Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 271:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Vu Đắc Bảo đã nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười tự tin, mặt Vương Phương cũng đỏ bừng, vừa căng thẳng lại vừa chờ mong.
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm cúi đầu đọc giấy khen, đọc đến cuối cùng: “Vu Đắc Bảo, giải nhất môn Toán, Vương Phương, giải nhất môn Tiếng Anh.”
Vu Đắc Bảo đứng dậy, lên bục nhận giấy khen của mình: “Cô ơi, cô có biết em thi đứng thứ bao nhiêu không ạ?”
Vương Phương cũng lên nhận giấy khen trong ánh mắt hâm mộ của mọi người có chút tò mò: “Cô ơi, em thi đứng thứ bao nhiêu ạ?”
“Cô còn chưa nói xong đâu, hai em gấp làm gì?”
Chủ nhiệm lớp bảo hai người quay về chỗ ngồi: “Lần này Vương Phương thi Tiếng Anh đứng thứ 47 toàn tỉnh, còn Vu Đắc Bảo,” Cô ấy dừng một chút, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn: “Bạn học Vu Đắc Bảo làm vẻ vang cho trường học, thi Toán đứng thứ 8 toàn tỉnh.”
Thứ 8 toàn tỉnh!
Phía dưới một trận im lặng, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay: “Thi tốt lắm!”
Chân mày khóe mắt của Vu Đắc Bảo tràn ngập đắc chí vừa lòng, chẳng qua là anh xoay bút, nét mặt tươi cười xinh xắn của Tạ Miên bỗng hiện lên trong đầu.
Lần này cô tham gia hai môn Toán và Tiếng Anh ở trận chung kết, cũng không biết thi thế nào, giành được một giải nhất chắc là không có vấn đề gì chứ.
Đang nghĩ ngợi, chủ nhiệm lớp trên bục giảng cười tủm tỉm vứt xuống một quả bom: “Ngoài ra, tỉnh đã ra thông báo rồi, tất cả mười hạng đầu trong trận chung kết lần này sẽ đại biểu tỉnh tham gia cuộc thi cấp quốc gia vào sang năm, chẳng mấy chốc bạn học Vu Đắc Bảo lớp chúng ta sẽ gia nhập vào đội tỉnh.”
Lần này, trong lớp học sôi trào hoàn toàn rồi.
Trường trung học Dệt May vẫn luôn bị trung học số hai đè ép ở trong thành phố, càng không thể so sánh với các trường cấp ba trọng điểm trên tỉnh thành.
Chẳng ai ngờ rằng, trường bọn họ còn có thể có một người đứng thứ 8 toàn tỉnh, còn có người có thể gia nhập đội tỉnh.
Nếu như sang năm Vu Đắc Bảo có thể giành được giải trong kỳ thi quốc gia, cho dù chỉ là giải ba thì cũng có hàm lượng vàng* cao hơn giải nhất cấp tỉnh.
*hàm lượng vàng: là trọng lượng vàng được ấn định theo pháp luật cho đơn vị tiền tệ làm đại biểu trong chế độ tiền tệ bản vị vàng. Ví dụ: đồng USD trước kia được quy định có hàm lượng vàng là 0,888771 g, qua mấy lần phá giá chỉ còn 0,736622 g. Hàm lượng vàng thay đổi thì tiêu chuẩn giá cả thay đổi, dẫn tới sự thay đổi mức giá các hàng hoá.
Đến lúc đó xem đám người trung học số hai còn có thể đắc ý trước mặt bọn họ như thế nào.
Chủ nhiệm lớp vừa đi, hễ là học sinh giành giải đều nhận được sự chú ý của các bạn học, nhất là Vu Đắc Bảo và Vương Phương.
“Vương Phương, cậu có thể cho tớ xem giấy khen của cậu một chút được không?”
“Cũng cho tớ xem một chút đi.”
Tuy rằng Vương Phương vừa hâm mộ vừa ghẹn tị với việc Vu Đắc Bảo được vào đội bồi dưỡng nhưng được mấy người vây quanh nhìn ngắm giấy khen, lòng hư vinh cũng đã được thỏa mãn không ít.
“Đúng rồi, Vu Đắc Bảo được vào đội tỉnh, cũng không biết Triển bằng và Tạ Miêu của trung học số hai thi thế nào.” Cô ta làm như lơ đãng nhắc tới.
Vương Phương còn nhớ rõ khi lên tỉnh tham gia thi, hai người kia còn khoác lác muốn thi đứng đầu toàn tỉnh đấy, thật đúng là không biết tự lượng sức.
“Chắc là bọn họ không thi tốt bằng Vu Đắc Bảo đâu.” Có bạn học nói: “Top 10 toàn tỉnh không phải dễ vào như vậy”
Ai ngờ vừa dứt lời, có bạn học đột nhiên quay lại với vẻ mặt hoảng hốt, mờ mịt nhìn một vòng quanh lớp học.
“Cậu sao thế? Mất hồn rồi à?” Bạn nam ngồi bên cạnh hỏi cậu ta.
“Không sao.”
Bạn học kia nuốt nước miềng ừng ực, cuối cùng người cũng trở lại bình thường nhưng giọng điệu vô cũng không thể tin tưởng nổi: “Khi tớ tới văn phòng, nghe giáo viên Giang nói, người thi môn Toán và Tiếng Anh đứng đầu toàn tỉnh năm nay đều ở thành phố chúng ta.”
Người đứng đầu toàn tỉnh ở thành phố của bọn họ!
Tất cả các bạn học nghe vậy thì đều bị chấn động đến mức không thể kiềm chế được: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
“Không, không nghe nhầm.”
Ánh mắt của Vu Đắc Bảo đã trở nên nặng nề, bên kia, vẻ mặt của Vương Phương đã vô cùng thay đổi, đứng lên rồi vội vàng hỏi lại: “Người đứng đầu Tiếng Anh là ai?”
Bạn học kia bị vẻ mặt gần như dữ tợn của cô ta làm cho hoảng sợ, Vương Phương lại hoàn toàn không phát hiện ra: “Rốt cuộc là ai!”
“Được rồi, hình như là Tạ Miêu ở trung học số hai.”
Trung, trung học số hai Tạ Miêu?!
Vương Phương đặt mông, ngã ngồi trở lại trên ghế.
Quả nhiên, giáo viên chủ nhiệm cúi đầu đọc giấy khen, đọc đến cuối cùng: “Vu Đắc Bảo, giải nhất môn Toán, Vương Phương, giải nhất môn Tiếng Anh.”
Vu Đắc Bảo đứng dậy, lên bục nhận giấy khen của mình: “Cô ơi, cô có biết em thi đứng thứ bao nhiêu không ạ?”
Vương Phương cũng lên nhận giấy khen trong ánh mắt hâm mộ của mọi người có chút tò mò: “Cô ơi, em thi đứng thứ bao nhiêu ạ?”
“Cô còn chưa nói xong đâu, hai em gấp làm gì?”
Chủ nhiệm lớp bảo hai người quay về chỗ ngồi: “Lần này Vương Phương thi Tiếng Anh đứng thứ 47 toàn tỉnh, còn Vu Đắc Bảo,” Cô ấy dừng một chút, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn: “Bạn học Vu Đắc Bảo làm vẻ vang cho trường học, thi Toán đứng thứ 8 toàn tỉnh.”
Thứ 8 toàn tỉnh!
Phía dưới một trận im lặng, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay: “Thi tốt lắm!”
Chân mày khóe mắt của Vu Đắc Bảo tràn ngập đắc chí vừa lòng, chẳng qua là anh xoay bút, nét mặt tươi cười xinh xắn của Tạ Miên bỗng hiện lên trong đầu.
Lần này cô tham gia hai môn Toán và Tiếng Anh ở trận chung kết, cũng không biết thi thế nào, giành được một giải nhất chắc là không có vấn đề gì chứ.
Đang nghĩ ngợi, chủ nhiệm lớp trên bục giảng cười tủm tỉm vứt xuống một quả bom: “Ngoài ra, tỉnh đã ra thông báo rồi, tất cả mười hạng đầu trong trận chung kết lần này sẽ đại biểu tỉnh tham gia cuộc thi cấp quốc gia vào sang năm, chẳng mấy chốc bạn học Vu Đắc Bảo lớp chúng ta sẽ gia nhập vào đội tỉnh.”
Lần này, trong lớp học sôi trào hoàn toàn rồi.
Trường trung học Dệt May vẫn luôn bị trung học số hai đè ép ở trong thành phố, càng không thể so sánh với các trường cấp ba trọng điểm trên tỉnh thành.
Chẳng ai ngờ rằng, trường bọn họ còn có thể có một người đứng thứ 8 toàn tỉnh, còn có người có thể gia nhập đội tỉnh.
Nếu như sang năm Vu Đắc Bảo có thể giành được giải trong kỳ thi quốc gia, cho dù chỉ là giải ba thì cũng có hàm lượng vàng* cao hơn giải nhất cấp tỉnh.
*hàm lượng vàng: là trọng lượng vàng được ấn định theo pháp luật cho đơn vị tiền tệ làm đại biểu trong chế độ tiền tệ bản vị vàng. Ví dụ: đồng USD trước kia được quy định có hàm lượng vàng là 0,888771 g, qua mấy lần phá giá chỉ còn 0,736622 g. Hàm lượng vàng thay đổi thì tiêu chuẩn giá cả thay đổi, dẫn tới sự thay đổi mức giá các hàng hoá.
Đến lúc đó xem đám người trung học số hai còn có thể đắc ý trước mặt bọn họ như thế nào.
Chủ nhiệm lớp vừa đi, hễ là học sinh giành giải đều nhận được sự chú ý của các bạn học, nhất là Vu Đắc Bảo và Vương Phương.
“Vương Phương, cậu có thể cho tớ xem giấy khen của cậu một chút được không?”
“Cũng cho tớ xem một chút đi.”
Tuy rằng Vương Phương vừa hâm mộ vừa ghẹn tị với việc Vu Đắc Bảo được vào đội bồi dưỡng nhưng được mấy người vây quanh nhìn ngắm giấy khen, lòng hư vinh cũng đã được thỏa mãn không ít.
“Đúng rồi, Vu Đắc Bảo được vào đội tỉnh, cũng không biết Triển bằng và Tạ Miêu của trung học số hai thi thế nào.” Cô ta làm như lơ đãng nhắc tới.
Vương Phương còn nhớ rõ khi lên tỉnh tham gia thi, hai người kia còn khoác lác muốn thi đứng đầu toàn tỉnh đấy, thật đúng là không biết tự lượng sức.
“Chắc là bọn họ không thi tốt bằng Vu Đắc Bảo đâu.” Có bạn học nói: “Top 10 toàn tỉnh không phải dễ vào như vậy”
Ai ngờ vừa dứt lời, có bạn học đột nhiên quay lại với vẻ mặt hoảng hốt, mờ mịt nhìn một vòng quanh lớp học.
“Cậu sao thế? Mất hồn rồi à?” Bạn nam ngồi bên cạnh hỏi cậu ta.
“Không sao.”
Bạn học kia nuốt nước miềng ừng ực, cuối cùng người cũng trở lại bình thường nhưng giọng điệu vô cũng không thể tin tưởng nổi: “Khi tớ tới văn phòng, nghe giáo viên Giang nói, người thi môn Toán và Tiếng Anh đứng đầu toàn tỉnh năm nay đều ở thành phố chúng ta.”
Người đứng đầu toàn tỉnh ở thành phố của bọn họ!
Tất cả các bạn học nghe vậy thì đều bị chấn động đến mức không thể kiềm chế được: “Cậu không nghe nhầm chứ?”
“Không, không nghe nhầm.”
Ánh mắt của Vu Đắc Bảo đã trở nên nặng nề, bên kia, vẻ mặt của Vương Phương đã vô cùng thay đổi, đứng lên rồi vội vàng hỏi lại: “Người đứng đầu Tiếng Anh là ai?”
Bạn học kia bị vẻ mặt gần như dữ tợn của cô ta làm cho hoảng sợ, Vương Phương lại hoàn toàn không phát hiện ra: “Rốt cuộc là ai!”
“Được rồi, hình như là Tạ Miêu ở trung học số hai.”
Trung, trung học số hai Tạ Miêu?!
Vương Phương đặt mông, ngã ngồi trở lại trên ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.