Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 225:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
“Nhỏ tiếng thôi, quản lí kí túc đã đóng của trước rồi đi đâu đó, cô ấy không vào kí túc được, hơn nửa đêm mới miễn cưỡng thiếp đi.”
“Quản lí kí túc đóng cửa trước giờ?” Triển Bằng nhíu mày càng chặt hơn.
Đến trường trung học số hai thành phố đã một năm, tuy cậu chẳng quan tâm gì khác ngoài học hành, nhưng cũng nghe nói quản lí kí túc xá nữ không đáng trông cậy lắm.
Nhưng theo quy định, buổi tối quản lí kí túc phải ở trong trường, khóa cửa bỏ đi không còn là không đáng tin nữa mà là vi phạm nội quy, không có trách nhiệm.
Triển Bằng lại nhìn Tạ Miêu, thấy lông mày cô nhíu lại, dường như ngủ không thoải mái. Mà trên bàn trước mặt cô còn bày bài tập chưa làm xong tối hôm qua.
Cậu thu lại ánh mắt, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Nếu như cô ấy tỉnh lại nhìn thấy mình chắc chắn rất bối rối, hay là tìm một chỗ nào đó đợi trước đã.
Triển Bẳng có thể nghĩ đến thì Cố Hàm Giang đương nhiên cũng nghĩ được.
Sợ lát nữa lại có người đi vào, anh nhìn đồng hồ, nhẹ tiếng gọi Tạ Miêu dậy.
Tạ Miêu bị gọi dậy còn có chút mơ hồ, mở đôi mắt đào hoa mờ sương nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới nhận ra mình đang nằm trên đùi của anh.
Cô bật dậy, mặt mũi đỏ ửng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Nhưng biểu cảm của Cố Hàm Giang lại rất điềm tĩnh, “Chắc kí túc mở cửa rồi, em về ngủ đi.”
“Ừm.”
Tạ Miêu bối rối đáp một tiếng, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, dọn được một nửa lại không nhịn được nhìn trộm anh, vẻ mặt lúng túng.
Những chiếc ghế xung quanh đã được chuyển đến nối lại thành một, cô biết, chắc chắn Cố Hàm Giang đã làm sau khi mình ngủ thiếp đi vào tối qua.
Rõ ràng cô không thể về kí túc xá, vậy mà anh lại ngồi thế cả đêm, đã thế còn để cô ngủ trên chân của anh nữa.
Chỉ cần nghĩ đến, trong lòng Tạ Miêu lại loạn nhịp, không thể hiểu rõ được.
Sau khi cô dọn đồ xong thì xếp những ghế đó về lại rồi mới nhìn Cố Hàm Giang, “Đi thôi.”
Cố Hàm Giang vẫn ngồi im.
“Anh không về ư?” Ngón tay Tạ Miêu khẩy khẩy dây đeo cặp, nhỏ giọng hỏi anh.
Cố Hàm Giang mím môi nhìn cô, “Chân anh tê rồi.”
Tạ Miêu nghe thế, mặt lại đỏ đến tận mang tai, “Xin lỗi...”
Cho đến khi đi đến dưới tầng kí túc xá, nhiệt độ trên mặt Tạ Miêu vẫn chưa giảm bớt.
Nhưng cô không chế biểu cảm rất tốt, “Em đến rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, anh định mấy giờ lên xe về?”
“Để xem đã.”
Cố Hàm Giang dừng bước, “Em lên đi, anh về đây.”
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu, “Đi đường chú ý an toàn.” Cô nói xong liền chạy vào kí túc, đi được vài bước lại không kìm được quay đầu lại nhìn.
Anh nói đi nhưng vẫn đứng cách cửa sáu bảy mét, lẳng lặng nhìn cô đi.
Tim cô đập loạn xạ, vội vã quay người và đi lên tầng.
Tạ Miêu đẩy cửa phòng, đập vào mặt chính là biểu cảm sốt ruột của Phó Linh.
“Cậu ở trường ư?”
“Giờ cậu mới về?”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời rơi vào im lặng.
Sau cùng vẫn là Tạ Miêu vào phòng trước, “Lúc tớ về tối hôm qua, kí túc khóa cửa rồi, tớ không vào được, thế nên ở tạm trong phòng học một đêm.” Cô nói xong lại có chút nghi ngờ, “Cậu ở phòng đêm qua à? Tại sao tớ gọi cậu rồi đập cửa sổ không nghe ai trả lời hết vậy?”
“Tớ, tối qua tớ bị đau bụng, uống thuốc ngủ luôn, chắc là ngủ say quá nên không nghe.”
Phó Linh rất xấu hổ, nghĩ đến lời của Tạ Miêu trước đó lại nổi giận, “Cô Ngưu này thật là.”
Cô ấy chưa từng nói xấu sau lưng người khác, nhưng chuyện này là thật, cô ấy rõ ràng đã rất bất mãn rồi.
Tạ Miêu ở cùng với Cố Hàm Giang cả đêm, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút chột dạ, nên cũng không nói thêm về vấn đề này nữa, “Hôm nay cậu về nhà không?”
“Về, ngày mai ăn cơm trưa xong tớ lên lại.”
Phó Linh thu dọn đồ một lát, cơm sáng cũng không ăn mà đi luôn.
Còn phía bên kia, sau khi Cố Hàm Giang trở về nhà khách cũng không đi ngủ, anh rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó xách balo đi thẳng đến bến xe.
Thanh niên sức vóc tốt, ngồi xe từ tỉnh đến thành phố Vọng Sơn, hôm qua còn ẩu đả một trận, mất ngủ, thế mà tinh thần của anh trông vẫn tốt. Gương mặt vẫn sáng sủa, không có quầng thâm mắt, cũng không thấy mệt mỏi.
Chỉ là lúc anh đến nơi, xe khách đến huyện Hồng Hà vẫn chưa khởi hành.
Anh tìm người hỏi giờ, bỏ đồ sang một bên và đứng đó đợi. Tuy nhiên, dáng vẻ xinh đẹp của cô gái đỏ ửng mặt lúc sáng sớm bỗng xuất hiện trong tâm trí, còn có những câu chuyện thời thơ ấu mà cô kể với anh tối hôm qua nữa.
Cô gái bé nhỏ đó dường như còn kề mặt lên chân của anh, ngủ không chút đề phòng, Cố Hàm Giang chỉ cần nghĩ đến thôi thì trong mắt đã tràn đầy ấm áp.
Nhưng một giây sau, bên cửa sổ của chiếc xe khách, chạy vút qua một gương mặt có chút quen mắt, khiến đồng tử của anh đột ngột co rút.
“Quản lí kí túc đóng cửa trước giờ?” Triển Bằng nhíu mày càng chặt hơn.
Đến trường trung học số hai thành phố đã một năm, tuy cậu chẳng quan tâm gì khác ngoài học hành, nhưng cũng nghe nói quản lí kí túc xá nữ không đáng trông cậy lắm.
Nhưng theo quy định, buổi tối quản lí kí túc phải ở trong trường, khóa cửa bỏ đi không còn là không đáng tin nữa mà là vi phạm nội quy, không có trách nhiệm.
Triển Bằng lại nhìn Tạ Miêu, thấy lông mày cô nhíu lại, dường như ngủ không thoải mái. Mà trên bàn trước mặt cô còn bày bài tập chưa làm xong tối hôm qua.
Cậu thu lại ánh mắt, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Nếu như cô ấy tỉnh lại nhìn thấy mình chắc chắn rất bối rối, hay là tìm một chỗ nào đó đợi trước đã.
Triển Bẳng có thể nghĩ đến thì Cố Hàm Giang đương nhiên cũng nghĩ được.
Sợ lát nữa lại có người đi vào, anh nhìn đồng hồ, nhẹ tiếng gọi Tạ Miêu dậy.
Tạ Miêu bị gọi dậy còn có chút mơ hồ, mở đôi mắt đào hoa mờ sương nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới nhận ra mình đang nằm trên đùi của anh.
Cô bật dậy, mặt mũi đỏ ửng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Nhưng biểu cảm của Cố Hàm Giang lại rất điềm tĩnh, “Chắc kí túc mở cửa rồi, em về ngủ đi.”
“Ừm.”
Tạ Miêu bối rối đáp một tiếng, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, dọn được một nửa lại không nhịn được nhìn trộm anh, vẻ mặt lúng túng.
Những chiếc ghế xung quanh đã được chuyển đến nối lại thành một, cô biết, chắc chắn Cố Hàm Giang đã làm sau khi mình ngủ thiếp đi vào tối qua.
Rõ ràng cô không thể về kí túc xá, vậy mà anh lại ngồi thế cả đêm, đã thế còn để cô ngủ trên chân của anh nữa.
Chỉ cần nghĩ đến, trong lòng Tạ Miêu lại loạn nhịp, không thể hiểu rõ được.
Sau khi cô dọn đồ xong thì xếp những ghế đó về lại rồi mới nhìn Cố Hàm Giang, “Đi thôi.”
Cố Hàm Giang vẫn ngồi im.
“Anh không về ư?” Ngón tay Tạ Miêu khẩy khẩy dây đeo cặp, nhỏ giọng hỏi anh.
Cố Hàm Giang mím môi nhìn cô, “Chân anh tê rồi.”
Tạ Miêu nghe thế, mặt lại đỏ đến tận mang tai, “Xin lỗi...”
Cho đến khi đi đến dưới tầng kí túc xá, nhiệt độ trên mặt Tạ Miêu vẫn chưa giảm bớt.
Nhưng cô không chế biểu cảm rất tốt, “Em đến rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, anh định mấy giờ lên xe về?”
“Để xem đã.”
Cố Hàm Giang dừng bước, “Em lên đi, anh về đây.”
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu, “Đi đường chú ý an toàn.” Cô nói xong liền chạy vào kí túc, đi được vài bước lại không kìm được quay đầu lại nhìn.
Anh nói đi nhưng vẫn đứng cách cửa sáu bảy mét, lẳng lặng nhìn cô đi.
Tim cô đập loạn xạ, vội vã quay người và đi lên tầng.
Tạ Miêu đẩy cửa phòng, đập vào mặt chính là biểu cảm sốt ruột của Phó Linh.
“Cậu ở trường ư?”
“Giờ cậu mới về?”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời rơi vào im lặng.
Sau cùng vẫn là Tạ Miêu vào phòng trước, “Lúc tớ về tối hôm qua, kí túc khóa cửa rồi, tớ không vào được, thế nên ở tạm trong phòng học một đêm.” Cô nói xong lại có chút nghi ngờ, “Cậu ở phòng đêm qua à? Tại sao tớ gọi cậu rồi đập cửa sổ không nghe ai trả lời hết vậy?”
“Tớ, tối qua tớ bị đau bụng, uống thuốc ngủ luôn, chắc là ngủ say quá nên không nghe.”
Phó Linh rất xấu hổ, nghĩ đến lời của Tạ Miêu trước đó lại nổi giận, “Cô Ngưu này thật là.”
Cô ấy chưa từng nói xấu sau lưng người khác, nhưng chuyện này là thật, cô ấy rõ ràng đã rất bất mãn rồi.
Tạ Miêu ở cùng với Cố Hàm Giang cả đêm, suy cho cùng trong lòng vẫn có chút chột dạ, nên cũng không nói thêm về vấn đề này nữa, “Hôm nay cậu về nhà không?”
“Về, ngày mai ăn cơm trưa xong tớ lên lại.”
Phó Linh thu dọn đồ một lát, cơm sáng cũng không ăn mà đi luôn.
Còn phía bên kia, sau khi Cố Hàm Giang trở về nhà khách cũng không đi ngủ, anh rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó xách balo đi thẳng đến bến xe.
Thanh niên sức vóc tốt, ngồi xe từ tỉnh đến thành phố Vọng Sơn, hôm qua còn ẩu đả một trận, mất ngủ, thế mà tinh thần của anh trông vẫn tốt. Gương mặt vẫn sáng sủa, không có quầng thâm mắt, cũng không thấy mệt mỏi.
Chỉ là lúc anh đến nơi, xe khách đến huyện Hồng Hà vẫn chưa khởi hành.
Anh tìm người hỏi giờ, bỏ đồ sang một bên và đứng đó đợi. Tuy nhiên, dáng vẻ xinh đẹp của cô gái đỏ ửng mặt lúc sáng sớm bỗng xuất hiện trong tâm trí, còn có những câu chuyện thời thơ ấu mà cô kể với anh tối hôm qua nữa.
Cô gái bé nhỏ đó dường như còn kề mặt lên chân của anh, ngủ không chút đề phòng, Cố Hàm Giang chỉ cần nghĩ đến thôi thì trong mắt đã tràn đầy ấm áp.
Nhưng một giây sau, bên cửa sổ của chiếc xe khách, chạy vút qua một gương mặt có chút quen mắt, khiến đồng tử của anh đột ngột co rút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.