Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 329:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Lưu Chiêu Đệ muốn đuổi theo, lại bị vấp ngã ở bậc cửa, trơ mắt nhìn ông đi xa.
Bà cụ Lưu biết con dâu và cháu trai nhà mình đi tới nhà họ Tạ hỏi cưới, vẫn luôn đợi ở nhà. Nghe thấy tiếng động bà còn tưởng rằng bọn họ quay về, kéo lê giày đi ra đón: “Nói xong việc chưa?”
Kết quả là ra sân xem xét, không thấy bóng dáng của con dâu và cháu trai, ngược lại là con gái thứ hai của mình nước mắt giàn giụa, đang vất vả từ dưới đất bò dậy, còn có một bọc quần áo lộn xộn bị rơi trên mặt đất gần đó.
Bà cụ giật mình, đưa tay túm một cái: “Con làm sao thế? Cãi nhau với Vệ Quốc à?”
Lưu Chiêu Đệ lại dùng sức gỡ tay của bà cụ ra, dứt khoát ngồi dưới đất gào lên: “Hết rồi! Đều hết rồi! Con đã bảo mọi người đừng có ý xấu với Miêu Miêu, nhà họ Tạ chắc chắn không làm theo đâu, mọi người khăng khăng không nghe! Bây giờ Vệ Quốc không cần con nữa, mẹ đã vừa lòng! Vừa lòng!”
Bà ta rống lên điên cuồng, giọng nói vỡ vụn.
Đây là lần đầu tiên bà cụ Lưu thấy đứa con gái thứ hai nhà mình hét lên với mình, suýt chút nữa bị sợ tới nhảy dựng, sau đó giận dữ, chỉ vào con đường mà Lưu Chiêu Đệ vừa tới: “Mày chạy tới cửa nhà ai khóc tang thế? Muốn gào thì về nhà của mày mà gào đi, đừng ở chỗ này khiến người ta ngột ngạt!”
Lưu Chiêu Đệ nghe xong câu nói về nhà của mày, lại càng điên cuồng hơn: “Con không có nhà! Không có gì hết!” Bà ta ra sức đấm mặt đất, cứ như vậy ngẩng đầu rống lên với bà cụ Lưu: “Vệ Quốc muốn ly hôn với con, anh ấy không cần con nữa! Đều tại các người! Tại các người!”
Bà cụ Lưu bị bà ta khóc đến mức mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị đi tìm cái chổi đánh bà ta, nghe vậy thì đột nhiên sững sờ: “Vệ Quốc muốn ly hôn với con? Hoa Liên và Đại Phong đâu? Sao bọn nó không về cùng con?” Sắc mặt rốt cuộc có lo lắng.
Lưu Chiêu Đệ thấy đã ở thời điểm này rồi, mẹ ruột nhà mình vẫn chỉ quan tâm tới em dâu và cháu trai, không hề lo lắng việc Tạ Vệ Quốc muốn ly hôn với mình, đau khổ, tuyệt vọng đồng thời trào lên, cuối cùng toàn bộ hóa thành tràn ngập oán giận.
Bà ta dùng mu bàn tay mặt, lại cười lạnh: “Đại Phong giở trò lưu manh, bị cảnh sát do nhà họ Cố mang tới bắt đến đồn công an rồi. Bọn họ đều bị bắt đến đồn công an rồi!”
Bà cụ Lưu nghe xong, không nhịn được lùi lại một bước.
Lưu Chiêu Đệ lại không chịu buông tha bà cụ: “Thằng nhãi nhà họ Cố kia và mẹ nó tới hỏi cưới, đúng lúc gặp phải Đại Phong giở trò lưu manh với Miêu Miêu. Nhưng nhà bọn họ dẫn theo cảnh sát tới, cháu trai của mẹ bị bắt lại, sẽ bị bắn chết.”
Bắn, bắn chết!
Bà cụ Lưu che ngực, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Trên đường về từ thôn nhà họ Lưu, Tạ Vệ Quốc vừa đi vừa nghĩ, khi về đến nhà thì cơ bản đã bình tĩnh lại.
Đã sắp đến giờ cơm trưa, Vương Qúy Chi và hai vợ chồng Tạ Vệ Dân đang ngồi trong phòng, bầu không khí nặng nề.
Thấy ông trở về, Vương Qúy Chi muốn nói lại thôi: “Con và Chiêu Đệ…”
Tạ Vệ Quốc xua tay chặn lại: “Con đã quyết định chuyện này rồi, mẹ không cần khuyên con.”
Vương Qúy Chi nhìn vẻ mặt quả quyết của ông, mở to miệng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Được rồi.”
Đứa con trai này của bà ít nói, ẩn nhẫn, luôn luôn làm nhiều hơn nói, đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.
Chữ ly hôn nói ra từ trong miệng ông, chắc chắn là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, chứ không phải là xúc động.
Lưu Chiêu Đệ hoặc nên nói là nhà họ Lưu, điều này thật sự đã chạm vào giới hạn cuối cùng của ông.
“Kể một ngàn nói một vạn, là lúc đầu mẹ không hỏi thăm tử tế, lấy một người vợ như vậy cho con.”
Vương Qúy Chi chống đầu gối đứng lên: “Mẹ đi nấu cơm, các con từ từ đi.”
Nhưng Tạ Vệ Quốc gọi bà lại: “Mẹ, con còn có việc, muốn nói với mẹ và hai vợ chồng Vệ Dân.”
Vương Qúy Chi nghe vậy, ngồi trở lại mép giường một lần nữa: “Làm sao vậy?”
Tạ Vệ Quốc nhìn Tạ Vệ Dân, lại nhìn Trình Lập Xuân: “Nhà họ Cố cầu hôn, mọi người vẫn nên nhanh chóng đồng ý đi.”
Tạ Vệ Dân không ngờ ông muốn nói tới chuyện này, sửng sốt: “Sao vậy?”
“Hôm nay, khi Lưu Đại Phong nói những lời kia, xung quanh có không ít người nghe thấy, chỉ sợ vẫn sẽ có chút ảnh hưởng tới thanh danh của Miêu Miêu.”
Tạ Vệ Quốc khó nén áy náy trên mặt, nhưng không trốn tránh ánh mắt của Tạ Vệ Dân: “Anh thấy tình cảm của Miêu Miêu và thằng bé nhà họ Cố rất tốt, nếu sớm muộn đều phải đính hôn, đính muộn không bằng đính sớm. Chúng ta phải làm chuyện này một cách cực kì náo nhiệt, người khác trông thấy thái độ của người nhà họ Cố, chắc chắn sẽ không tiếp tục đoán mò.”
Nhưng nếu việc cưới xin của hai người cứ gác lại như vậy, trong mắt người khác, nói không chừng sẽ nghi ngờ xem có phải Tạ Miêu và Lưu Đại Phong kia thật sự có cái gì hay không. Mà Cố Hàm Giang ra tay dạy dỗ người nhà họ Lưu, không phải vì bảo vệ Tạ Miêu, mà là vì giữ thể diện của bản thân và nhà họ Cố.
Bà cụ Lưu biết con dâu và cháu trai nhà mình đi tới nhà họ Tạ hỏi cưới, vẫn luôn đợi ở nhà. Nghe thấy tiếng động bà còn tưởng rằng bọn họ quay về, kéo lê giày đi ra đón: “Nói xong việc chưa?”
Kết quả là ra sân xem xét, không thấy bóng dáng của con dâu và cháu trai, ngược lại là con gái thứ hai của mình nước mắt giàn giụa, đang vất vả từ dưới đất bò dậy, còn có một bọc quần áo lộn xộn bị rơi trên mặt đất gần đó.
Bà cụ giật mình, đưa tay túm một cái: “Con làm sao thế? Cãi nhau với Vệ Quốc à?”
Lưu Chiêu Đệ lại dùng sức gỡ tay của bà cụ ra, dứt khoát ngồi dưới đất gào lên: “Hết rồi! Đều hết rồi! Con đã bảo mọi người đừng có ý xấu với Miêu Miêu, nhà họ Tạ chắc chắn không làm theo đâu, mọi người khăng khăng không nghe! Bây giờ Vệ Quốc không cần con nữa, mẹ đã vừa lòng! Vừa lòng!”
Bà ta rống lên điên cuồng, giọng nói vỡ vụn.
Đây là lần đầu tiên bà cụ Lưu thấy đứa con gái thứ hai nhà mình hét lên với mình, suýt chút nữa bị sợ tới nhảy dựng, sau đó giận dữ, chỉ vào con đường mà Lưu Chiêu Đệ vừa tới: “Mày chạy tới cửa nhà ai khóc tang thế? Muốn gào thì về nhà của mày mà gào đi, đừng ở chỗ này khiến người ta ngột ngạt!”
Lưu Chiêu Đệ nghe xong câu nói về nhà của mày, lại càng điên cuồng hơn: “Con không có nhà! Không có gì hết!” Bà ta ra sức đấm mặt đất, cứ như vậy ngẩng đầu rống lên với bà cụ Lưu: “Vệ Quốc muốn ly hôn với con, anh ấy không cần con nữa! Đều tại các người! Tại các người!”
Bà cụ Lưu bị bà ta khóc đến mức mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị đi tìm cái chổi đánh bà ta, nghe vậy thì đột nhiên sững sờ: “Vệ Quốc muốn ly hôn với con? Hoa Liên và Đại Phong đâu? Sao bọn nó không về cùng con?” Sắc mặt rốt cuộc có lo lắng.
Lưu Chiêu Đệ thấy đã ở thời điểm này rồi, mẹ ruột nhà mình vẫn chỉ quan tâm tới em dâu và cháu trai, không hề lo lắng việc Tạ Vệ Quốc muốn ly hôn với mình, đau khổ, tuyệt vọng đồng thời trào lên, cuối cùng toàn bộ hóa thành tràn ngập oán giận.
Bà ta dùng mu bàn tay mặt, lại cười lạnh: “Đại Phong giở trò lưu manh, bị cảnh sát do nhà họ Cố mang tới bắt đến đồn công an rồi. Bọn họ đều bị bắt đến đồn công an rồi!”
Bà cụ Lưu nghe xong, không nhịn được lùi lại một bước.
Lưu Chiêu Đệ lại không chịu buông tha bà cụ: “Thằng nhãi nhà họ Cố kia và mẹ nó tới hỏi cưới, đúng lúc gặp phải Đại Phong giở trò lưu manh với Miêu Miêu. Nhưng nhà bọn họ dẫn theo cảnh sát tới, cháu trai của mẹ bị bắt lại, sẽ bị bắn chết.”
Bắn, bắn chết!
Bà cụ Lưu che ngực, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Trên đường về từ thôn nhà họ Lưu, Tạ Vệ Quốc vừa đi vừa nghĩ, khi về đến nhà thì cơ bản đã bình tĩnh lại.
Đã sắp đến giờ cơm trưa, Vương Qúy Chi và hai vợ chồng Tạ Vệ Dân đang ngồi trong phòng, bầu không khí nặng nề.
Thấy ông trở về, Vương Qúy Chi muốn nói lại thôi: “Con và Chiêu Đệ…”
Tạ Vệ Quốc xua tay chặn lại: “Con đã quyết định chuyện này rồi, mẹ không cần khuyên con.”
Vương Qúy Chi nhìn vẻ mặt quả quyết của ông, mở to miệng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Được rồi.”
Đứa con trai này của bà ít nói, ẩn nhẫn, luôn luôn làm nhiều hơn nói, đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.
Chữ ly hôn nói ra từ trong miệng ông, chắc chắn là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, chứ không phải là xúc động.
Lưu Chiêu Đệ hoặc nên nói là nhà họ Lưu, điều này thật sự đã chạm vào giới hạn cuối cùng của ông.
“Kể một ngàn nói một vạn, là lúc đầu mẹ không hỏi thăm tử tế, lấy một người vợ như vậy cho con.”
Vương Qúy Chi chống đầu gối đứng lên: “Mẹ đi nấu cơm, các con từ từ đi.”
Nhưng Tạ Vệ Quốc gọi bà lại: “Mẹ, con còn có việc, muốn nói với mẹ và hai vợ chồng Vệ Dân.”
Vương Qúy Chi nghe vậy, ngồi trở lại mép giường một lần nữa: “Làm sao vậy?”
Tạ Vệ Quốc nhìn Tạ Vệ Dân, lại nhìn Trình Lập Xuân: “Nhà họ Cố cầu hôn, mọi người vẫn nên nhanh chóng đồng ý đi.”
Tạ Vệ Dân không ngờ ông muốn nói tới chuyện này, sửng sốt: “Sao vậy?”
“Hôm nay, khi Lưu Đại Phong nói những lời kia, xung quanh có không ít người nghe thấy, chỉ sợ vẫn sẽ có chút ảnh hưởng tới thanh danh của Miêu Miêu.”
Tạ Vệ Quốc khó nén áy náy trên mặt, nhưng không trốn tránh ánh mắt của Tạ Vệ Dân: “Anh thấy tình cảm của Miêu Miêu và thằng bé nhà họ Cố rất tốt, nếu sớm muộn đều phải đính hôn, đính muộn không bằng đính sớm. Chúng ta phải làm chuyện này một cách cực kì náo nhiệt, người khác trông thấy thái độ của người nhà họ Cố, chắc chắn sẽ không tiếp tục đoán mò.”
Nhưng nếu việc cưới xin của hai người cứ gác lại như vậy, trong mắt người khác, nói không chừng sẽ nghi ngờ xem có phải Tạ Miêu và Lưu Đại Phong kia thật sự có cái gì hay không. Mà Cố Hàm Giang ra tay dạy dỗ người nhà họ Lưu, không phải vì bảo vệ Tạ Miêu, mà là vì giữ thể diện của bản thân và nhà họ Cố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.