Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 27:

Yên Mộng Hiên

07/05/2023

Biết sớm, biết sớm thì hắn đã không nói mấy lời bừa bãi cho sướng miệng rồi!

Mẹ con nhà họ Tôn bị Vương Quý Chi vung vẩy lưỡi dao đuổi ra khỏi sân nhà họ Tạ, người đứng hóng chuyện cạnh đó lại chẳng có ai dám tiến lên khuyên can.

Vương Quý Chi chua ngoa thế nào, cưng chiều cô cháu gái Tạ Miêu này ra sao, hàng xóm ai mà chẳng biết?

Chòng ghẹo Tạ Miêu, đó chẳng phải là đốt đèn lồng trong nhà tranh... tìm chết sao?

Huống chi con trai thứ hai nhà họ Tạ là Tạ Vệ Dân còn là thư ký lữ đoàn của lữ đoàn Hà Đông bọn họ, việc phân công công việc trong lữ đoàn đều do ông ta quản lý, ai muốn đắc tội.

Hai mẹ con nhà họ Tôn cứ thế bị đuổi ra đến nửa đường, mới chạy trối chết né tránh lưỡi dao của bà cụ.

Tuy là như vậy, Vương Quý Chi vẫn đứng ở đó mắng mỏ nửa ngày mới xách dao phay quay về.

Tối đó, ngoài Tạ Miêu ra, ba anh em Tạ Kiến Hoa cũng được nhiều hơn một muôi canh riêu tôm so với người khác.

“Làm tốt lắm, về sau ai dám ức hiếp chị con, lập tức tẩn nó cho bà!” Vương Quý Chi khen ngợi mấy cậu cháu trai.

Lưu Chiêu Đệ nghe thế, trong lòng hơi không vui.

Đánh cái gì mà đánh? Lỡ như bị thương thì phải làm sao? Cái thằng Tôn Lôi hôm nay còn hơn Kiến Hoa nhà bà ta bốn tuổi.

Bà ta đang định nói gì đó thì nhìn thấy cậu con trai nhà mình cười ngốc nghếch gật đầu lia lịa, đến ông chồng luôn nghiêm khắc cũng nhường lại phần canh riêu tôm của mình lại cho con trai, “Hôm nay biểu hiện không tồi, không đánh con nữa.”

Lưu Chiêu Đệ: “...”

Một con nhãi con mà thôi, có cần đến mức đấy không?



...

Năm bảy mươi mấy vẫn chưa có chế độ hai ngày nghỉ, thứ bảy trường học vẫn đi học bình thường.

Buổi chiều tan học, Tạ Miêu mang theo bài tập cuối tuần vừa đi cùng mấy cậu em đến cửa thôn lại bất ngờ nhìn thấy Tôn Lôi.

Có vẻ đối phương đã đứng chờ ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy bọn họ liền bước qua.

Anh em nhà họ Tạ lập tức kéo Tạ Miêu ra phía sau, “Anh lại muốn làm gì?”

Tôn Lôi ngó lơ bọn họ, cúi đầu nói với Tạ Miêu: “Xin lỗi, tôi khốn nạn, tôi không phải là người, tôi không nên nói như vậy.” Nói xong liền vả bôm bốp vào miệng mình, rồi xoay người đi mất.

Lần này không chỉ ba anh em mà Tạ Miêu cũng ngẩn ra, “Hắn bị sao vậy? Các em lại đi gây sự với hắn à?”

“Đâu có đâu.”

“Vậy sao đột nhiên hắn lại chạy đến xin lỗi chị?”

“Em không biết.”

Tạ Miêu cau mày, “Các em có cảm thấy vết thương trên mặt hắn ta còn nặng hơn hôm qua không?”

Cô vừa nói thế, đám Tạ Kiến Hoa cũng phản ứng trở lại.

“Phải đó, cái mặt hắn cũng sắp sưng thành đầu heo rồi, tối qua khi hắn đến nhà mình vẫn chưa có bộ dạng này, hắn lại bị người ta đánh cho sao?”



“Ai biết được cơ chứ, không chừng bố hắn nghe nói hắn gây họa, về nhà dạy dỗ hắn một trận thì sao.”

Nếu bố Tôn Lôi thật sự nghiêm khắc với hắn thì hắn còn suốt ngày chơi không, hết tiền liền ngửa tay xin bố mẹ sao?

Tạ Miêu có phần không tin, nhưng ngoài lí do này ra, cô cũng không tìm được cách giải thích hợp lí hơn. Nghĩ bụng chỉ cần không phải mấy đứa em làm thì chẳng liên quan đến mình, cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Tối cùng ngày, Tạ Miêu đã làm xong hết bài tập.

Sáng hôm sau thức dậy thấy thời tiết không tệ, cô tìm một cái sọt đeo lưng, chuẩn bị lên núi hái chút nấm.

Cùng với tiết trời trở nên lạnh lẽo, rau trong vườn dần dần ít đi, ngược lại bây giờ trên núi toàn là nấm, đang là thời điểm ăn nấm.

Dù ở nhà Tạ Miêu không phải làm việc, nhưng từ nhỏ đã không ít lần đi cùng bác cả nhà mình chạy lên núi. Vương Quý Chi cũng khá yên tâm, dặn dò cháu gái hai câu “Đừng để mệt quá”, “Buổi trưa nhớ về nhà ăn cơm” rồi để cô đi.

Ai dè hôm nay nấm không nhiều lắm, Tạ Miêu đi sâu vào trong núi, mới hái được gần nửa sọt.

Cô áng chừng nhiêu đó hẳn là đủ để ăn hai bữa, còn thừa lại một ít có thể đem đi phơi. Đang định chuẩn bị xuống núi, đột nhiên phát hiện ký hiệu mà bác cả mình để lại, còn nhìn thấy dấu chân thỏ rừng bên cạnh ký hiệu.

Người trong thôn hay nói thỏ thường di chuyển quanh sườn núi, chuyển tới chuyển lui lại chuyển về hang cũ.

Ý muốn nói là loài động vật như thỏ rừng này có tính cưỡng chế nghiêm trọng, trước nay chỉ di chuyển cùng một tuyến đường, hầu như không đổi. Chỉ cần phát hiện dấu chân, đặt bẫy ở bên cạnh, xác suất nó tự chui đầu vào bẫy là rất lớn.

Tạ Miêu dựa vào ký hiệu tìm kiếm xung quanh, quả nhiên nhìn thấy cái bẫy mà bác cả cô đã đặt.

Tiếc là bên trong trống không, không hề bắt được con thỏ rừng nào.

Tạ Miêu hơi thất vọng đậy lại bẫy cẩn thận, đứng dậy định về, mắt nhác thấy gì đó, đôi đồng từ đột ngột co lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook