Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 307:

Yên Mộng Hiên

07/05/2023

Người phụ nữ đó nói với Phó Linh, Tạ Miêu mới đầu nghe còn tưởng bà ấy nhận nhầm người.

Nhưng Phó Linh nghe thế, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô bỗng dưng siết chặt.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của Phó Linh đã biến đổi, “Ông không được rồi ư? Chẳng phải hôm qua cháu đi đang yên đang lành cơ mà?”

“Vốn dĩ không sao, nhưng sáng nay ông con ra ngoài kiếm củi bị ngã, dậy thì không còn khỏe nữa.”

Phó Linh nghe thế, hốc mắt lập tức đỏ ửng, cô xoay người chạy ùa đến tòa dạy học.

Chạy được vài bước mới nhớ tới Tạ Miêu, môi cô run rẩy, quay lại nhét hộp cơm vào tay của Tạ Miêu, “Nhà tớ có chuyện, phải về với mẹ một chuyến. Cái này lát nữa cậu đem về phòng giúp tớ. Cảm ơn.”

Phó Linh nói xong liền kéo người phụ nữ nọ đến phòng giáo viên xin nghỉ phép. Mặc dù cô ấy đã đi xa, nhưng trên mặt Tạ Miêu vẫn đọng lại vẻ kinh ngạc.

An An…

Theo như thói quen đặt tên ở nhà cho con cái, tên của Phó Linh phải chứ Linh Linh chứ? Tại sao lại là An An?

Cô đang nghĩ ngợi, bỗng chiếc hộp Phó Linh dúi vào tay cô trơn tuột xuống đất.

Tạ Miêu vội khom người nhặt lên, ôm hai hộp cơm đi đến căn tin.

Có điều nhà của bạn thân xảy ra chuyện, khó tránh làm cho cô lo lắng trong lòng, cô cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Tạ Miêu đi lấy cơm, ngồi ở chỗ hai người thường ngồi, cúi đầu ăn một cách chậm chạp.

Cô hy vọng mọi thứ chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, nhưng nếu không nghiêm trọng như vậy, có lẽ người nhà Phó Linh cũng không đến tìm cô ấy.



Tạ Miêu trời sinh đã xinh đẹp, đi đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác, sau khi giành được hai giải nhất toàn quốc thì cả trường không ai là không biết.

Chỗ ngồi của Phó Linh bên cạnh cô vừa trống không là có người đã nhận ra ngay, vài bạn nam vừa xếp hàng lấy cơm vừa nháy mắt với nhau.

“Nhìn bên đó kìa, hôm nay Tạ Miêu đến căn tin một mình.”

“Hay là lấy cơm xong chúng ta đến ghép bàn đi? Tiện thể nói chuyện vài câu cô ấy.”

“Được đó, ý tưởng là của cậu, đến lúc đó cậu đi nói đi.”

“Nói như các cậu không muốn đi ấy.” Bạn nam nọ lườm nguýt.

Vừa hay đến lượt cậu lấy cơm, cậu đưa hộp cơm đi, vừa quay đầu nhìn bỗng dưng chửi thầm một tiếng.

Kim Liên Ngọc chẳng hề phát hiện có người đang dán mắt nhìn sau lưng cô, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên lưng cô.

Cô ngồi bên cạnh Tạ Miêu, ngạc nhiên hỏi: “Phó Linh đâu? Cậu ấy không đến cùng cậu à?”

“Nhà cậu ấy có chút chuyện nên về trước rồi.” Tạ Miêu nói.

Vừa nói xong, trong lòng cô chợt nảy lên, hỏi Kim Liên Ngọc: “Cậu đã nhìn thấy mẹ của Phó Linh chưa?”

“Nhìn thấy rồi, lúc vừa nhập học năm lớp 10 ấy, khi đó mẹ cậu ấy đưa cậu ấy đến để báo danh.” Kim Liên Ngọc tiện miệng nói.

Tạ Miêu nghe thế, gắp một miếng thức ăn, giả vờ như tám chuyện bình thường với đối phương, “Tớ phát hiện Phó Linh không giống mẹ cậu ấy cho lắm. Vừa nãy mẹ cậu ấy đến tìm, bà ấy không nói thì tớ cũng không nhận ra đâu.”



“Cậu cũng thấy như vậy sao?”

Kim Liên Ngọc nghe thế bèn nhích lại gần cô, đôi mắt ánh lên ngọn lửa buôn dưa lê, “Lần đầu tiên thấy mẹ cậu ấy, tớ còn ngạc nhiên tại sao bà có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp như thế, sau này nghe cậu ấy nói là lớn lên giống bố.”

“Thế à? Thế cậu đã thấy bố cậu ấy bao giờ chưa?”

“Chưa.” Kim Liên Ngọc tiếc nuối lắc đầu, “Thường thì có việc gì đều là mẹ cậu ấy đến trường, tớ quả thật chưa thấy qua bố cậu ấy.”

Tạ Miêu nghe thế không hỏi thêm nữa, cô đổi chủ đề không chút dấu hiệu, “Có phải đậu cô ve khô hôm nay ngâm chưa nở không?”

Kim Liên Ngọc lập tức dời sự chú ý, “Hình như thế, tớ thấy có hơi cứng, còn dở nữa.”

Suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, cũng không biết đoán ý người khác, không hề chú ý đến sắc mặt như đang ngẫm nghĩ gì đó của Tạ Miêu.

Quả thật Phó Linh và mẹ của cậu ấy chẳng giống nhau chút gì cả.

Mẹ của cô ấy có khuôn mặt bình thường, tròn vo, làn da thô ráp, khóe miệng còn bị xệ xuống.

Nhưng Phó Linh lại vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng muốt, đôi môi chúm chím xinh xắn, còn có lúm đồng tiền một bên má.

Cho dù cô ấy giống bố, nhưng sự khác biệt với mẹ cũng không thể quá lớn, thậm chí, thậm chí như đó không phải mẹ ruột của cô ấy vậy.

An An…An An..

Tạ Miêu nhớ đến những lời mà bà Ngô nói lúc tìm bà nội hỏi sửa đồng hồ, nhịp tim của cô đột nhiên không kiểm soát được đập nhanh.

Tuy rằng suy đoán này hoàn toàn vô căn cứ, nhưng có khi nào Phó Linh chính là em gái thất lạc nhiều năm của Cố Hàm Giang?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook