Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 290:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Dáng người Tạ Miêu cao, có thể dễ dàng nhìn tất cả các cô gái trong phòng.
Cô đứng ở giữa cửa, lúc nói chuyện sắc mặt sầm lại giọng nói lạnh lùng vô cùng khí thế khiến cho tiếng ồn ào trong phòng trong chốc lát yên tĩnh trở lại.
Thấy mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn mình, còn chưa tỉnh táo lại, Tạ Miêu nhấc chân tiến lên hai bước, “Cô nói ai là quê mùa lạc hậu?”
Ánh mắt cô như dao, cứ lạnh lùng như thế mà nhìn Nghiêm Kiều.
Chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Kiều còn cảm thấy mỗi bước chân của cô còn mang theo áp lực không thể sánh nổi mà giẫm lên tim cô ta.
“Nói, nói cô ta thì sao nào?”
Nghiêm Kiều siết chặt lòng bàn tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng lời vừa nói ra lại giống như ngoài mạnh trong yếu.
Phát giác ra điểm này, cô ta bực bội, quay lại nạt nộ Thường Hoa, “Nói cô tránh ra cô không nghe thấy hả?”
Mọi người trong ai cũng phản ứng lại tiếng nạt nộ này của cô ta.
Mấy cô gái của đội tỉnh Băng tức giận khỏi phải bàn tới, nhưng tới cả những đồng đội của cô ta cũng tái mét, cảm thấy mất mặt.
“Nghiêm Kiều, cậu có thể đừng gây sự nữa được không?” Có người túm giữ lấy cô ta, giọng điệu rất bực bội.
Cô bạn dẫn đoàn sắc mặt càng khó coi hơn, khó khăn lắm mới kiềm chế cảm xúc, thở ra một hơi bước tới giảng hòa.
“Xin lỗi, Nghiêm Kiều cô ấy có hơi kích động. Bạn học đừng để bụng nha, tôi giúp cậu sắp xếp đồ trở lại.”
Cô ta trước tiên xin lỗi Thường Hoa, sau đó cũng không chờ Thường Hoa phản ứng lại, vội bước đến trước mặt Tạ Miêu, nở một nụ cười thân thiện, “Ngại quá không ném trúng cậu chứ?” Đưa tay qua nhận lấy đồ Tạ Miêu ôm trong lòng, “Để mình.”
“Không cần đâu.”
Tạ Miêu tránh tay cô ta, nâng cằm hướng về phía Nghiêm Kiều, vẻ châm biếm trong vẻ mặt không giấu giếm, "Lãnh tụ sáng lập vĩ đại của chúng ta, ông ấy là người tỉnh Tương. Chủ tịch nước hiện nay của chúng ta, cũng là người tỉnh Xuyên. Có phải trong mắt cô họ cũng là người quê mùa lạc hậu?”
Nghiêm Kiều chỉ có điên rồi mới dám nói lãnh tụ và Chủ tịch là quê mùa lạc hậu.
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, “Tôi, tôi không nói vậy.”
“Cô không nói? tôi thấy ý cô chính là như vậy.”
Tạ Miêu cười lạnh lùng một tiếng, bước đến bên giường đưa túi lại cho Thường Hoa.
Thường Hoa bị chọc tức giận tới mức mặt mũi xám ngoét lại thêm cả ăn nói vụng về, chỉ biết nắm lấy tay Tạ Miêu, “Cảm ơn.”
Tạ Miêu không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, cặp mắt hoa đào hung dữ trước sau vẫn không rời khỏi Nghiêm Kiều, “Lãnh tụ ngài ấy chỉ xuất thân từ một huyện thành nhỏ thông thường, có phải cô cũng muốn đến đài tưởng niệm rồi hét lên quê mùa lạc hậu để thỏa mãn cái giác vượt trội của cô?”
“Tôi đã nói tôi không có, có phải cô nghe không hiểu tiếng người?” Nghiêm Kiều thẹn quá giận.
“Tôi thấy cô mới là nghe không hiểu tiếng người ấy!”
Đám người Dương Hiểu Xuân từ phía sau Tạ Miêu bước tới, mặt đầy phẫn nộ, “Thành phố Giang của cô có gì ghê gớm chứ? tới đây là liền ra lệnh cho người khác đổi giường, có thể tùy tiện ném đồ người ta đi, người của thành phố Giang không có ý thức như vậy sao?”
Nghe được những lời này khiến mấy cô gái đội thành phố Giang vừa xấu hổ vừa tức giận.
Chỉ vì một mình Nghiêm Kiều mà bây giờ khiến cho tất cả bọn họ đều thành người không có ý thức, đúng thật là một con chuột phá hỏng nồi cháo*
*Tương đương câu: con sâu làm rầu nồi canh
“Tất cả mọi người đều ở đây để tham gia cuộc thi, có gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau.” Cô gái dẫn đội bất chấp khó khăn đứng ra khuyên giải.
Nghiêm Kiều vừa nghe tới mấy chữ tham gia cuộc thi thì đột nhiên chùi chùi nước mắt, “Bọn họ cố ý đó, bọn họ không muốn tôi tham gia cuộc thi mà! tôi biết ngay cái kiểu người quê … kiểu người như bọn họ, biết thi không được liền giờ thủ đoạn sau lưng!”
Cô ta vốn đang thuận miệng nói ra chữ quê mùa lạc hậu, nhớ lại lời nói của Tạ Miêu, liền đột ngột kìm nén giữ lại.
Cô bạn dẫn đội quả thật bị cô ta chọc cho tức chết mà, “Cậu im miệng!”
Nếu không phải cô ta gây chuyện, cô có cần phải nở nụ cười với người khác không? Não cô ta có thể phát triển thêm một chút không?
Nghiêm Kiều không ngờ người kia sẽ hét vào mặt mình, sững sờ, vừa muốn mở miệng tố cáo, Tạ Miêu đột ngột dẫn Thường Hoa đi ra ngoài, “Nếu người đã nghĩ là chúng ta giở thủ đoạn, vậy cũng đừng nói gì thêm nữa. Thường Hoa, chúng ta trực tiếp đến tìm ban tổ chức phân xử đi"
Cô đứng ở giữa cửa, lúc nói chuyện sắc mặt sầm lại giọng nói lạnh lùng vô cùng khí thế khiến cho tiếng ồn ào trong phòng trong chốc lát yên tĩnh trở lại.
Thấy mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn mình, còn chưa tỉnh táo lại, Tạ Miêu nhấc chân tiến lên hai bước, “Cô nói ai là quê mùa lạc hậu?”
Ánh mắt cô như dao, cứ lạnh lùng như thế mà nhìn Nghiêm Kiều.
Chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Kiều còn cảm thấy mỗi bước chân của cô còn mang theo áp lực không thể sánh nổi mà giẫm lên tim cô ta.
“Nói, nói cô ta thì sao nào?”
Nghiêm Kiều siết chặt lòng bàn tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng lời vừa nói ra lại giống như ngoài mạnh trong yếu.
Phát giác ra điểm này, cô ta bực bội, quay lại nạt nộ Thường Hoa, “Nói cô tránh ra cô không nghe thấy hả?”
Mọi người trong ai cũng phản ứng lại tiếng nạt nộ này của cô ta.
Mấy cô gái của đội tỉnh Băng tức giận khỏi phải bàn tới, nhưng tới cả những đồng đội của cô ta cũng tái mét, cảm thấy mất mặt.
“Nghiêm Kiều, cậu có thể đừng gây sự nữa được không?” Có người túm giữ lấy cô ta, giọng điệu rất bực bội.
Cô bạn dẫn đoàn sắc mặt càng khó coi hơn, khó khăn lắm mới kiềm chế cảm xúc, thở ra một hơi bước tới giảng hòa.
“Xin lỗi, Nghiêm Kiều cô ấy có hơi kích động. Bạn học đừng để bụng nha, tôi giúp cậu sắp xếp đồ trở lại.”
Cô ta trước tiên xin lỗi Thường Hoa, sau đó cũng không chờ Thường Hoa phản ứng lại, vội bước đến trước mặt Tạ Miêu, nở một nụ cười thân thiện, “Ngại quá không ném trúng cậu chứ?” Đưa tay qua nhận lấy đồ Tạ Miêu ôm trong lòng, “Để mình.”
“Không cần đâu.”
Tạ Miêu tránh tay cô ta, nâng cằm hướng về phía Nghiêm Kiều, vẻ châm biếm trong vẻ mặt không giấu giếm, "Lãnh tụ sáng lập vĩ đại của chúng ta, ông ấy là người tỉnh Tương. Chủ tịch nước hiện nay của chúng ta, cũng là người tỉnh Xuyên. Có phải trong mắt cô họ cũng là người quê mùa lạc hậu?”
Nghiêm Kiều chỉ có điên rồi mới dám nói lãnh tụ và Chủ tịch là quê mùa lạc hậu.
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, “Tôi, tôi không nói vậy.”
“Cô không nói? tôi thấy ý cô chính là như vậy.”
Tạ Miêu cười lạnh lùng một tiếng, bước đến bên giường đưa túi lại cho Thường Hoa.
Thường Hoa bị chọc tức giận tới mức mặt mũi xám ngoét lại thêm cả ăn nói vụng về, chỉ biết nắm lấy tay Tạ Miêu, “Cảm ơn.”
Tạ Miêu không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, cặp mắt hoa đào hung dữ trước sau vẫn không rời khỏi Nghiêm Kiều, “Lãnh tụ ngài ấy chỉ xuất thân từ một huyện thành nhỏ thông thường, có phải cô cũng muốn đến đài tưởng niệm rồi hét lên quê mùa lạc hậu để thỏa mãn cái giác vượt trội của cô?”
“Tôi đã nói tôi không có, có phải cô nghe không hiểu tiếng người?” Nghiêm Kiều thẹn quá giận.
“Tôi thấy cô mới là nghe không hiểu tiếng người ấy!”
Đám người Dương Hiểu Xuân từ phía sau Tạ Miêu bước tới, mặt đầy phẫn nộ, “Thành phố Giang của cô có gì ghê gớm chứ? tới đây là liền ra lệnh cho người khác đổi giường, có thể tùy tiện ném đồ người ta đi, người của thành phố Giang không có ý thức như vậy sao?”
Nghe được những lời này khiến mấy cô gái đội thành phố Giang vừa xấu hổ vừa tức giận.
Chỉ vì một mình Nghiêm Kiều mà bây giờ khiến cho tất cả bọn họ đều thành người không có ý thức, đúng thật là một con chuột phá hỏng nồi cháo*
*Tương đương câu: con sâu làm rầu nồi canh
“Tất cả mọi người đều ở đây để tham gia cuộc thi, có gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau.” Cô gái dẫn đội bất chấp khó khăn đứng ra khuyên giải.
Nghiêm Kiều vừa nghe tới mấy chữ tham gia cuộc thi thì đột nhiên chùi chùi nước mắt, “Bọn họ cố ý đó, bọn họ không muốn tôi tham gia cuộc thi mà! tôi biết ngay cái kiểu người quê … kiểu người như bọn họ, biết thi không được liền giờ thủ đoạn sau lưng!”
Cô ta vốn đang thuận miệng nói ra chữ quê mùa lạc hậu, nhớ lại lời nói của Tạ Miêu, liền đột ngột kìm nén giữ lại.
Cô bạn dẫn đội quả thật bị cô ta chọc cho tức chết mà, “Cậu im miệng!”
Nếu không phải cô ta gây chuyện, cô có cần phải nở nụ cười với người khác không? Não cô ta có thể phát triển thêm một chút không?
Nghiêm Kiều không ngờ người kia sẽ hét vào mặt mình, sững sờ, vừa muốn mở miệng tố cáo, Tạ Miêu đột ngột dẫn Thường Hoa đi ra ngoài, “Nếu người đã nghĩ là chúng ta giở thủ đoạn, vậy cũng đừng nói gì thêm nữa. Thường Hoa, chúng ta trực tiếp đến tìm ban tổ chức phân xử đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.