Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 284:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Cố Hàm Giang đứng đợi bên ngoài nhà vệ sinh rất lâu, Tạ Miêu mới từ từ chầm chậ đi ra, nhìn kĩ thì dáng đi còn có chút gượng gạo.
“Hàm Giang, anh có thể quay về lấy cho em ít giấy không?” Cô rũ mắt nhìn ngón chân, nhẹ giọng nói.
“Em bị tiêu chảy hả?” Lông mày của Cố Hàm Giang vẫn cứ nhíu chặt, “Như vầy không được, em phải đến bệnh viện khám xem sao.” không được nới lỏng, “Chuyện này không tốt, anh phải đến bệnh viện khám.”
Giọng nói của Tạ Miêu càng nhỏ hơn, “Không có tiêu chảy, mà là, là …”
“Mà là cái gì?”
“Aiz, anh hỏi quá nhiều làm gì hả, anh đi về lấy đồ cho em là được rồi.”
Tạ Miêu đỏ mặt đẩy cánh tay của anh, “Túi của em ở chỗ Triển Bằng, anh giúp em mang đến đây.”
Vừa nghe tới tên Triển Bằng này, Cố Hàm Giang càng không thể động nữa, trực tiếp ấn giữ bàn tay nhỏ đang đẩy ở cánh tay mình, giữ trong lòng bàn tay, “Em rốt cuộc là làm sao? có phải bị đau bụng rồi không? đau bụng sao lại không đi bệnh viện?”
Đã nói không phải bị tiêu chảy, vậy đau bụng thì còn là vì cái gì hả?
Tạ Miêu sắp bị cái tên trai thẳng chuyện gì cũng không biết hỏi đến mức không nói nên lời.
Nói đến là đến cũng không đúng lúc, tính toán ngày tháng, kì sinh lý của cô có lẽ sẽ có vào hai ngày gần về. Không ngờ lần này vậy mà lại đến sớm, cô vừa mới rời khỏi ga xe lửa chưa bao lâu là cảm thấy có gì không đúng lắm, đợi đến khi vừa đến đại học Bắc Kinh thì đã đau kinh hoàng.
Chỉ là ngoài cái này thì cũng không có cảm giác gì khác, cô cũng là vào nhà vệ sinh kiểm tra qua mới xác nhận đúng thật là họ hàng mình đến.
Cố Hàm Giang cứ nhất quyết đưa Tạ Miêu đến bệnh viện, cũng hết cách Tạ Miêu đành phải đi cà nhắc tới bên tai anh ta nhỏ giọng nói ra vài câu.
Nghe cô nói xong hết nội dung, tai trái của Cố Hàm Giang cũng bị hơi thở của cô thổi nhẹ mà dần dần nóng lên.
Hàng mi anh rung rung, ho nhẹ một tiếng để che dấu sự ngượng ngùng của bản thân, “Em đợi ở đây, anh đi lấy cho em.”
“Vậy anh nhanh lên chút.”
Tạ Miêu đỏ mặt không dám nhìn anh, vẫy tay với anh rồi chui trở lại vào nhà vệ sinh.
Cố Hàm Giang vộ vã chạy về cổng trường, nhưng tất cả các thành viên của Đội tỉnh Băng đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Có một bạn học cũng đeo thẻ công tác trước ngực nói với anh, “Trong đội của họ có một người nôn ói rất dữ dội, Tiêu Miểu dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi trước rồi, bảo tôi chuyển một tiếng cho cậu biết, lát nữa trực tiếp dẫn người trở về kí túc xá.”
Người kia nói chuyện, còn tỏ mò nhìn ra phía sau lưng anh, đáng tiếc lại không gặp được cô gái nhỏ có quan hệ bất thường với anh.
Cố Hàm Giang nghe vậy, tính toán một chút khoảng cách về kí túc xá, xoay người sải bước lớn đi về phía cửa hàng gần hơn.
Khi anh vừa bước vào cửa, vừa vặn đụng phải bạn cùng phòng Trương Lượng cũng đi mua đồ.
Nhìn thấy anh ta, Trương Lượng vẫn còn sững sờ, “Cậu đón người xong xuôi cả rồi?”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang trả lời đại một tiếng, mặt không cảm xúc đi về phía kệ hàng giấy vệ sinh, “Lấy cho tôi một cuộn giấy vệ sinh tốt nhất.”
Nhân viên bán hàng nghĩ cũng không thèm nghĩ, lấy một cuộn giấy nhò màu trắng đưa cho anh, “Sáu xu một cuộn.”
Cố Hàm Giang lại không nhận lấy, anh ta tiếp tục nhìn vào kệ, "Cần cuộn to ấy.”
"Đây là loại to nhất. ""
Cố Hàm Giang dừng lại một chút, hơi hạ giọng, “ Cần loại dài.”
“Loại dài hả?” Người bán hàng liếc nhìn anh một cách kỳ lạ, "Cái đó dành cho con gái dùng."
Cố Hàm Giang có vẻ hơi mất kiên nhẫn. "Anh quan tâm tôi mua để làm gì, bao nhiêu tiền?”
Khi anh nói câu này ánh mắt có hơi hung dữ, người bán hàng bị nhìn tới mắc nghẹn, “Loại này một xu.”
Cố Hàm Giang không nói một lời nào, bỏ lại một xu rồi cầm lấy cuộn giấy, xoay người bước đi.
Trương Lượng vừa mua thuốc lá xong, đang định nói vài câu với Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang đã đi qua anh ta như một cơn gió.
“Có việc gì cần dùng mà gấp tới độ như vậy kia chứ?”
Anh ta vừa mở gói thuốc vừa lẩm bẩm, đi được hai bước liền dừng chân lại.
Nếu như không nhìn lầm, khi nãy gương mặt Cố Hàm Giang có vẻ hơi đỏ.
Cái tên Cố Hàm Giang mặt không chút cảm xúc có thể so với cục đá vậy mà cũng sẽ đỏ mặt?
“Em ổn rồi.”
Tạ Miêu cúi gằm cái đầu nhỏ ôm lấy nửa cuộn giấy vệ sinh to đi ra từ nhà vệ sinh, gương mặt vốn tái nhợt thì bây giờ ửng ửng từng mảng phiếm đỏ như ráng chiều, giống như một con tôm đã nấu chín.
Lúc này Cố Hàm Giang lại không ngượng ngùng gì nữa, bước qua xoa xoa bụng cô, “Còn đau không?”
“Hàm Giang, anh có thể quay về lấy cho em ít giấy không?” Cô rũ mắt nhìn ngón chân, nhẹ giọng nói.
“Em bị tiêu chảy hả?” Lông mày của Cố Hàm Giang vẫn cứ nhíu chặt, “Như vầy không được, em phải đến bệnh viện khám xem sao.” không được nới lỏng, “Chuyện này không tốt, anh phải đến bệnh viện khám.”
Giọng nói của Tạ Miêu càng nhỏ hơn, “Không có tiêu chảy, mà là, là …”
“Mà là cái gì?”
“Aiz, anh hỏi quá nhiều làm gì hả, anh đi về lấy đồ cho em là được rồi.”
Tạ Miêu đỏ mặt đẩy cánh tay của anh, “Túi của em ở chỗ Triển Bằng, anh giúp em mang đến đây.”
Vừa nghe tới tên Triển Bằng này, Cố Hàm Giang càng không thể động nữa, trực tiếp ấn giữ bàn tay nhỏ đang đẩy ở cánh tay mình, giữ trong lòng bàn tay, “Em rốt cuộc là làm sao? có phải bị đau bụng rồi không? đau bụng sao lại không đi bệnh viện?”
Đã nói không phải bị tiêu chảy, vậy đau bụng thì còn là vì cái gì hả?
Tạ Miêu sắp bị cái tên trai thẳng chuyện gì cũng không biết hỏi đến mức không nói nên lời.
Nói đến là đến cũng không đúng lúc, tính toán ngày tháng, kì sinh lý của cô có lẽ sẽ có vào hai ngày gần về. Không ngờ lần này vậy mà lại đến sớm, cô vừa mới rời khỏi ga xe lửa chưa bao lâu là cảm thấy có gì không đúng lắm, đợi đến khi vừa đến đại học Bắc Kinh thì đã đau kinh hoàng.
Chỉ là ngoài cái này thì cũng không có cảm giác gì khác, cô cũng là vào nhà vệ sinh kiểm tra qua mới xác nhận đúng thật là họ hàng mình đến.
Cố Hàm Giang cứ nhất quyết đưa Tạ Miêu đến bệnh viện, cũng hết cách Tạ Miêu đành phải đi cà nhắc tới bên tai anh ta nhỏ giọng nói ra vài câu.
Nghe cô nói xong hết nội dung, tai trái của Cố Hàm Giang cũng bị hơi thở của cô thổi nhẹ mà dần dần nóng lên.
Hàng mi anh rung rung, ho nhẹ một tiếng để che dấu sự ngượng ngùng của bản thân, “Em đợi ở đây, anh đi lấy cho em.”
“Vậy anh nhanh lên chút.”
Tạ Miêu đỏ mặt không dám nhìn anh, vẫy tay với anh rồi chui trở lại vào nhà vệ sinh.
Cố Hàm Giang vộ vã chạy về cổng trường, nhưng tất cả các thành viên của Đội tỉnh Băng đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Có một bạn học cũng đeo thẻ công tác trước ngực nói với anh, “Trong đội của họ có một người nôn ói rất dữ dội, Tiêu Miểu dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi trước rồi, bảo tôi chuyển một tiếng cho cậu biết, lát nữa trực tiếp dẫn người trở về kí túc xá.”
Người kia nói chuyện, còn tỏ mò nhìn ra phía sau lưng anh, đáng tiếc lại không gặp được cô gái nhỏ có quan hệ bất thường với anh.
Cố Hàm Giang nghe vậy, tính toán một chút khoảng cách về kí túc xá, xoay người sải bước lớn đi về phía cửa hàng gần hơn.
Khi anh vừa bước vào cửa, vừa vặn đụng phải bạn cùng phòng Trương Lượng cũng đi mua đồ.
Nhìn thấy anh ta, Trương Lượng vẫn còn sững sờ, “Cậu đón người xong xuôi cả rồi?”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang trả lời đại một tiếng, mặt không cảm xúc đi về phía kệ hàng giấy vệ sinh, “Lấy cho tôi một cuộn giấy vệ sinh tốt nhất.”
Nhân viên bán hàng nghĩ cũng không thèm nghĩ, lấy một cuộn giấy nhò màu trắng đưa cho anh, “Sáu xu một cuộn.”
Cố Hàm Giang lại không nhận lấy, anh ta tiếp tục nhìn vào kệ, "Cần cuộn to ấy.”
"Đây là loại to nhất. ""
Cố Hàm Giang dừng lại một chút, hơi hạ giọng, “ Cần loại dài.”
“Loại dài hả?” Người bán hàng liếc nhìn anh một cách kỳ lạ, "Cái đó dành cho con gái dùng."
Cố Hàm Giang có vẻ hơi mất kiên nhẫn. "Anh quan tâm tôi mua để làm gì, bao nhiêu tiền?”
Khi anh nói câu này ánh mắt có hơi hung dữ, người bán hàng bị nhìn tới mắc nghẹn, “Loại này một xu.”
Cố Hàm Giang không nói một lời nào, bỏ lại một xu rồi cầm lấy cuộn giấy, xoay người bước đi.
Trương Lượng vừa mua thuốc lá xong, đang định nói vài câu với Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang đã đi qua anh ta như một cơn gió.
“Có việc gì cần dùng mà gấp tới độ như vậy kia chứ?”
Anh ta vừa mở gói thuốc vừa lẩm bẩm, đi được hai bước liền dừng chân lại.
Nếu như không nhìn lầm, khi nãy gương mặt Cố Hàm Giang có vẻ hơi đỏ.
Cái tên Cố Hàm Giang mặt không chút cảm xúc có thể so với cục đá vậy mà cũng sẽ đỏ mặt?
“Em ổn rồi.”
Tạ Miêu cúi gằm cái đầu nhỏ ôm lấy nửa cuộn giấy vệ sinh to đi ra từ nhà vệ sinh, gương mặt vốn tái nhợt thì bây giờ ửng ửng từng mảng phiếm đỏ như ráng chiều, giống như một con tôm đã nấu chín.
Lúc này Cố Hàm Giang lại không ngượng ngùng gì nữa, bước qua xoa xoa bụng cô, “Còn đau không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.