “Chẳng nhìn ra làm đúng chỗ nào.”
“Đúng hay sai ngày mai thầy Cao giải đề là biết.”
Triển Bằng đóng nắp bút lại, cất bút và vở lại vào cặp rồi ra về.
Những bạn học khác nhìn từng bước giải của Tạ Miêu nhưng cũng không phát hiện được gì, chẳng bao lâu cũng giải tán hết.
Kết quả là, vào tiết bồi dưỡng của tối ngày hôm sau, thầy Cao vừa nói đáp án, cả lớp bồi dưỡng như chết lặng.
Tạ Miêu thực sự đã làm đúng!
Trần Lập Quốc nhìn các bước giải có hơi quen mắt trên bảng đen, bỗng cậu siết chặt lồng ngực.
Mẹ nó, cái mồm quạ đen của Lưu Văn Cường, tốt không linh xấu thì lại linh, về nhà phải đánh vỡ cái alo của cậu ta mới được.
Ngày hôm sau, một cặp anh em tốt đi đến một góc vắng vẻ để thảo luận về tính khả thi của việc cắt đứt tình anh em.
Còn Tạ Miêu lại cầm hai bài thi, chuẩn bị ngồi xe về nhà khi tiết thứ hai buổi chiều kết thúc.
Trường của bọn họ đã có thông báo, tuần sau nữa sẽ thi cuối kỳ để làm trường thi cho kỳ thi tuyển sinh Đại học.
Mà thời gian cách lúc Cố Hàm Giang thi đại học cũng chỉ còn nửa tháng mà thôi.
Từ lúc bị Tạ Miêu đánh bại với khoảng cách chín điểm, Phùng Lệ Hoa bắt đầu điên cuồng học tiếng Anh và tìm đến Đường Quyên để học kèm.
Cô làm gì có nhiều thời gian như vậy, lúc quá bận rộn luôn bảo cháu gái tự mình xem.
Kết quả Phùng Lệ Hoa chịu không nổi áp lực, có lần còn đỏ mắt hỏi có phải cô ấy thích Tạ Miêu lắm không, cảm thấy Tạ Miêu giỏi hơn, thích hợp tham gia cuộc thi hơn Phùng Lệ Hoa, nên mới lần nào cũng giúp cậu ta soạn đề, quan tâm chăm sóc cậu ta.
Lúc đó Đường Quyên chỉ muốn phun ra ngụm máu.
Cô cháu gái này có phải học đến ngốc rồi không?
Con mắt nào của nó thấy cô thích Tạ Miêu chứ? Hả?
Tạ Miêu cũng chẳng quan tâm cặp dì cháu đó nóng ruột với mình như thế nào. Cô cười rồi cất đề đi, sau đó trở về lớp với Phó Linh.
Tiết tự học thứ hai vào buổi tối đã xong, nhưng trong phòng vẫn có hơn mười học sinh chưa đi, hẳn mấy cái đầu chụm lại chỗ Trần Lập Quốc.
“Má nó chứ, đề này lão Cao ra khó quá đi? Tớ đối chiếu với người khác cả tối ra ba đáp án rồi.”
“Thôi đi, ít nhất cậu còn giải ra được một đáp án, còn tớ căn bản không biết làm như nào này.”
Thấy Triển Bằng dọn đồ chuẩn bị ra về, Trần Lập Quốc liền gọi kéo cậu ta lại, “Triển Bằng, đề thi lão Cao để lại hôm qua cậu làm xong hết rồi chứ nhỉ?”
“Ừm.” Triển Bằng lạnh nhạt đáp một tiếng.
Trần Lập Quốc hỏi cậu ta, “Đáp án của câu hỏi nhỏ cuối cùng của bài cuối là gì thế?”
“1.” Triển Bằng nói.
Trần Lập Quốc vui vẻ ngay tắc lự, “Giống y xì đúc tớ, tớ nói tớ làm đúng mà ha ha ha ha.”
Tạ Miêu nghe thế bèn nhướn mày nghi hoặc.
Câu hỏi mà lão Cao để lại hôm qua tuy khó, nhưng lại là dạng câu hỏi thường gặp, kiếp trước cô đã làm qua không dưới một lần.
Cô giải đề theo phương pháp đã học được từ kiếp trước, nhưng đáp án có được không phải là cái này, lẽ nào thời gian dài quá nên cô nhớ không đúng ư?
Đúng vào lúc này, có bạn học đã chú ý đến cô, “Tạ Miêu, cậu giải ra bao nhiêu?”
Tạ Miêu ở ký túc xá, cô thường tranh thủ ba đêm để chép đề của lớp bồi dưỡng, mọi người biết cô chắc chắn đã làm xong rồi.
Tạ Miêu cảm thấy có thể mọi người đã vô thức tin tưởng đáp án của Triển Bằng, nhưng cô vẫn làm thế nào thì nói thế ấy, “0.”
0?
Cả đám bỗng sững sờ.
Đây là kết quả thứ tư rồi, hơn nữa con số 0 này rõ ràng khác với ba đáp án còn lại.
“Cậu làm thế nào đấy?” Có người hỏi Tạ Miêu.
Tạ Miêu nói sơ qua các bước giải.
Không ngờ vừa mới nói được vài câu, Triển Bằng đã đi đến cửa bỗng nhiên quay trở lại, “Cho tớ mượn bài của cậu xem một lát.”
Con người của Triển Bằng trừ học hành ra, dường như chẳng còn mối quan tâm nào khác. Hai người họ một người trước một ngồi sau hơn một tháng nhưng cũng chẳng nói được mấy câu.
Tạ Miêu không ngờ được cậu ta muốn xem bài thi của mình, nhưng cô vẫn lấy trong hộc bàn ra rồi đưa cho cậu ta.
Triển Bằng liếc qua, rồi trở về ngồi ở vị trí của mình, lấy bút và vở ra bắt đầu tính toán.
Cảnh tượng này khiến cho các bạn khác bất ngờ một chút.
Thế là thế nào?
Tự dưng mặt nghiêm trọng với Tạ Miêu, định kiểm chứng xem Tạ Miêu làm sai như thế nào ư?
Đám Trần Lập Quốc không nhịn được bèn đi đến xem, nhưng chỉ thấy Triển Bằng cặm cụi tính toán một hồi, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Tạ Miêu, ánh mắt thâm sâu, “Có lẽ cậu làm đúng rồi.”
Tạ Miêu làm đúng rồi?
Thế có nghĩa là bọn họ, bao gồm cả Triển Bằng đứng đầu toàn thành phố đều làm sai hết sao?
Đám đông có chút không dám tin, lũ lượt kéo đến xem bài của Tạ Miêu, “Chẳng nhìn ra làm đúng chỗ nào.”
“Đúng hay sai ngày mai thầy Cao giải đề là biết.”
Triển Bằng đóng nắp bút lại, cất bút và vở lại vào cặp rồi ra về.
Những bạn học khác nhìn từng bước giải của Tạ Miêu nhưng cũng không phát hiện được gì, chẳng bao lâu cũng giải tán hết.
Kết quả là, vào tiết bồi dưỡng của tối ngày hôm sau, thầy Cao vừa nói đáp án, cả lớp bồi dưỡng như chết lặng.
Tạ Miêu thực sự đã làm đúng!
Trần Lập Quốc nhìn các bước giải có hơi quen mắt trên bảng đen, bỗng cậu siết chặt lồng ngực.
Mẹ nó, cái mồm quạ đen của Lưu Văn Cường, tốt không linh xấu thì lại linh, về nhà phải đánh vỡ cái alo của cậu ta mới được.
Ngày hôm sau, một cặp anh em tốt đi đến một góc vắng vẻ để thảo luận về tính khả thi của việc cắt đứt tình anh em.
Còn Tạ Miêu lại cầm hai bài thi, chuẩn bị ngồi xe về nhà khi tiết thứ hai buổi chiều kết thúc.
Trường của bọn họ đã có thông báo, tuần sau nữa sẽ thi cuối kỳ để làm trường thi cho kỳ thi tuyển sinh Đại học.
Mà thời gian cách lúc Cố Hàm Giang thi đại học cũng chỉ còn nửa tháng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.