Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 259:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Uống xong một viên thuốc trợ tim khẩn cấp, quả nhiên sắc mặt của Hạ Đào khá hơn rất nhiều, tay cũng không run rẩy như vậy nữa.
Có bạn học phản ứng nhanh đã tranh thủ lúc Tạ Miêu cho uống thuốc để chạy đi tìm giáo viên, hai giáo viên bước chân vội vã tiến vào: “Hiện tại em ấy thế nào rồi?” Bọn họ vội vàng lại đây xem xét tình hình của Hạ Đào.
“Em không sao, đã khá hơn nhiều rồi.”
Hạ Đào suy yếu mỉm cười, giọng nói nhẹ như lông chim vậy.
Trong đó có cô giáo mà Tạ Miêu đã gặp qua trước khi thi nghe vậy thì nghiêm mặt: “Đã bảo em phải chú ý một chút, không thoải mái thì nhanh chóng uống thuốc, thật sự khó chịu thì không thi nữa, em còn cố gắng gượng à? Thi cử có quan trọng như sức khỏe của em không?”
Thấy lần này cậu phát bệnh rất nghiêm trọng, cô ấy vừa sơ tán học sinh trong phòng học vừa nói với thầy giáo trẻ tuổi tới cùng mình kia: “Tiểu Trương, thầy đi xem có thể đón xe hay không, em ấy như vậy không ổn, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện.”
Hạ Đào nghe xong, đôi mắt trong trẻo chậm rãi chuyển sang Tạ Miêu: “Cậu đi trước đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Dù sao thì Tạ Miêu cũng là từ nơi khác tới dự thi, ở tỉnh thành lạ nước lạ cái, có muốn giúp cũng chưa chắc có thể giúp được.
Thấy có giáo viên trong trường hiểu rõ tình huống của Hạ Đào ở đây, cô cũng không ở lại thêm phiền, dùng giọng nói nhỏ nhẹ chào tạm biệt với cậu: “Tôi đi đây, cậu không thoải mái thì đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực.”
Đôi mắt của Hạ Đào trong veo đến mức dường như có thể liếc mắt một cái là nhìn tới tận đáy con ngươi đang yên lặng nhìn cô, không tiếng động gật gật đầu, dáng vẻ tái nhợt và yếu ớt.
Tạ Miêu vẫn là lần đầu nhìn thấy một thiếu niên đẹp như vậy nhưng lại giống như vừa chạm vào là vỡ, chỉ cảm thấy khi cậu ngoan ngoãn gật đầu, người có lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng có thể mềm xuống trong nháy mắt.
Thiếu niên ưu tú lại tốt đẹp như vậy, sao lại không được ông trời yêu mến, nhận được một cơ thể ốm yếu như vậy?
Tạ Miêu mang theo tia tiếc nuối một cách khó hiểu ra khỏi phòng học, lập tức bị mấy bạn nữ vội vàng chạy tới vây quanh: “Bạn học, nghe nói Hạ Đào phát bệnh? Bây giờ cậu ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm hay không?”
Mấy người vừa nói lại vừa lo lắng nhìn xung quanh vào phía trong phòng học nhưng không dám đi vào.
Tạ Miêu thấy thế, liền nói sơ qua về tình hình của Hạ Đào cho các cô ấy biết.
Đối phương rõ ràng rất quan tâm tới Hạ Đào, vừa nghe vừa gật đầu, không ngừng nói cảm ơn cô.
Chờ thầy giáo đi đón xe vội vàng chạy về, cuối cùng Tạ Miêu mới rời đi.
Ngoài cổng trường, Vương Chấn Hưng và Phó Linh đang đợi: “Sao ra muộn như vậy? Phòng thi của các em thu bài chậm à?”
“Không ạ.” Tạ Miêu lắc đầu, nói: “Hạ Đào đưa chúng ta tới nhà khách ngày hôm qua bị lên cơn đau tim, làm chậm trễ thời gian một chút.”
“Cậu ấy bị lên cơn đau tim à?” Phó Linh cả kinh: “Nghiêm trọng không? Có nặng lắm không?”
“Đã uống thuốc trợ tim khẩn cấp, lát nữa thầy cô của cậu ấy sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
Phó Linh nghe vậy, gật gật đầu không nói nữa, nhưng dọc đường trở về đều có chút thất thần, giống như có tâm sự.
Tạ Miêu rất ít thấy cô ấy như vậy, nhịn không được nhỏ giọng: “Tớ phát hiện hình như cậu rất quan tâm tới cậu ấy nha.”
Phó Linh bị hỏi đến sửng sốt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh, tớ chỉ có cảm giác thân thiết với cậu ấy, không hy vọng cậu ấy có việc gì.”
“Cảm giác thân thiết ư?” Tạ Miêu đảo đôi mắt đào hoa: “Em gái Lâm có cảm giác thân thiết đối với anh trai Bảo không?”
Câu này khiến Phó Linh càng đỏ mặt hơn: “Cậu, cậu nói bậy cái gì thế?”
Bởi vì xuất hiện một đoạn nhạc đệm như vậy, sau khi trở về, Vương Chấn Hưng nói chuyện với mấy người thầy Cao, mấy thầy cô dứt khoát dặn dò từng học sinh mà bản thân mình dẫn đến một lần, nếu có không thoải mái ở chỗ nào thì phải nhanh chóng nói ra, tuyệt đối đừng cố chịu đựng.
Dù sao thì học sinh là do bọn họ dẫn dắt, bọn họ luôn phải có trách nhiệm với sự an toàn và sức khỏe của học sinh.
Phó Linh chỉ tham gia thi một môn Tiếng Anh, hai môn của Tạ Miêu cũng thi xong trong ngày đầu tiên rồi.
Sáng hôm sau thi Vật lý, hai người đều không có việc gì làm, nói một tiếng với giáo viên phụ trách dẫn đội, chuẩn bị đi dạo ở gần đây.
Đều là một đám trẻ con choai choai, trông cậy vào việc bọn họ ở yên trong nhà khách hai ngày là không thực tế. Các giáo viên cũng không ngăn cản không cho đi ra ngoài, chỉ dặn dò phải có ít nhất là hai người kết bạn cùng đi, trước khi đi ra ngoài phải báo cho thầy cô biết, đến bữa ăn cơm thì nhất định phải quay về.
Phòng ở của trung học số hai và trung học Dệt May đều ở tầng hai, khi Tạ Miêu và Phó Linh đi qua hành lang, vừa vặn đi ngang qua bên trung học Dệt May.
Có mấy bạn nam cũng không sợ lạnh, tháng mười mà còn mở to cửa rồi chơi bài ở trong phòng, cãi cọ ầm ĩ náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn.
Tạ Miêu tinh mắt, lập tức nhìn thấy Vu Đắc Bảo ngồi khoanh chân ở đối diện cửa, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Vu Đắc Bảo cũng nhìn thấy cô, hất hất cằm về phía cửa: “Tạ Miêu, vào đây chơi hai ván với nhau đi?”
“Không được.” Tạ Miêu lắc đầu: “Hai chúng tôi muốn đi ra ngoài.”
“Tôi đi cùng các cậu.”
Vu Đắc Bảo ném bài trong tay xuống: “Các cậu tự chơi đi.” Cậu ta bước nhanh đi ra ngoài.
Bên trong cánh cửa lập tức truyền ra một tiếng chửi nhỏ: “Mẹ nó! Còn chưa chơi xong cậu đã chạy rồi à? Linh hồn nhỏ bé bị người câu mất hả?”
“Nếu cho tôi cơ hội này, tôi cũng sẵn lòng chạy theo người ta. Qua thôn này, lại muốn nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp cũng không có nơi nào mà tìm đâu.” Bạn nam bên cạnh cậu ta nhanh chóng nhân cơ hội này để ném bài xấu trong tay xuống: “Nào nào nào, chơi lại đi chơi lại đi.”
Có bạn học phản ứng nhanh đã tranh thủ lúc Tạ Miêu cho uống thuốc để chạy đi tìm giáo viên, hai giáo viên bước chân vội vã tiến vào: “Hiện tại em ấy thế nào rồi?” Bọn họ vội vàng lại đây xem xét tình hình của Hạ Đào.
“Em không sao, đã khá hơn nhiều rồi.”
Hạ Đào suy yếu mỉm cười, giọng nói nhẹ như lông chim vậy.
Trong đó có cô giáo mà Tạ Miêu đã gặp qua trước khi thi nghe vậy thì nghiêm mặt: “Đã bảo em phải chú ý một chút, không thoải mái thì nhanh chóng uống thuốc, thật sự khó chịu thì không thi nữa, em còn cố gắng gượng à? Thi cử có quan trọng như sức khỏe của em không?”
Thấy lần này cậu phát bệnh rất nghiêm trọng, cô ấy vừa sơ tán học sinh trong phòng học vừa nói với thầy giáo trẻ tuổi tới cùng mình kia: “Tiểu Trương, thầy đi xem có thể đón xe hay không, em ấy như vậy không ổn, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện.”
Hạ Đào nghe xong, đôi mắt trong trẻo chậm rãi chuyển sang Tạ Miêu: “Cậu đi trước đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Dù sao thì Tạ Miêu cũng là từ nơi khác tới dự thi, ở tỉnh thành lạ nước lạ cái, có muốn giúp cũng chưa chắc có thể giúp được.
Thấy có giáo viên trong trường hiểu rõ tình huống của Hạ Đào ở đây, cô cũng không ở lại thêm phiền, dùng giọng nói nhỏ nhẹ chào tạm biệt với cậu: “Tôi đi đây, cậu không thoải mái thì đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực.”
Đôi mắt của Hạ Đào trong veo đến mức dường như có thể liếc mắt một cái là nhìn tới tận đáy con ngươi đang yên lặng nhìn cô, không tiếng động gật gật đầu, dáng vẻ tái nhợt và yếu ớt.
Tạ Miêu vẫn là lần đầu nhìn thấy một thiếu niên đẹp như vậy nhưng lại giống như vừa chạm vào là vỡ, chỉ cảm thấy khi cậu ngoan ngoãn gật đầu, người có lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng có thể mềm xuống trong nháy mắt.
Thiếu niên ưu tú lại tốt đẹp như vậy, sao lại không được ông trời yêu mến, nhận được một cơ thể ốm yếu như vậy?
Tạ Miêu mang theo tia tiếc nuối một cách khó hiểu ra khỏi phòng học, lập tức bị mấy bạn nữ vội vàng chạy tới vây quanh: “Bạn học, nghe nói Hạ Đào phát bệnh? Bây giờ cậu ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm hay không?”
Mấy người vừa nói lại vừa lo lắng nhìn xung quanh vào phía trong phòng học nhưng không dám đi vào.
Tạ Miêu thấy thế, liền nói sơ qua về tình hình của Hạ Đào cho các cô ấy biết.
Đối phương rõ ràng rất quan tâm tới Hạ Đào, vừa nghe vừa gật đầu, không ngừng nói cảm ơn cô.
Chờ thầy giáo đi đón xe vội vàng chạy về, cuối cùng Tạ Miêu mới rời đi.
Ngoài cổng trường, Vương Chấn Hưng và Phó Linh đang đợi: “Sao ra muộn như vậy? Phòng thi của các em thu bài chậm à?”
“Không ạ.” Tạ Miêu lắc đầu, nói: “Hạ Đào đưa chúng ta tới nhà khách ngày hôm qua bị lên cơn đau tim, làm chậm trễ thời gian một chút.”
“Cậu ấy bị lên cơn đau tim à?” Phó Linh cả kinh: “Nghiêm trọng không? Có nặng lắm không?”
“Đã uống thuốc trợ tim khẩn cấp, lát nữa thầy cô của cậu ấy sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
Phó Linh nghe vậy, gật gật đầu không nói nữa, nhưng dọc đường trở về đều có chút thất thần, giống như có tâm sự.
Tạ Miêu rất ít thấy cô ấy như vậy, nhịn không được nhỏ giọng: “Tớ phát hiện hình như cậu rất quan tâm tới cậu ấy nha.”
Phó Linh bị hỏi đến sửng sốt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh, tớ chỉ có cảm giác thân thiết với cậu ấy, không hy vọng cậu ấy có việc gì.”
“Cảm giác thân thiết ư?” Tạ Miêu đảo đôi mắt đào hoa: “Em gái Lâm có cảm giác thân thiết đối với anh trai Bảo không?”
Câu này khiến Phó Linh càng đỏ mặt hơn: “Cậu, cậu nói bậy cái gì thế?”
Bởi vì xuất hiện một đoạn nhạc đệm như vậy, sau khi trở về, Vương Chấn Hưng nói chuyện với mấy người thầy Cao, mấy thầy cô dứt khoát dặn dò từng học sinh mà bản thân mình dẫn đến một lần, nếu có không thoải mái ở chỗ nào thì phải nhanh chóng nói ra, tuyệt đối đừng cố chịu đựng.
Dù sao thì học sinh là do bọn họ dẫn dắt, bọn họ luôn phải có trách nhiệm với sự an toàn và sức khỏe của học sinh.
Phó Linh chỉ tham gia thi một môn Tiếng Anh, hai môn của Tạ Miêu cũng thi xong trong ngày đầu tiên rồi.
Sáng hôm sau thi Vật lý, hai người đều không có việc gì làm, nói một tiếng với giáo viên phụ trách dẫn đội, chuẩn bị đi dạo ở gần đây.
Đều là một đám trẻ con choai choai, trông cậy vào việc bọn họ ở yên trong nhà khách hai ngày là không thực tế. Các giáo viên cũng không ngăn cản không cho đi ra ngoài, chỉ dặn dò phải có ít nhất là hai người kết bạn cùng đi, trước khi đi ra ngoài phải báo cho thầy cô biết, đến bữa ăn cơm thì nhất định phải quay về.
Phòng ở của trung học số hai và trung học Dệt May đều ở tầng hai, khi Tạ Miêu và Phó Linh đi qua hành lang, vừa vặn đi ngang qua bên trung học Dệt May.
Có mấy bạn nam cũng không sợ lạnh, tháng mười mà còn mở to cửa rồi chơi bài ở trong phòng, cãi cọ ầm ĩ náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn.
Tạ Miêu tinh mắt, lập tức nhìn thấy Vu Đắc Bảo ngồi khoanh chân ở đối diện cửa, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Vu Đắc Bảo cũng nhìn thấy cô, hất hất cằm về phía cửa: “Tạ Miêu, vào đây chơi hai ván với nhau đi?”
“Không được.” Tạ Miêu lắc đầu: “Hai chúng tôi muốn đi ra ngoài.”
“Tôi đi cùng các cậu.”
Vu Đắc Bảo ném bài trong tay xuống: “Các cậu tự chơi đi.” Cậu ta bước nhanh đi ra ngoài.
Bên trong cánh cửa lập tức truyền ra một tiếng chửi nhỏ: “Mẹ nó! Còn chưa chơi xong cậu đã chạy rồi à? Linh hồn nhỏ bé bị người câu mất hả?”
“Nếu cho tôi cơ hội này, tôi cũng sẵn lòng chạy theo người ta. Qua thôn này, lại muốn nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp cũng không có nơi nào mà tìm đâu.” Bạn nam bên cạnh cậu ta nhanh chóng nhân cơ hội này để ném bài xấu trong tay xuống: “Nào nào nào, chơi lại đi chơi lại đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.