Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 325:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Lưu Đại Phong lại đột nhiên gào lên thảm thương: “Tôi nói thật, thật đấy! Tôi thật sự chưa từng chạm vào cô ta, đều là mẹ tôi bảo tôi nói, bà ấy bảo rằng chỉ cần nói tôi đã ngủ với Tạ Miêu, Tạ Miêu phải gả cho tôi. Sau này người là của tôi, tiền là của tôi, cái gì cũng đều là của tôi!”
Cố Hàm Giang không biết tiền trong miệng anh ta là chỉ cái gì, nhưng tất cả những người nhà họ Tạ và quần chúng vây xem ở đây đều đã phản ứng lại.
Khó trách hai nhà quen biết nhiều năm như vậy, người nhà họ Lưu sớm không tính toán cưới Tạ Miêu muộn không tính toán cưới Tạ Miêu, lại tới vào ngay lúc này.
Hoá ra là tám trăm đồng tiền vào hai ngày trước làm người đỏ mắt, đoán chừng bọn họ còn nghĩ rằng Miêu Miêu lên Bắc Đại, sau này chắc chắn có triển vọng.
Có người nhịn không được lầu bầu: “Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy? Đi khắp nơi làm hỏng thanh danh của con gái nhà người ta, cũng quá độc ác rồi.”
Ngay cả Trình Lập Xuân luôn luôn tốt tính lại không có chủ ý gì cũng phải đỏ mắt, nhặt cái chổi ở bên cạnh lên, dùng sức đánh lên người Hoàng Liên Hoa: “Cô, sao cô xấu xa như vậy? Sao cô độc ác như thế?”
Hoàng Liên Hoa cuống quít dùng cánh tay đỡ: “Đánh người rồi! Nhà thư ký Tạ đánh người rồi! Nhà thư ký Tạ đánh chết người rồi!”
Liên tục hô vài tiếng cũng không có ai để ý tới bà ta, thím Triệu hàng xóm thậm chí còn chống nạnh đứng ở cửa ra vào: “Đánh hay lắm! Loại người một bụng ý nghĩ xấu xa này nên đi chết đi, để xem sau này bà ta còn dám đi khắp nơi bôi nhọ con gái nhà người ta hay không!”
Hoàng Liên Hoa hết cách, chỉ có thể vừa trốn vừa tìm Lưu Chiêu Đệ ở khắp nơi: “Chị hai! Chị hai cứu em!”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng về phía Lưu Chiêu Đệ đang núp sau đám người, bao gồm cả Tạ Vệ Quốc vừa mới quăng Hoàng Quốc Trụ ngã ở trên mặt đất.
Lưu Chiêu Đệ sợ tới mức liên tục lùi lại hai bước, không dám nói một câu, chỉ hận không có bức tường nào để cho mình trốn đi.
Bên kia, sau khi Trình Lập Xuân phát tiết một trận xong, rốt cuộc không có sức lực nữa, bỏ cái chổi xuống tiến lên ôm lấy Tạ Miêu, trực tiếp rơi nước mắt.
Tạ Miêu vừa an ủi bà vừa nhìn về phía Cố Hàm Giang.
Cố Hàm Giang thu được ánh mắt của cô, chán ghét nhìn Lưu Đại Phong đã đau đớn đến mức khóc thành tiếng một cái, thu chân lại: “Anh Da, Tiểu Lý.”
Anh hô một tiếng về phía xe Jeep đang dừng lại ở cách đó không xa, lập tức có hai người trẻ tuổi nghiêm túc mặc quân trang từ ghế lái và ghế phụ đi xuống dưới.
Cố Định Sơn không thể tới vào lần cầu hôn chính thức này, nhưng đã chuẩn bị không ít lễ vật để biểu đạt thành ý, còn đặc biệt sai hai cảnh vệ viên lái xe đưa mẹ con Tống Vân và Cố Hàm Giang đi một chuyến, có thể nói là rất long trọng.
Nhưng không ngờ vừa đến, thì gặp phải loại chuyện này.
Cố Hàm Giang híp mắt chỉ chỉ vào Lưu Đại Phong trên mặt đất: “Trói lại rồi tống vào đồn công an đi, cứ nói tôi muốn kiện anh ta giởi trò lưu manh.” Anh lại chỉ vào Hoàng Liên Hoa và Hoàng Quốc Trụ: “Bịa đặt gây rối, lừa gạt, nhiễu loạn trị an xã hội, cũng đưa đi cho tôi.”
Lúc trước nhà họ Tạ và Hoàng Liên Hoa cãi nhau ầm ĩ, tất cả mọi người vây xem ở đây quả thật không quá chú ý tới chiếc xe này của nhà họ Cố.
Lúc này đột nhiên có hai binh sĩ từ trên xe xuống dưới, không nói hai lời đã trói người nhà họ Lưu tới đây lại, tất cả mọi người im lặng.
Ngay cả bản thân người nhà họ Tạ cũng có chút kinh ngạc, không rõ vì sao nói bắt người là bắt người.
Vẫn là Hoàng Liên Hoa nghe thấy câu nói giở trò lưu manh kia của Cố Hàm Giang, cả người run lên: “Con trai tôi không hề giở trò lưu manh, các người không thể bắt nó!”
Giở trò lưu manh ở thời đại này là tội lớn, khi điều tra nghiêm ngặt nhất, phạm tội cưỡng gian cũng có thể bị bắn chết.
Hoàng Liên Hoa không hiểu biết nên không thể phân biệt rõ ràng xem quân đội và cảnh sát có gì khác nhau, chỉ cảm thấy người mặc đồng phục bắt con trai mình đi, chắc chắn sẽ tống vào tù.
Đáng tiếc không ai để ý tới bà ta, ngay cả bản thân bà ta cũng bị người còng tay.
Hoàng Liên Hoa hoàn toàn luống cuống: “Chị hai, chị cứu em và Đại Phong đi! Bác gái cháu sai rồi, bác đừng bảo người bắt chúng cháu mà!”
Bà ta chỉ lo kêu loạn, nhưng không có một chút tác dụng nào, trong tình thế cấp bách, vẫn là Hoàng Quốc Trụ nghĩ tới điều gì: “Nếu cậu ta kiện chúng tôi, chúng tôi cũng muốn kiện bọn họ đánh chúng tôi! Đồng chí cảnh sát, các anh cũng nhìn thấy bọn họ đánh người, các anh không thể vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật!”
Cố Hàm Giang không biết tiền trong miệng anh ta là chỉ cái gì, nhưng tất cả những người nhà họ Tạ và quần chúng vây xem ở đây đều đã phản ứng lại.
Khó trách hai nhà quen biết nhiều năm như vậy, người nhà họ Lưu sớm không tính toán cưới Tạ Miêu muộn không tính toán cưới Tạ Miêu, lại tới vào ngay lúc này.
Hoá ra là tám trăm đồng tiền vào hai ngày trước làm người đỏ mắt, đoán chừng bọn họ còn nghĩ rằng Miêu Miêu lên Bắc Đại, sau này chắc chắn có triển vọng.
Có người nhịn không được lầu bầu: “Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy? Đi khắp nơi làm hỏng thanh danh của con gái nhà người ta, cũng quá độc ác rồi.”
Ngay cả Trình Lập Xuân luôn luôn tốt tính lại không có chủ ý gì cũng phải đỏ mắt, nhặt cái chổi ở bên cạnh lên, dùng sức đánh lên người Hoàng Liên Hoa: “Cô, sao cô xấu xa như vậy? Sao cô độc ác như thế?”
Hoàng Liên Hoa cuống quít dùng cánh tay đỡ: “Đánh người rồi! Nhà thư ký Tạ đánh người rồi! Nhà thư ký Tạ đánh chết người rồi!”
Liên tục hô vài tiếng cũng không có ai để ý tới bà ta, thím Triệu hàng xóm thậm chí còn chống nạnh đứng ở cửa ra vào: “Đánh hay lắm! Loại người một bụng ý nghĩ xấu xa này nên đi chết đi, để xem sau này bà ta còn dám đi khắp nơi bôi nhọ con gái nhà người ta hay không!”
Hoàng Liên Hoa hết cách, chỉ có thể vừa trốn vừa tìm Lưu Chiêu Đệ ở khắp nơi: “Chị hai! Chị hai cứu em!”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng về phía Lưu Chiêu Đệ đang núp sau đám người, bao gồm cả Tạ Vệ Quốc vừa mới quăng Hoàng Quốc Trụ ngã ở trên mặt đất.
Lưu Chiêu Đệ sợ tới mức liên tục lùi lại hai bước, không dám nói một câu, chỉ hận không có bức tường nào để cho mình trốn đi.
Bên kia, sau khi Trình Lập Xuân phát tiết một trận xong, rốt cuộc không có sức lực nữa, bỏ cái chổi xuống tiến lên ôm lấy Tạ Miêu, trực tiếp rơi nước mắt.
Tạ Miêu vừa an ủi bà vừa nhìn về phía Cố Hàm Giang.
Cố Hàm Giang thu được ánh mắt của cô, chán ghét nhìn Lưu Đại Phong đã đau đớn đến mức khóc thành tiếng một cái, thu chân lại: “Anh Da, Tiểu Lý.”
Anh hô một tiếng về phía xe Jeep đang dừng lại ở cách đó không xa, lập tức có hai người trẻ tuổi nghiêm túc mặc quân trang từ ghế lái và ghế phụ đi xuống dưới.
Cố Định Sơn không thể tới vào lần cầu hôn chính thức này, nhưng đã chuẩn bị không ít lễ vật để biểu đạt thành ý, còn đặc biệt sai hai cảnh vệ viên lái xe đưa mẹ con Tống Vân và Cố Hàm Giang đi một chuyến, có thể nói là rất long trọng.
Nhưng không ngờ vừa đến, thì gặp phải loại chuyện này.
Cố Hàm Giang híp mắt chỉ chỉ vào Lưu Đại Phong trên mặt đất: “Trói lại rồi tống vào đồn công an đi, cứ nói tôi muốn kiện anh ta giởi trò lưu manh.” Anh lại chỉ vào Hoàng Liên Hoa và Hoàng Quốc Trụ: “Bịa đặt gây rối, lừa gạt, nhiễu loạn trị an xã hội, cũng đưa đi cho tôi.”
Lúc trước nhà họ Tạ và Hoàng Liên Hoa cãi nhau ầm ĩ, tất cả mọi người vây xem ở đây quả thật không quá chú ý tới chiếc xe này của nhà họ Cố.
Lúc này đột nhiên có hai binh sĩ từ trên xe xuống dưới, không nói hai lời đã trói người nhà họ Lưu tới đây lại, tất cả mọi người im lặng.
Ngay cả bản thân người nhà họ Tạ cũng có chút kinh ngạc, không rõ vì sao nói bắt người là bắt người.
Vẫn là Hoàng Liên Hoa nghe thấy câu nói giở trò lưu manh kia của Cố Hàm Giang, cả người run lên: “Con trai tôi không hề giở trò lưu manh, các người không thể bắt nó!”
Giở trò lưu manh ở thời đại này là tội lớn, khi điều tra nghiêm ngặt nhất, phạm tội cưỡng gian cũng có thể bị bắn chết.
Hoàng Liên Hoa không hiểu biết nên không thể phân biệt rõ ràng xem quân đội và cảnh sát có gì khác nhau, chỉ cảm thấy người mặc đồng phục bắt con trai mình đi, chắc chắn sẽ tống vào tù.
Đáng tiếc không ai để ý tới bà ta, ngay cả bản thân bà ta cũng bị người còng tay.
Hoàng Liên Hoa hoàn toàn luống cuống: “Chị hai, chị cứu em và Đại Phong đi! Bác gái cháu sai rồi, bác đừng bảo người bắt chúng cháu mà!”
Bà ta chỉ lo kêu loạn, nhưng không có một chút tác dụng nào, trong tình thế cấp bách, vẫn là Hoàng Quốc Trụ nghĩ tới điều gì: “Nếu cậu ta kiện chúng tôi, chúng tôi cũng muốn kiện bọn họ đánh chúng tôi! Đồng chí cảnh sát, các anh cũng nhìn thấy bọn họ đánh người, các anh không thể vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.