Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 248:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Sự khó xử trong lòng Đường Quyên lập tức lên tới đỉnh điểm.
Thấy Đường Quyên từ đầu đến cuối đều không bày tỏ gì, chủ nhiệm Thường chỉ có thể ra mặt hoà giải: “Tạ Miêu, chuyện này là cô Đường của các em hiểu lầm em. Nhưng cô ấy cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn, nếu đã nói rõ ràng, em cũng đừng quá để bụng.”
Tạ Miêu thấy vậy, đoán chừng không thể yêu cầu nói lời xin lỗi rồi, gật gật đầu: “Em còn muốn quay về đi học, chủ nhiệm, thầy cô, em đi trước ạ.”
Biểu cảm của cô quá mức bình tĩnh, trái lại khiến chủ nhiệm Thường nhìn mà nhíu mày, luôn cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng.
Quả nhiên, sang bữa khác đến giờ bồi dưỡng Tiếng Anh, bạn học lớp số hai đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi lên tầng đi học, chỉ có Tạ Miêu ngồi không nhúc nhích.
“Đến lúc đi học rồi.” Phó Linh nhắc nhở cô.
Tạ Miêu ngẩng đầu cười cười với cô ấy, cũng không dừng bút lại: “Cậu đi đi, tớ không đi đâu.”
“Câu không đi?” Phó Linh sửng sốt: “Vì sao không đi?”
Tạ Miêu: “Tớ suýt chút nữa đã bị nhà trường xử phạt, chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy chứ?”
“Vậy việc thi cử của cậu phải làm sao bây giờ?”
Tạ Miêu cười tự tin: “Vốn dĩ cũng chỉ còn hơn nửa tháng nữa là tới trận chung kết, không đi học, tớ cũng có thể lấy được giải nhất như nhau thôi.”
Phó Linh nghĩ đến việc Tạ Miêu bị oan ức, cắn cắn môi: “Cậu không đi, tớ cũng không đi.”
“Cậu làm gì thế?” Tạ Miêu trách cô ấy: “Người cô ấy vu khống là tớ chứ không phải cậu, cậu không cần phải liên lụy tới bản thân.”
Phó Linh vẫn kiên trì ngồi về vị trí, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ Tiếng Anh của tớ cũng không phải đặc biệt nổi bật, nếu không phải mỗi ngày học tập với cậu, lần này cũng sẽ không thi được thứ ba toàn thành phố trong vòng loại.”
Phó Linh nhìn có vẻ dịu dàng ít nói nhưng cũng có tính cố chấp khó lay chuyển, mấy ngày sau đó đều cùng Tạ Miêu không đến lớp bồi dưỡng Tiếng Anh.
Tạ Miêu không thể khuyên cô ấy nên kiên nhẫn giúp cô ấy nâng cao trình độ Tiếng Anh.
Đúng lúc các loại bài thi, bài tập mà Cố Hàm Giang gửi qua bưu điện từ Bắc Kinh đến, cô và Phó Linh cùng nhau làm, tiến độ cũng không bị chậm lại.
Ngay từ đầu, mọi người còn rất tò mò vì sao bọn họ không đi học lớp bồi dưỡng.
Kết quả mấy bạn học lớp (9) nói là bởi vì Tạ Miêu đẩy Phùng Lệ Hoa xuống cầu thang nên không có mặt mũi tới.
Các bạn học lớp (2) quả quyết không tin, vì thế còn cãi nhau với các bạn học lớp (9). Sau khi nghe nói ngọn nguồn, bọn họ cũng cực kì tức giận, thấy hai người khăng khăng như thế, dứt khoát lén lút đưa bài thi lớp bồi dưỡng cho các cô xem.
Còn Đường Quyên, ngày đầu tiên hai cô gái nhỏ không tới thì cô ta đã phát hiện ra, chẳng qua là chỉ cười lạnh một tiếng ở trong lòng không phản ứng.
Giận dỗi với cô ta, đó chính là làm hỏng tương lai của chính bọn họ. Thật sự cho rằng cô ta sẽ sợ hả? Cô ta lại không có hại gì.
Nếu không phải vì thi học sinh giỏi, Tạ Miêu cũng sẽ không chuyển tới trung học số hai thành phố, Đường Quyên không tin cô có thể thật sự từ bỏ.
Đường Quyên chờ Tạ Miêu không chịu nổi, xám xịt quay về đi học, lại không ngờ Tạ Miêu còn chưa đầu hàng, chủ nhiệm Thường đã không ngồi yên trước.
Thừa dịp lúc ăn cơm chiều, thầy ấy gọi một mình Đường Quyên sang một bên: “Tôi nghe nói trong khoảng thời gian này, Tạ Miêu và Phó Linh đều không tới lớp bồi dưỡng à, xảy ra chuyện gì?”
Đường Quyên nghe vậy thì cười một tiếng: “Tôi làm sao biết xảy ra chuyện gì? Trẻ con bây giờ có tính tình ghê gớm lắm, muốn quản cũng quản không được.”
Nghe kiểu nói chuyện quái gở của cô ta, chủ nhiệm Thường nhíu mày: “Tiểu Đường, chuyện kia quả thật là cô không đúng. Lúc ấy cô không nhìn thấy em ấy đẩy người, đáng lẽ phải hỏi lại em ấy cho rõ ràng rồi lại nói......”
“Chủ nhiệm, không phải thầy muốn tôi đi xin lỗi nó chứ?” Đường Quyên ngắt lời thầy ấy.
Chủ nhiệm Thường không nói chuyện.
Đường Quyên lập tức nâng cao giọng: “Thầy thật sự muốn tôi đi xin lỗi nó à? Loại chuyện này thì sao có thể thỏa hiệp chứ? Nó cứ không hài lòng là lại bỏ tiết, cũng quá không để trường học và các thầy cô giáo như chúng ta ở trong mắt rồi nhỉ? Hôm nay chúng ta nhường một bước, ngày mai người khác học theo, còn quản lý thế nào được?”
Cô ta cười lạnh: “Loại học sinh này thì phải dạy cho nó một bài học, đừng tưởng rằng học tập tốt là có thể muốn làm gì thì làm.”
Nếu ngày hôm nay xảy ra vào thời gian trước, cô ta nói như vậy, nói không chừng chủ nhiệm Thường còn sẽ tỏ vẻ tán thành, nhưng......
Chủ nhiệm Thường nhìn Đường Quyên, ánh mắt và giọng điệu đồng thời nghiêm lại: “Tiểu Đường, người của trường trung học Dệt May tới tìm Tạ Miêu, cô có biết không?”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hàm Giang: Không sao, Nhị Trung không cho vợ tôi một lời giải thích rõ ràng, tôi có thể đón em ấy tới Bắc Kinh học.
Thấy Đường Quyên từ đầu đến cuối đều không bày tỏ gì, chủ nhiệm Thường chỉ có thể ra mặt hoà giải: “Tạ Miêu, chuyện này là cô Đường của các em hiểu lầm em. Nhưng cô ấy cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn, nếu đã nói rõ ràng, em cũng đừng quá để bụng.”
Tạ Miêu thấy vậy, đoán chừng không thể yêu cầu nói lời xin lỗi rồi, gật gật đầu: “Em còn muốn quay về đi học, chủ nhiệm, thầy cô, em đi trước ạ.”
Biểu cảm của cô quá mức bình tĩnh, trái lại khiến chủ nhiệm Thường nhìn mà nhíu mày, luôn cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng.
Quả nhiên, sang bữa khác đến giờ bồi dưỡng Tiếng Anh, bạn học lớp số hai đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi lên tầng đi học, chỉ có Tạ Miêu ngồi không nhúc nhích.
“Đến lúc đi học rồi.” Phó Linh nhắc nhở cô.
Tạ Miêu ngẩng đầu cười cười với cô ấy, cũng không dừng bút lại: “Cậu đi đi, tớ không đi đâu.”
“Câu không đi?” Phó Linh sửng sốt: “Vì sao không đi?”
Tạ Miêu: “Tớ suýt chút nữa đã bị nhà trường xử phạt, chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy chứ?”
“Vậy việc thi cử của cậu phải làm sao bây giờ?”
Tạ Miêu cười tự tin: “Vốn dĩ cũng chỉ còn hơn nửa tháng nữa là tới trận chung kết, không đi học, tớ cũng có thể lấy được giải nhất như nhau thôi.”
Phó Linh nghĩ đến việc Tạ Miêu bị oan ức, cắn cắn môi: “Cậu không đi, tớ cũng không đi.”
“Cậu làm gì thế?” Tạ Miêu trách cô ấy: “Người cô ấy vu khống là tớ chứ không phải cậu, cậu không cần phải liên lụy tới bản thân.”
Phó Linh vẫn kiên trì ngồi về vị trí, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ Tiếng Anh của tớ cũng không phải đặc biệt nổi bật, nếu không phải mỗi ngày học tập với cậu, lần này cũng sẽ không thi được thứ ba toàn thành phố trong vòng loại.”
Phó Linh nhìn có vẻ dịu dàng ít nói nhưng cũng có tính cố chấp khó lay chuyển, mấy ngày sau đó đều cùng Tạ Miêu không đến lớp bồi dưỡng Tiếng Anh.
Tạ Miêu không thể khuyên cô ấy nên kiên nhẫn giúp cô ấy nâng cao trình độ Tiếng Anh.
Đúng lúc các loại bài thi, bài tập mà Cố Hàm Giang gửi qua bưu điện từ Bắc Kinh đến, cô và Phó Linh cùng nhau làm, tiến độ cũng không bị chậm lại.
Ngay từ đầu, mọi người còn rất tò mò vì sao bọn họ không đi học lớp bồi dưỡng.
Kết quả mấy bạn học lớp (9) nói là bởi vì Tạ Miêu đẩy Phùng Lệ Hoa xuống cầu thang nên không có mặt mũi tới.
Các bạn học lớp (2) quả quyết không tin, vì thế còn cãi nhau với các bạn học lớp (9). Sau khi nghe nói ngọn nguồn, bọn họ cũng cực kì tức giận, thấy hai người khăng khăng như thế, dứt khoát lén lút đưa bài thi lớp bồi dưỡng cho các cô xem.
Còn Đường Quyên, ngày đầu tiên hai cô gái nhỏ không tới thì cô ta đã phát hiện ra, chẳng qua là chỉ cười lạnh một tiếng ở trong lòng không phản ứng.
Giận dỗi với cô ta, đó chính là làm hỏng tương lai của chính bọn họ. Thật sự cho rằng cô ta sẽ sợ hả? Cô ta lại không có hại gì.
Nếu không phải vì thi học sinh giỏi, Tạ Miêu cũng sẽ không chuyển tới trung học số hai thành phố, Đường Quyên không tin cô có thể thật sự từ bỏ.
Đường Quyên chờ Tạ Miêu không chịu nổi, xám xịt quay về đi học, lại không ngờ Tạ Miêu còn chưa đầu hàng, chủ nhiệm Thường đã không ngồi yên trước.
Thừa dịp lúc ăn cơm chiều, thầy ấy gọi một mình Đường Quyên sang một bên: “Tôi nghe nói trong khoảng thời gian này, Tạ Miêu và Phó Linh đều không tới lớp bồi dưỡng à, xảy ra chuyện gì?”
Đường Quyên nghe vậy thì cười một tiếng: “Tôi làm sao biết xảy ra chuyện gì? Trẻ con bây giờ có tính tình ghê gớm lắm, muốn quản cũng quản không được.”
Nghe kiểu nói chuyện quái gở của cô ta, chủ nhiệm Thường nhíu mày: “Tiểu Đường, chuyện kia quả thật là cô không đúng. Lúc ấy cô không nhìn thấy em ấy đẩy người, đáng lẽ phải hỏi lại em ấy cho rõ ràng rồi lại nói......”
“Chủ nhiệm, không phải thầy muốn tôi đi xin lỗi nó chứ?” Đường Quyên ngắt lời thầy ấy.
Chủ nhiệm Thường không nói chuyện.
Đường Quyên lập tức nâng cao giọng: “Thầy thật sự muốn tôi đi xin lỗi nó à? Loại chuyện này thì sao có thể thỏa hiệp chứ? Nó cứ không hài lòng là lại bỏ tiết, cũng quá không để trường học và các thầy cô giáo như chúng ta ở trong mắt rồi nhỉ? Hôm nay chúng ta nhường một bước, ngày mai người khác học theo, còn quản lý thế nào được?”
Cô ta cười lạnh: “Loại học sinh này thì phải dạy cho nó một bài học, đừng tưởng rằng học tập tốt là có thể muốn làm gì thì làm.”
Nếu ngày hôm nay xảy ra vào thời gian trước, cô ta nói như vậy, nói không chừng chủ nhiệm Thường còn sẽ tỏ vẻ tán thành, nhưng......
Chủ nhiệm Thường nhìn Đường Quyên, ánh mắt và giọng điệu đồng thời nghiêm lại: “Tiểu Đường, người của trường trung học Dệt May tới tìm Tạ Miêu, cô có biết không?”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hàm Giang: Không sao, Nhị Trung không cho vợ tôi một lời giải thích rõ ràng, tôi có thể đón em ấy tới Bắc Kinh học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.