Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 227:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Tuy vẫn luôn không có tin tức về Cố An và Chu Lan, người mang cô ấy đi lúc đó, nhưng người nhà họ Cố chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm cô ấy.
Nghe Cố Hàm Giang nói như vậy, Cố Tùng Niên vồn vã hỏi tình hình cụ thể lúc đó, rồi phái người đến đó nghe ngóng.
Nhưng người tên Cố An và Chu Lan thì dễ tìm, lại tìm được người chẳng phải là người họ muốn.
Hơn nữa nếu hai người họ đã thay tên đổi họ, thì tìm người có tướng mạo tương tự ở hai thành phố lớn như thế phải khó đến mức nào.
Nhưng có phương hướng thì cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng tốt hơn là mò kim đáy bể.
Phía nhà họ Cố tìm con gái khắp bốn phương nhưng tạm thời không có tiến triển gì.
Còn phía này, kết quả của Tạ Kiến Hoa đã có trước.
“Ôi dào chị không biết đấy thôi, khối chúng nó hơn 300 người cơ, còn chưa bao gồm các thôn lớn lân cận đâu đấy. Nhiều người thi với nhau như vậy, thế mà Kiến Hoa nhà tôi xếp hạng 41 luôn đấy, chị nói có lợi hại không chứ?”
Từ sau khi Lưu Chiêu Đệ nghe được kết quả của con trai mình thì miệng chưa hề khép lại, đắc ý đến nỗi gặp ai cũng khoe khoang. Ai không biết còn tưởng Tạ Kiến Hoa giống như Tạ Miêu, thi đạt hạng nhất toàn huyện, chứ không phải hạng thứ 41 ở cái thị trấn Kiến Thiết nhỏ như lỗ mũi này.
Hôm nay em dâu Hoàng Liên Hoa dẫn theo con đến tìm bà. Người vừa bước vào cửa, bà ấy đã bô la ba la khoe khoang.
“Lợi hại thật đấy, em thấy Kiến Hoa có triển vọng lớn đấy, tương lai chị hai có phúc rồi.”
Hoàng Liên Hoa xem như biết nói chuyện, gặp mặt nịnh nọt trước tiên, khiến cho Lưu Chiêu Đệ vô cùng sảng khoái, sau đó mới trầm giọng hỏi: “Kiến Hoa nhà chị cũng sắp lên cấp ba rồi, nhà bỗng chốc có hai học sinh cấp ba, mỗi năm chi không ít tiền đâu nhỉ?”
“Đó tính là gì?” Lưu Chiêu Đệ xua tay không quan tâm, “Bà cụ nhà chị có tiền, chu cấp được.”
“Nếu sang năm thêm hai đứa nữa thì sao?” Hoàng Liên Hoa hỏi, “Em nghe nói rồi, thành tích của cặp song sinh nhà bác hai chị cũng rất tốt. Hơn nữa năm tới Miêu Miêu cũng lên đại học rồi nhỉ? Đến lúc đó chẳng phải chi còn nhiều hơn học cấp ba ư?”
Lưu Chiêu Đệ không nói gì nữa.
Hoàng Liên Hoa vỗ tay của chị chồng cảm thông, “Con gái nhà người ta mới tốt nghiệp cấp hai đã làm lụng kiếm tiền giúp gia đình, còn nhà chị không những không làm, mà còn phải chi tiền ngược lại, chị và anh rể cũng đủ mệt rồi.”
Lúc này, nụ cười đắc ý trên mặt Lưu Chiêu Đệ không duy trì được nữa, “Con cái học hành tốt, cái này chẳng phải cũng hết cách ư?”
Nhà họ Lưu trọng nam khinh nữ, Lưu Chiêu Đệ vừa học xong tiểu học đã phải về nhà kiếm sống, số chữ biết được có hạn, bà cũng bị cho ở nhà kiếm tiền, em trai lấy vợ mấy năm mới được gả đến nhà họ Tạ đổi ít sinh lễ.
Trong những năm đó, Hoàng Liên Hoa là con dâu duy nhất của nhà họ Lưu, vừa vào cửa đã sinh hạ một thằng cu kháu khỉnh, đãi ngộ quả thật là một trời một vực với Lưu Chiêu Đệ.
Kết quả tuy Lưu Chiêu Đệ gả cho một người chột mắt, nhưng chồng lại giỏi, điều kiện nhà mẹ chồng cũng tốt.
Trừ những năm đầu cuộc sống xem như thoải mái, Hoàng Liên Hoa từ từ nhận ra nếu đàn ông quá lười biếng, chi bằng gả cho tên chột mắt còn hơn.
Bây giờ, con của cô y như thằng cha nó, không thi đỗ cấp ba, cả ngày cứ ru rú trong nhà, còn con của Lưu Chiêu Đệ thì lại ngày càng có tiền đồ. Cô ta thấy như thế chẳng phải nên châm chích vài câu cho sảng khoái sao?
Chỉ có điều lần này Hoàng Liên Hoa đến là có việc muốn nhờ vả, không tiện nói quá trớn, lòng vòng một hồi mới hỏi Lưu Chiêu Đệ: “Năm ngoái chị còn nói với em phải nghĩ cách để tương lai Miêu Miêu tìm một công việc cho Đại Phong của chúng ta. Nay đã một năm rồi, sao còn chưa có tin tức gì hết vậy?”
“Cái này à…” Mặt Lưu Chiêu Đệ có chút không gượng được nữa, “Cái này làm sao nhanh vậy được, các em đợi thêm đi.”
Người như bà suy nghĩ nhiều, được người khác tâng bốc nhiều rồi, hơn nữa thấy Cố Hàm Giang và Tạ Miêu, thậm chí là con của mình đều đối xử với nhau khá hòa hợp, thế nên không nói chuyện hai nhà đã từ hôn ra bên ngoài. Ngẫm nghĩ lúc nào đó nhà bọn họ vẫn có thể làm thông gia với nhà họ Cố cũng không biết chừng.
Hoàng Liên Hoa không biết nội tình, vừa thấy biểu cảm này của chị chồng bèn lập tức kéo tay bà, nắm chặt: “Chị hai, nhà họ Lưu chúng ta đã nói dõi nhiều đời, nhưng chỉ có mỗi Đại Phong là độc đinh, chị không thể không quan tâm chuyện của nó mà, hôm qua mẹ còn hỏi em chuyện này.”
“Chẳng phải vì hai nhà chưa chính thức kết hôn nên chị mới không thiện thúc giục đó sao?” Ánh mắt Lưu Chiêu Đệ lóe lên sự ấp úng.
“Thế thì để Miêu Miêu nhanh chóng kết hôn với tiểu tử nhà đó đi!” Hoàng Liên Hoa sốt sắng nói, “Đứa con gái như nó học cho lắm làm gì? Bố chồng nó giỏi giang thế, nó gả qua đó có thiếu gì đâu? Còn thi đại học làm gì nữa?”
“Cái, cái này chị cũng không thể nói được...”
“Chị nói thật cho em đi, có phải nhà họ Cố không vừa ý Miêu Miêu nên muốn nuốt lời không?”
Hoàng Liên Hoa nhíu mày, “Em đã nói con bé Miêu Miêu này lười quá mà, dung mạo lại dễ gây tai vạ, nhìn là biết không an phận rồi. Cũng chỉ có thể loại lưu manh mới nhìn trúng người như nó, nhà gia giáo làm gì muốn có đứa con dâu như vậy...”
Nghe Cố Hàm Giang nói như vậy, Cố Tùng Niên vồn vã hỏi tình hình cụ thể lúc đó, rồi phái người đến đó nghe ngóng.
Nhưng người tên Cố An và Chu Lan thì dễ tìm, lại tìm được người chẳng phải là người họ muốn.
Hơn nữa nếu hai người họ đã thay tên đổi họ, thì tìm người có tướng mạo tương tự ở hai thành phố lớn như thế phải khó đến mức nào.
Nhưng có phương hướng thì cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng tốt hơn là mò kim đáy bể.
Phía nhà họ Cố tìm con gái khắp bốn phương nhưng tạm thời không có tiến triển gì.
Còn phía này, kết quả của Tạ Kiến Hoa đã có trước.
“Ôi dào chị không biết đấy thôi, khối chúng nó hơn 300 người cơ, còn chưa bao gồm các thôn lớn lân cận đâu đấy. Nhiều người thi với nhau như vậy, thế mà Kiến Hoa nhà tôi xếp hạng 41 luôn đấy, chị nói có lợi hại không chứ?”
Từ sau khi Lưu Chiêu Đệ nghe được kết quả của con trai mình thì miệng chưa hề khép lại, đắc ý đến nỗi gặp ai cũng khoe khoang. Ai không biết còn tưởng Tạ Kiến Hoa giống như Tạ Miêu, thi đạt hạng nhất toàn huyện, chứ không phải hạng thứ 41 ở cái thị trấn Kiến Thiết nhỏ như lỗ mũi này.
Hôm nay em dâu Hoàng Liên Hoa dẫn theo con đến tìm bà. Người vừa bước vào cửa, bà ấy đã bô la ba la khoe khoang.
“Lợi hại thật đấy, em thấy Kiến Hoa có triển vọng lớn đấy, tương lai chị hai có phúc rồi.”
Hoàng Liên Hoa xem như biết nói chuyện, gặp mặt nịnh nọt trước tiên, khiến cho Lưu Chiêu Đệ vô cùng sảng khoái, sau đó mới trầm giọng hỏi: “Kiến Hoa nhà chị cũng sắp lên cấp ba rồi, nhà bỗng chốc có hai học sinh cấp ba, mỗi năm chi không ít tiền đâu nhỉ?”
“Đó tính là gì?” Lưu Chiêu Đệ xua tay không quan tâm, “Bà cụ nhà chị có tiền, chu cấp được.”
“Nếu sang năm thêm hai đứa nữa thì sao?” Hoàng Liên Hoa hỏi, “Em nghe nói rồi, thành tích của cặp song sinh nhà bác hai chị cũng rất tốt. Hơn nữa năm tới Miêu Miêu cũng lên đại học rồi nhỉ? Đến lúc đó chẳng phải chi còn nhiều hơn học cấp ba ư?”
Lưu Chiêu Đệ không nói gì nữa.
Hoàng Liên Hoa vỗ tay của chị chồng cảm thông, “Con gái nhà người ta mới tốt nghiệp cấp hai đã làm lụng kiếm tiền giúp gia đình, còn nhà chị không những không làm, mà còn phải chi tiền ngược lại, chị và anh rể cũng đủ mệt rồi.”
Lúc này, nụ cười đắc ý trên mặt Lưu Chiêu Đệ không duy trì được nữa, “Con cái học hành tốt, cái này chẳng phải cũng hết cách ư?”
Nhà họ Lưu trọng nam khinh nữ, Lưu Chiêu Đệ vừa học xong tiểu học đã phải về nhà kiếm sống, số chữ biết được có hạn, bà cũng bị cho ở nhà kiếm tiền, em trai lấy vợ mấy năm mới được gả đến nhà họ Tạ đổi ít sinh lễ.
Trong những năm đó, Hoàng Liên Hoa là con dâu duy nhất của nhà họ Lưu, vừa vào cửa đã sinh hạ một thằng cu kháu khỉnh, đãi ngộ quả thật là một trời một vực với Lưu Chiêu Đệ.
Kết quả tuy Lưu Chiêu Đệ gả cho một người chột mắt, nhưng chồng lại giỏi, điều kiện nhà mẹ chồng cũng tốt.
Trừ những năm đầu cuộc sống xem như thoải mái, Hoàng Liên Hoa từ từ nhận ra nếu đàn ông quá lười biếng, chi bằng gả cho tên chột mắt còn hơn.
Bây giờ, con của cô y như thằng cha nó, không thi đỗ cấp ba, cả ngày cứ ru rú trong nhà, còn con của Lưu Chiêu Đệ thì lại ngày càng có tiền đồ. Cô ta thấy như thế chẳng phải nên châm chích vài câu cho sảng khoái sao?
Chỉ có điều lần này Hoàng Liên Hoa đến là có việc muốn nhờ vả, không tiện nói quá trớn, lòng vòng một hồi mới hỏi Lưu Chiêu Đệ: “Năm ngoái chị còn nói với em phải nghĩ cách để tương lai Miêu Miêu tìm một công việc cho Đại Phong của chúng ta. Nay đã một năm rồi, sao còn chưa có tin tức gì hết vậy?”
“Cái này à…” Mặt Lưu Chiêu Đệ có chút không gượng được nữa, “Cái này làm sao nhanh vậy được, các em đợi thêm đi.”
Người như bà suy nghĩ nhiều, được người khác tâng bốc nhiều rồi, hơn nữa thấy Cố Hàm Giang và Tạ Miêu, thậm chí là con của mình đều đối xử với nhau khá hòa hợp, thế nên không nói chuyện hai nhà đã từ hôn ra bên ngoài. Ngẫm nghĩ lúc nào đó nhà bọn họ vẫn có thể làm thông gia với nhà họ Cố cũng không biết chừng.
Hoàng Liên Hoa không biết nội tình, vừa thấy biểu cảm này của chị chồng bèn lập tức kéo tay bà, nắm chặt: “Chị hai, nhà họ Lưu chúng ta đã nói dõi nhiều đời, nhưng chỉ có mỗi Đại Phong là độc đinh, chị không thể không quan tâm chuyện của nó mà, hôm qua mẹ còn hỏi em chuyện này.”
“Chẳng phải vì hai nhà chưa chính thức kết hôn nên chị mới không thiện thúc giục đó sao?” Ánh mắt Lưu Chiêu Đệ lóe lên sự ấp úng.
“Thế thì để Miêu Miêu nhanh chóng kết hôn với tiểu tử nhà đó đi!” Hoàng Liên Hoa sốt sắng nói, “Đứa con gái như nó học cho lắm làm gì? Bố chồng nó giỏi giang thế, nó gả qua đó có thiếu gì đâu? Còn thi đại học làm gì nữa?”
“Cái, cái này chị cũng không thể nói được...”
“Chị nói thật cho em đi, có phải nhà họ Cố không vừa ý Miêu Miêu nên muốn nuốt lời không?”
Hoàng Liên Hoa nhíu mày, “Em đã nói con bé Miêu Miêu này lười quá mà, dung mạo lại dễ gây tai vạ, nhìn là biết không an phận rồi. Cũng chỉ có thể loại lưu manh mới nhìn trúng người như nó, nhà gia giáo làm gì muốn có đứa con dâu như vậy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.