Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 218:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Cậu bé nói vẫn chưa tròn chữ, nghiêng đầu hàm hồ nói: “Chị, chị đẹp quá.”
Cố Hàm Giang nhíu mày, “Con cái nhà ai vậy?”
Tạ Miêu lại rất thích trẻ con, cô mỉm cười xoa đầu nó, “Bé cưng, em tên gì?”
Kiếp trước, việc mọi người gọi các bạn nhỏ là bé cưng rất thường thấy.
Nhưng người ở thời đại này nghe thấy từ này lại cảm thấy thân thiết quá mức, đặc biệt là Cố Hàm Giang.
Ánh mắt của anh nhìn đứa bé bỗng trở nên mất thiện cảm.
Cậu bé không nhận ra mà giơ ba ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm lên, non nớt ngây thơ trả lời câu hỏi của Tạ Miêu: “Bốn, bốn tủi.” (*)
(*) Ghi “tủi” để nhấn mạnh cách nói chuyện chưa chuẩn của bé.
“Đây là số bốn của em hả?” Tạ Miêu cảm thấy buồn cười.
Cậu bé nghe thấy liếc nhìn những ngón tay nhỏ của mình, rồi gập một ngón lại, “Bốn tủi.”
Lúc này Tạ Miêu không thể nhịn cười được nữa.
Chỉ tiếc cô còn cười chưa được bao lâu, một giọng nói làm cụt hứng ở bên cạnh chen vào.
Cố Hàm Giang túm cổ áo của cậu bé, cố gắng nhẫn nhịn, “Nhóc bỏ ra trước đi, anh và chị ấy còn phải ăn cơm.”
Nhưng cậu bé nhìn anh, rồi dụi mặt vào chân của Tạ Miêu, “Chị ơi, chú này đáng sợ quá.”
Ch…chú?
Mặt của Cố Hàm Giang đen ngòm, “Nhóc nói cái gì hả?”
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, cậu bé nghe thế càng ôm Tạ Miêu chặt hơn, “Chị cứu em!”
Chính vào lúc Cố Hàm Giang chuẩn bị đi đến cưỡng ép xách thằng bé xuống thì một người phụ nữ mang đồ phục vụ vội vã chạy đến.
“Xin lỗi, dì không để ý một chút mà nó chạy đi rồi, không làm phiền hai người chứ?”
Tạ Miêu muốn nói không sao, nhưng Cố Hàm Giang đã trầm giọng nói: “Làm phiền rồi đấy.”
Người phụ nữ đó nghe thế có chút lúng túng, vội vã chạy lên túm lấy con trai mình, “Đã nói con đừng chạy lung tung rồi mà? Con không nghe lời lần sau mẹ không dẫn đến đây nữa đâu.”
Nhưng cậu bé cứ ôm chặt Tạ Miêu không chịu buông, “Con muốn chị ấy, muốn chị xinh đẹp này cơ!”
Sau đó người phụ nữ cưỡng ép lôi cậu bé ra, cậu bé vẫn gân cổ lên gào khóc, khiến cho người phụ nữ nọ càng thêm xấu hổ.
“Dì và bố nó đều đi làm, con không ai trông, thế nên mới đem đến đây. Trước đây nó ngoan lắm, không ngờ hôm nay nó quấn lấy cháu không buông, có lẽ cháu xinh xắn quá, thằng bé này nó thích mấy chị gái xinh xinh lắm.”
Lúc đến giúp hai người chọn món, dì ấy xin lỗi Tạ Miêu, còn nhỏ tiếng nói với họ xem như bồi thường: “Hôm nay nhà bếp có cá thịt, hai cháu muốn ăn gì? Dì chọn giúp hai đứa.”
Tiệm cơm quốc doanh và cửa hàng hợp tác xã cung ứng đều là đơn vị tốt trong thời đại này, mặc dù lương không cao, nhưng khi bước ra ngoài thì rất oách.
Lúc Tạ Miêu và Tạ Vệ Dân đến đây ăn cơm lần trước cũng là cô phục vụ này chọn món.
Nhưng hôm đó dì ta không mang theo con nhỏ, phớt lờ Tạ Miêu và Tạ Vệ Dân, hỏi món gì ngon cũng nói không có.
Nói chứ, bữa cơm này của cô có tính là có được nhờ quẹt mặt* không?
* 刷脸: người có ngoại hình ưa nhìn có thể nhận được một số đãi ngộ đặc biệt vì ngoại hình của họ, đi đâu mua gì chỉ mặt lộ mặt ra, không cần quẹt thẻ hay trả tiền làm gì.
Tạ Miêu không kìm được sờ lên gò má còn mềm hơn cả trứng gà bóc.
Tạ Miêu không ngờ chỉ một câu gọi chú của cậu bé lại khiến Cố Hàm Giang giận dai như vậy.
Cả buổi cơm anh luôn trầm lặng, lúc đưa cô về trường càng không nhịn được hỏi cô: “Trông anh già lắm sao?”
Tạ Miêu sững người, “Trông già? Anh trông già chỗ nào?”
Vừa nói xong, đột nhiên cô hiểu ra, buồn cười, “Anh còn nhớ chuyện đó à? Thằng nhóc gọi bậy thôi, anh cũng tưởng là thật à?”
“Nhưng nó gọi em là chị.”
Biểu cảm của Cố Hàm Giang rất nghiêm túc, giống như là đang nghiên cứu vấn đề học thuật nào đó, “Rõ ràng hai chúng ta là một cặp anh chị mà.”
Không biết vì sao, hai chữ cặp đôi này vừa thốt ra, Tạ Miêu bỗng dưng lại nhớ đến câu mà bạn học nói cô với Triển Bằng.
Không phải anh ấy cố ý chứ? Không phải đâu nhỉ?
Thời tiết quá oi bức, con người dễ buồn ngủ vào buổi trưa, vì thế tiết học buổi chiều đã được dời lui nửa tiếng.
Sau khi Tạ Miêu tạm biệt Cố Hàm Giang ở cổng trường, cô về phòng ngủ một giấc rồi mới sắp xếp đồ đến học lớp bồi dưỡng tiếng Anh.
Bài thi tiếng Anh hôm qua đã chấm xong, không ngoài dự liệu, Tạ Miêu đạt điểm cao nhất cả lớp.
Khi đọc đến điểm số của Tạ Miêu, Đường Quyên nhìn Tạ Miêu với ánh mắt phức tạp, “Tạ Miêu, 91 điểm.”
Tiếng Anh bồi dưỡng khó hơn rất nhiều, bài thi này còn chưa tới nửa lớp đạt điểm chuẩn.
Trong đó đa số đều nằm trong 60-70 điểm, trên 75 điểm chỉ có ba người, Phó Linh 76 điểm, Phùng Lệ Hoa 81, Tạ Miêu 91.
Từ 81 đến 91, Tạ Miêu hơn Phùng Lệ Hoa tròn 10 điểm.
Huống hồ giáo viên ra đề này đã từng nói, bên trường trung học số bốn thành phố ở tỉnh cũng không có quá ba học sinh có thể đạt được 90 điểm trở lên.
Cố Hàm Giang nhíu mày, “Con cái nhà ai vậy?”
Tạ Miêu lại rất thích trẻ con, cô mỉm cười xoa đầu nó, “Bé cưng, em tên gì?”
Kiếp trước, việc mọi người gọi các bạn nhỏ là bé cưng rất thường thấy.
Nhưng người ở thời đại này nghe thấy từ này lại cảm thấy thân thiết quá mức, đặc biệt là Cố Hàm Giang.
Ánh mắt của anh nhìn đứa bé bỗng trở nên mất thiện cảm.
Cậu bé không nhận ra mà giơ ba ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm lên, non nớt ngây thơ trả lời câu hỏi của Tạ Miêu: “Bốn, bốn tủi.” (*)
(*) Ghi “tủi” để nhấn mạnh cách nói chuyện chưa chuẩn của bé.
“Đây là số bốn của em hả?” Tạ Miêu cảm thấy buồn cười.
Cậu bé nghe thấy liếc nhìn những ngón tay nhỏ của mình, rồi gập một ngón lại, “Bốn tủi.”
Lúc này Tạ Miêu không thể nhịn cười được nữa.
Chỉ tiếc cô còn cười chưa được bao lâu, một giọng nói làm cụt hứng ở bên cạnh chen vào.
Cố Hàm Giang túm cổ áo của cậu bé, cố gắng nhẫn nhịn, “Nhóc bỏ ra trước đi, anh và chị ấy còn phải ăn cơm.”
Nhưng cậu bé nhìn anh, rồi dụi mặt vào chân của Tạ Miêu, “Chị ơi, chú này đáng sợ quá.”
Ch…chú?
Mặt của Cố Hàm Giang đen ngòm, “Nhóc nói cái gì hả?”
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, cậu bé nghe thế càng ôm Tạ Miêu chặt hơn, “Chị cứu em!”
Chính vào lúc Cố Hàm Giang chuẩn bị đi đến cưỡng ép xách thằng bé xuống thì một người phụ nữ mang đồ phục vụ vội vã chạy đến.
“Xin lỗi, dì không để ý một chút mà nó chạy đi rồi, không làm phiền hai người chứ?”
Tạ Miêu muốn nói không sao, nhưng Cố Hàm Giang đã trầm giọng nói: “Làm phiền rồi đấy.”
Người phụ nữ đó nghe thế có chút lúng túng, vội vã chạy lên túm lấy con trai mình, “Đã nói con đừng chạy lung tung rồi mà? Con không nghe lời lần sau mẹ không dẫn đến đây nữa đâu.”
Nhưng cậu bé cứ ôm chặt Tạ Miêu không chịu buông, “Con muốn chị ấy, muốn chị xinh đẹp này cơ!”
Sau đó người phụ nữ cưỡng ép lôi cậu bé ra, cậu bé vẫn gân cổ lên gào khóc, khiến cho người phụ nữ nọ càng thêm xấu hổ.
“Dì và bố nó đều đi làm, con không ai trông, thế nên mới đem đến đây. Trước đây nó ngoan lắm, không ngờ hôm nay nó quấn lấy cháu không buông, có lẽ cháu xinh xắn quá, thằng bé này nó thích mấy chị gái xinh xinh lắm.”
Lúc đến giúp hai người chọn món, dì ấy xin lỗi Tạ Miêu, còn nhỏ tiếng nói với họ xem như bồi thường: “Hôm nay nhà bếp có cá thịt, hai cháu muốn ăn gì? Dì chọn giúp hai đứa.”
Tiệm cơm quốc doanh và cửa hàng hợp tác xã cung ứng đều là đơn vị tốt trong thời đại này, mặc dù lương không cao, nhưng khi bước ra ngoài thì rất oách.
Lúc Tạ Miêu và Tạ Vệ Dân đến đây ăn cơm lần trước cũng là cô phục vụ này chọn món.
Nhưng hôm đó dì ta không mang theo con nhỏ, phớt lờ Tạ Miêu và Tạ Vệ Dân, hỏi món gì ngon cũng nói không có.
Nói chứ, bữa cơm này của cô có tính là có được nhờ quẹt mặt* không?
* 刷脸: người có ngoại hình ưa nhìn có thể nhận được một số đãi ngộ đặc biệt vì ngoại hình của họ, đi đâu mua gì chỉ mặt lộ mặt ra, không cần quẹt thẻ hay trả tiền làm gì.
Tạ Miêu không kìm được sờ lên gò má còn mềm hơn cả trứng gà bóc.
Tạ Miêu không ngờ chỉ một câu gọi chú của cậu bé lại khiến Cố Hàm Giang giận dai như vậy.
Cả buổi cơm anh luôn trầm lặng, lúc đưa cô về trường càng không nhịn được hỏi cô: “Trông anh già lắm sao?”
Tạ Miêu sững người, “Trông già? Anh trông già chỗ nào?”
Vừa nói xong, đột nhiên cô hiểu ra, buồn cười, “Anh còn nhớ chuyện đó à? Thằng nhóc gọi bậy thôi, anh cũng tưởng là thật à?”
“Nhưng nó gọi em là chị.”
Biểu cảm của Cố Hàm Giang rất nghiêm túc, giống như là đang nghiên cứu vấn đề học thuật nào đó, “Rõ ràng hai chúng ta là một cặp anh chị mà.”
Không biết vì sao, hai chữ cặp đôi này vừa thốt ra, Tạ Miêu bỗng dưng lại nhớ đến câu mà bạn học nói cô với Triển Bằng.
Không phải anh ấy cố ý chứ? Không phải đâu nhỉ?
Thời tiết quá oi bức, con người dễ buồn ngủ vào buổi trưa, vì thế tiết học buổi chiều đã được dời lui nửa tiếng.
Sau khi Tạ Miêu tạm biệt Cố Hàm Giang ở cổng trường, cô về phòng ngủ một giấc rồi mới sắp xếp đồ đến học lớp bồi dưỡng tiếng Anh.
Bài thi tiếng Anh hôm qua đã chấm xong, không ngoài dự liệu, Tạ Miêu đạt điểm cao nhất cả lớp.
Khi đọc đến điểm số của Tạ Miêu, Đường Quyên nhìn Tạ Miêu với ánh mắt phức tạp, “Tạ Miêu, 91 điểm.”
Tiếng Anh bồi dưỡng khó hơn rất nhiều, bài thi này còn chưa tới nửa lớp đạt điểm chuẩn.
Trong đó đa số đều nằm trong 60-70 điểm, trên 75 điểm chỉ có ba người, Phó Linh 76 điểm, Phùng Lệ Hoa 81, Tạ Miêu 91.
Từ 81 đến 91, Tạ Miêu hơn Phùng Lệ Hoa tròn 10 điểm.
Huống hồ giáo viên ra đề này đã từng nói, bên trường trung học số bốn thành phố ở tỉnh cũng không có quá ba học sinh có thể đạt được 90 điểm trở lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.