Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 312:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Anh vừa nói vừa tiến lên vài bước, vô tình lướt qua lúm đồng tiền trên má trái của Phó Linh, hỏi Tạ Miêu: “Bạn học của em không sao chứ?”
“Đã hạ sốt, chắc ổn rồi.” Tạ Miêu nói.
Cố Hàm Giang nhẹ thở phào, rồi tự dưng không biết nên nói gì nữa.
Anh im lặng đứng trước giường bệnh một hồi lâu mới tìm cớ ra ngoài.
Anh vừa đi, cả người Phó Linh đã thoải mái hơn nhiều, “Tạ Miêu, bạn trai của cậu trước giờ vẫn luôn hằm hằm thế ư?”
“Cũng tạm, anh ấy vốn ít nói, vậy nên khiến người khác cảm thấy không dễ đến gần.”
Tạ Miêu lơ đãng nói chuyện với cô vài câu, đợi y tá đến thay bình truyền nước thì đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh.”
Phó Linh ừ một tiếng, nheo mắt hơit buồn ngủ.
Ở bên ngoài, Tạ Miêu bước ra là đối mặt với đôi mắt sâu thẳng của Cố Hàm Giang, “Miêu Miêu, anh muốn nói chuyện riêng vài câu với cô ấy.”
Tạ Miêu nhớ đến còn có những bệnh nhân và người nhà khác ở trong phòng bệnh, gật đầu, “Em nghĩ cách giúp anh.”
Khi Phó Linh truyền nước xong muốn đi vệ sinh, cô cố ý không nhớ đường, dẫn người đến chỗ cầu thang.
Cố Hàm Giang đợi đã lâu bên cửa sổ, thấy hai người, ánh mắt của anh rơi thẳng trên người của Phó Linh, mở miệng chính là: “Em có quen Cố An không?”
Vì sốt nên tay chân cô mềm nhũn, phản ứng cũng hơi chậm.
Nhưng khi nghe được câu này, mặt cô vẫn biến sắc ngay tức khắc, “Cố An là ai?”
Cô cố gắng để biểu cảm của mình không trở nên quá hoàng loạn, nhìn Cố Hàm Giang, rồi lại nhìn Tạ Miêu, cô rút cánh tay được Tạ Miêu đỡ, “Tạ Miêu, không phải đi nhà vệ sinh ư? Sao cậu lại dẫn tớ tới đây? Cậu cố ý sao?”
Cảm nhận được sự đề phòng rõ ràng của Phó Linh, Tạ Miêu có chút bất ngờ về phản ứng gay gắt của cô.
Nhưng Cố Hàm Giang sớm đã có được đáp án anh muốn kể từ khoảnh khắc Phó Linh thay đổi sắc mặt.
Cơ thể căng cứng của anh đột nhiên thả lỏng, “An An, em không nhớ anh trai nữa sao?”
Anh trai?
Đồng từ của Phó Linh thắt lại.
Cố Hàm Giang nhắm mắt, giọng khàn khàn, “Hồi còn nhỏ, khi cây lựu trong sân vừa kết trái, em luôn miệng đòi ăn, anh trèo cây hái cho em, em lại chê chua. Bố tìm người đóng cho em một cái xích đu, có lần anh đẩy mạnh tay làm em ngã xuống, thế là bố lấy thắt lưng da đánh một trận. Em sợ khóc mãi, nói sau này không chơi xích đu nữa, em còn nhớ không?”
Phó Linh nghe thế, vành mắt tự dưng đỏ ửng, nước mắt lăn xuống.
Tạ Miêu thấy thế lặng lẽ rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
Trong nguyên sách, cho đến bảy tám năm sau khi gặp nữ chính, Cố Hàm Giang vẫn chưa tìm được em gái.
Cô không biết điều gì khiến họ lỡ mất nhau, nhưng có thể đến học ở trường THPT thứ hai thành phố, có thể ở cùng một phòng với Phó Linh, có thế nhận ra cô ấy chính là An An mà Cố Hàm Giang muốn tìm, cô phải cảm ơn sự sắp đặt vô cùng trùng hợp này của ông trời.
Dì Viên đã bị bắt, hiểu lầm đã được giải quyết, em gái cũng đã tìm được, như thế tính là viên mãn rồi nhỉ?
Tạ Miêu đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy mẹ của Phó Linh gặp mặt trước đang xách phích nước và túi vải trong tay, vội vã lên từ cầu thang bên cạnh và đang hỏi thăm Phó Linh ở phòng nào.
Cô hoảng hốt vội cưới đón mặt, “Dì à, dì đến thắm Phó Linh ạ?”
Lần trước vội quá, mẹ Phó Linh cũng không nhớ Tạ Miêu, nghe thế nghi ngờ gật đầu, “Cháu là bạn học của Phó Linh?”
“Vâng, cháu là bạn cùng phòng với cậu ấy, chúng ta đã gặp qua lúc trước.”
Cô đón lấy phích nước, rồi dẫn mẹ Phó Linh đến phòng bệnh của cô ấy, “Phó Linh đã hạ sốt nhiều rồi, cậu ấy vừa đi vệ sinh thôi ạ. Dì ngồi đây trước, cháu đi xem cậu ấy xong chưa.”
Có lẽ mẹ Phó Linh chưa gặp qua cô bé nào xinh đẹp lại nhiệt tình như vậy, bà có chút không chỗng đỡ được, “Không cần đâu, dì không vội.”
“Không sao ạ, cháu đi xem sao, dù sao cũng rảnh mà.”
Tạ Miêu ra khỏi phòng bệnh bèn chạy nhanh đến cầu thang, “Phó Linh, cậu đi vệ sinh nhanh lên rồi về phòng, mẹ cậu đến rồi.”
Phó Linh đang khóc thút thít nghe thế sửng sốt, vội vã dùng mu bàn tay quệt nước mắt, “Mẹ tớ đến rồi sao? Ở đâu?”
Tạ Miêu cũng chìa tay lau giúp cô, “Tớ dẫn bà ấy vào phòng bệnh rồi, nói cậu đi vệ sinh chưa về.”
Phó Linh nghe thế muốn chạy ra ngoài, chạy được vài bước lại quay đầu nhìn Cố Hàm Giang, “Anh, anh không được tìm họ.”
Cố Hàm Giang không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.
Tạ Miêu không hiểu Phó Linh nói gì, thấy cô ấy đi rồi, cô đang do dự xem có hỏi hay không thì Cố Hàm Giang đã kéo cô ôm vào lòng, anh tựa cằm lên vai cô, giọng nói khàn khàn, “Miêu Miêu, cảm ơn em.”
Giọng nói của anh khựng lại, tự dưng có chút thất vọng, “An An nói, em ấy không muốn về nhà họ Cố.”
“Đã hạ sốt, chắc ổn rồi.” Tạ Miêu nói.
Cố Hàm Giang nhẹ thở phào, rồi tự dưng không biết nên nói gì nữa.
Anh im lặng đứng trước giường bệnh một hồi lâu mới tìm cớ ra ngoài.
Anh vừa đi, cả người Phó Linh đã thoải mái hơn nhiều, “Tạ Miêu, bạn trai của cậu trước giờ vẫn luôn hằm hằm thế ư?”
“Cũng tạm, anh ấy vốn ít nói, vậy nên khiến người khác cảm thấy không dễ đến gần.”
Tạ Miêu lơ đãng nói chuyện với cô vài câu, đợi y tá đến thay bình truyền nước thì đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh.”
Phó Linh ừ một tiếng, nheo mắt hơit buồn ngủ.
Ở bên ngoài, Tạ Miêu bước ra là đối mặt với đôi mắt sâu thẳng của Cố Hàm Giang, “Miêu Miêu, anh muốn nói chuyện riêng vài câu với cô ấy.”
Tạ Miêu nhớ đến còn có những bệnh nhân và người nhà khác ở trong phòng bệnh, gật đầu, “Em nghĩ cách giúp anh.”
Khi Phó Linh truyền nước xong muốn đi vệ sinh, cô cố ý không nhớ đường, dẫn người đến chỗ cầu thang.
Cố Hàm Giang đợi đã lâu bên cửa sổ, thấy hai người, ánh mắt của anh rơi thẳng trên người của Phó Linh, mở miệng chính là: “Em có quen Cố An không?”
Vì sốt nên tay chân cô mềm nhũn, phản ứng cũng hơi chậm.
Nhưng khi nghe được câu này, mặt cô vẫn biến sắc ngay tức khắc, “Cố An là ai?”
Cô cố gắng để biểu cảm của mình không trở nên quá hoàng loạn, nhìn Cố Hàm Giang, rồi lại nhìn Tạ Miêu, cô rút cánh tay được Tạ Miêu đỡ, “Tạ Miêu, không phải đi nhà vệ sinh ư? Sao cậu lại dẫn tớ tới đây? Cậu cố ý sao?”
Cảm nhận được sự đề phòng rõ ràng của Phó Linh, Tạ Miêu có chút bất ngờ về phản ứng gay gắt của cô.
Nhưng Cố Hàm Giang sớm đã có được đáp án anh muốn kể từ khoảnh khắc Phó Linh thay đổi sắc mặt.
Cơ thể căng cứng của anh đột nhiên thả lỏng, “An An, em không nhớ anh trai nữa sao?”
Anh trai?
Đồng từ của Phó Linh thắt lại.
Cố Hàm Giang nhắm mắt, giọng khàn khàn, “Hồi còn nhỏ, khi cây lựu trong sân vừa kết trái, em luôn miệng đòi ăn, anh trèo cây hái cho em, em lại chê chua. Bố tìm người đóng cho em một cái xích đu, có lần anh đẩy mạnh tay làm em ngã xuống, thế là bố lấy thắt lưng da đánh một trận. Em sợ khóc mãi, nói sau này không chơi xích đu nữa, em còn nhớ không?”
Phó Linh nghe thế, vành mắt tự dưng đỏ ửng, nước mắt lăn xuống.
Tạ Miêu thấy thế lặng lẽ rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
Trong nguyên sách, cho đến bảy tám năm sau khi gặp nữ chính, Cố Hàm Giang vẫn chưa tìm được em gái.
Cô không biết điều gì khiến họ lỡ mất nhau, nhưng có thể đến học ở trường THPT thứ hai thành phố, có thể ở cùng một phòng với Phó Linh, có thế nhận ra cô ấy chính là An An mà Cố Hàm Giang muốn tìm, cô phải cảm ơn sự sắp đặt vô cùng trùng hợp này của ông trời.
Dì Viên đã bị bắt, hiểu lầm đã được giải quyết, em gái cũng đã tìm được, như thế tính là viên mãn rồi nhỉ?
Tạ Miêu đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy mẹ của Phó Linh gặp mặt trước đang xách phích nước và túi vải trong tay, vội vã lên từ cầu thang bên cạnh và đang hỏi thăm Phó Linh ở phòng nào.
Cô hoảng hốt vội cưới đón mặt, “Dì à, dì đến thắm Phó Linh ạ?”
Lần trước vội quá, mẹ Phó Linh cũng không nhớ Tạ Miêu, nghe thế nghi ngờ gật đầu, “Cháu là bạn học của Phó Linh?”
“Vâng, cháu là bạn cùng phòng với cậu ấy, chúng ta đã gặp qua lúc trước.”
Cô đón lấy phích nước, rồi dẫn mẹ Phó Linh đến phòng bệnh của cô ấy, “Phó Linh đã hạ sốt nhiều rồi, cậu ấy vừa đi vệ sinh thôi ạ. Dì ngồi đây trước, cháu đi xem cậu ấy xong chưa.”
Có lẽ mẹ Phó Linh chưa gặp qua cô bé nào xinh đẹp lại nhiệt tình như vậy, bà có chút không chỗng đỡ được, “Không cần đâu, dì không vội.”
“Không sao ạ, cháu đi xem sao, dù sao cũng rảnh mà.”
Tạ Miêu ra khỏi phòng bệnh bèn chạy nhanh đến cầu thang, “Phó Linh, cậu đi vệ sinh nhanh lên rồi về phòng, mẹ cậu đến rồi.”
Phó Linh đang khóc thút thít nghe thế sửng sốt, vội vã dùng mu bàn tay quệt nước mắt, “Mẹ tớ đến rồi sao? Ở đâu?”
Tạ Miêu cũng chìa tay lau giúp cô, “Tớ dẫn bà ấy vào phòng bệnh rồi, nói cậu đi vệ sinh chưa về.”
Phó Linh nghe thế muốn chạy ra ngoài, chạy được vài bước lại quay đầu nhìn Cố Hàm Giang, “Anh, anh không được tìm họ.”
Cố Hàm Giang không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.
Tạ Miêu không hiểu Phó Linh nói gì, thấy cô ấy đi rồi, cô đang do dự xem có hỏi hay không thì Cố Hàm Giang đã kéo cô ôm vào lòng, anh tựa cằm lên vai cô, giọng nói khàn khàn, “Miêu Miêu, cảm ơn em.”
Giọng nói của anh khựng lại, tự dưng có chút thất vọng, “An An nói, em ấy không muốn về nhà họ Cố.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.