Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 350:
Yên Mộng Hiên
07/05/2023
Ai cũng không ngờ Cố Uyển Thu lại nói ra những lời như vậy, nhất là Hạ Đào.
Hạ Đào đang bàn chuyện chuyên ngành với Phó Linh, Cố Uyển Thu vừa nói thì khiến cậu không kịp phòng ngừa.
Lúc ấy trong lòng cậu đập thình thịch, tiếp theo không ngoài dự đoán, có một ánh mắt lạnh băng từ sau nhắm vào cậu, như có như không.
Không cần nghĩ Hạ Đào cũng biết bây giờ vẻ mặt của anh họ nhà mình có bao nhiêu khó coi, ánh mắt có bao nhiêu dọa người.
Sống lưng cậu cứng đờ, nhanh chóng tiến lên một bước cắt ngang câu chuyện của mẹ mình: “Mẹ nói bậy cái gì đấy? Con có người yêu hồi nào?”
“Con dẫn về rồi, còn ngượng ngùng gì?”
Cố Uyển Thu liếc cậu một cái, kéo tay Tạ Miêu rồi đi vào trong: “Năm trước gặp con, dì đã cảm thấy Đào Đào nhà dì đã không bình thường với con rồi, có điều da mặt nó mỏng, dì cũng không hỏi. Không ngờ mấy đứa lại thành, dì biết dì nhìn người rất chuẩn mà...”
Lúc này Hạ Đào cũng có cảm giác sau lưng sắp bị chọc ra lỗ thủng: “Mẹ đừng nói giỡn nữa, làm gì có lúc nào con đối xử không bình thường với người ta chứ?”
Tạ Miêu cũng xấu hổ mà xua tay: “Dì ơi dì hiểu lầm rồi, con.”
Nhưng không đợi hai người giải thích rõ ràng, Tống Vân nghe thấy những lời nói kích động ban nãy của em chồng thì cất cao giọng hỏi từ phòng bếp: “Đào Đào cũng dắt người yêu tới sao?”
Cố Uyển Thu vội vàng đáp lại: “Có dẫn, chính là bạn học học cùng nhóm với thằng bé lúc trước em nói với chị đấy, chị còn nhớ rõ không?”
Mẹ không chỉ hiểu lầm mà còn nói với mợ của cậu nữa...
Hạ Đào không ổn chút nào: “Mẹ, đây là bạn gái của anh Hàm Giang, mẹ hiểu lầm rồi.”
“Bạn gái của Hàm Giang sao?” Cố Uyển Thu sửng sốt.
Cố Hàm Giang đã đen mặt, dắt tay Tạ Miêu đẩy cô ngồi xuống sofa: “Muốn uống chút nước không?”
Không khí trong phòng đã đọng lại đến mức không thể đọng lại hơn, sao Tạ Miêu còn có tâm trạng uống nước, nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần, em không khát.”
“Anh lột nho cho em.”
Cố Hàm Giang đứng dậy rửa sạch tay, trở về ngồi xổm bên chân Tạ Miêu, lột được quả nho nào thì đút cô quả đó.
Anh lột vừa sạch vừa đẹp nhưng mặt vẫn luôn nghiêm túc, Tạ Miêu cảm thấy mình tiêu hóa không xong. Nhất là khi phòng khách yên tĩnh một hồi lâu, tất cả mọi người nhìn bọn họ, càng khiến cho cô không được tự nhiên.
Một lát sau, Cố Uyển Thu mới không thể tin tưởng mà kéo kéo con trai nhà mình, nhỏ giọng hỏi: “Đó thật sự là bạn gái của Hàm Giang sao?”
Hạ Đào bất đắc dĩ: “Nếu không phải bạn gái của anh ấy, mẹ có thấy anh ấy đối xử tốt với ai như vậy chưa?”
“Cũng đúng.”
Cố Uyển Thu gật gật đầu, không khỏi nhìn sang hướng sofa.
Tạ Miêu đã ăn không vô, lắc đầu ngăn cản động tác Cố Hàm Giang lấy nho.
Cố Hàm Giang không tiếp tục nữa, xoa xoa tay: “Cũng đúng, lát nữa ăn cơm.” Đứng dậy mở TV giúp cô.
Cố Uyển Thu thu hồi ánh mắt lại, giọng điệu có chút tiếc hận: “Sao lại để Hàm Giang theo đuổi được rồi? Biểu hiện của con kém như vậy ư?”
Hạ Đào rõ ràng nhìn thấy mặt anh họ mình không chút biểu cảm mà liếc sang đây một cái, đen mặt: “Mẹ có thể đừng đoán mò nữa hay không? Con với Tạ Miêu không có gì cả, chỉ là giúp anh Hàm Giang chăm sóc cậu ấy. Còn nữa, hai người bọn họ đã đính hôn từ nhỏ rồi.”
Cố Uyển Thu cũng nghe chị dâu nhà mình nói đến cuộc hôn nhân khó khăn trắc trở của Cố Hàm Giang, nghe vậy thì gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy có thể mình làm loạn hơi nhiều, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ: “Chuyện là, trong phòng bếp còn có rất nhiều việc, mẹ phải đi làm rồi.”
Đúng lúc này, Tống Vân đi ra từ trong phòng bếp: “Dọn lên bàn đi, đồ ăn sắp xong rồi.”
Bà nói, còn cẩn thận tìm một loạt trong phòng khách: “Người yêu của Đào Đào đâu? Không phải nói Đào Đào dẫn người yêu tới sao?”
Mọi người: “…”
Thấy không ai nói chuyện, Tống Vân càng thêm nghi hoặc: “Sao vậy? Người ta đi rồi sao?”
Trên mặt Cố Uyển Thu không khống chế nổi nữa, không được tự nhiên mà đẩy bà vào phòng bếp: “Không có chuyện đó đâu, vừa nãy em nói giỡn với Đào Đào thôi.”
Hai người lớn vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại bốn người nhỏ, không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Phó Linh ném cho Hạ Đào một ánh mắt “Anh tự cầu phúc” rồi cũng đi tới cửa phòng bếp: “Ông đâu? Ở phòng làm việc sao?”
Hạ Đào thấy vậy, chỉ có thể căng da đầu đi đến chỗ sofa, ho nhẹ một tiếng muốn giải thích: “Anh...”
Mới mở lời, Cố Hàm Giang lạnh lùng nhìn qua: “Không bình thường?”
Nụ cười của Hạ Đào cứng ở khóe miệng.
Mặt Cố Hàm Giang không chút biểu cảm nhìn cậu, tiếp tục hỏi: “Nhìn người luôn luôn chuẩn?”
Khóe miệng Hạ Đào co rút nhẹ.
Cậu cảm thấy có thể cậu được bố và người phụ nữ khác sinh ra, bằng không sao mà mới vừa vào cửa mẹ đã hố cậu mấy câu rồi.
Cố Hàm Giang lại hoàn toàn không cảm nhận được sự sụp đổ của cậu, cong môi lạnh lùng cười: “Sao lại để anh theo đuổi được rồi?”
Bả vai của Hạ Đào lập tức sụp xuống: “Anh ơi em sai rồi. Lúc trước em nghe anh nói, chăm sóc chị dâu một chút giúp anh, chắc chắn không có ý gì khác. Em cũng không biết vì sao mẹ em lại hiểu lầm nữa.”
Còn chưa nói xong, Cố Định Sơn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn và quần âu từ cầu thang xuống: “Về hết rồi sao?”
Cố Hàm Giang cùng Tạ Miêu đứng dậy chào hỏi ông, đưa quà: “Ông nội sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn”
Lời giải thích của Hạ Đào chết non trên đường, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Sau đó, cậu mới biết được anh họ ghen nhất Châu Á của mình có bao nhiêu nhỏ nhen.
Lúc ăn cơm, Cố Hàm Giang tách cậu xa Tạ Miêu hết sức có thể, hận không thể để hai người ngồi trên cùng một cái bàn.
Cậu muốn gắp món gì thì Cố Hàm Giang đều nhanh hơn cậu một bước, gắp đồ ăn cho Tạ Miêu hoặc cho anh.
Hạ Đào đang bàn chuyện chuyên ngành với Phó Linh, Cố Uyển Thu vừa nói thì khiến cậu không kịp phòng ngừa.
Lúc ấy trong lòng cậu đập thình thịch, tiếp theo không ngoài dự đoán, có một ánh mắt lạnh băng từ sau nhắm vào cậu, như có như không.
Không cần nghĩ Hạ Đào cũng biết bây giờ vẻ mặt của anh họ nhà mình có bao nhiêu khó coi, ánh mắt có bao nhiêu dọa người.
Sống lưng cậu cứng đờ, nhanh chóng tiến lên một bước cắt ngang câu chuyện của mẹ mình: “Mẹ nói bậy cái gì đấy? Con có người yêu hồi nào?”
“Con dẫn về rồi, còn ngượng ngùng gì?”
Cố Uyển Thu liếc cậu một cái, kéo tay Tạ Miêu rồi đi vào trong: “Năm trước gặp con, dì đã cảm thấy Đào Đào nhà dì đã không bình thường với con rồi, có điều da mặt nó mỏng, dì cũng không hỏi. Không ngờ mấy đứa lại thành, dì biết dì nhìn người rất chuẩn mà...”
Lúc này Hạ Đào cũng có cảm giác sau lưng sắp bị chọc ra lỗ thủng: “Mẹ đừng nói giỡn nữa, làm gì có lúc nào con đối xử không bình thường với người ta chứ?”
Tạ Miêu cũng xấu hổ mà xua tay: “Dì ơi dì hiểu lầm rồi, con.”
Nhưng không đợi hai người giải thích rõ ràng, Tống Vân nghe thấy những lời nói kích động ban nãy của em chồng thì cất cao giọng hỏi từ phòng bếp: “Đào Đào cũng dắt người yêu tới sao?”
Cố Uyển Thu vội vàng đáp lại: “Có dẫn, chính là bạn học học cùng nhóm với thằng bé lúc trước em nói với chị đấy, chị còn nhớ rõ không?”
Mẹ không chỉ hiểu lầm mà còn nói với mợ của cậu nữa...
Hạ Đào không ổn chút nào: “Mẹ, đây là bạn gái của anh Hàm Giang, mẹ hiểu lầm rồi.”
“Bạn gái của Hàm Giang sao?” Cố Uyển Thu sửng sốt.
Cố Hàm Giang đã đen mặt, dắt tay Tạ Miêu đẩy cô ngồi xuống sofa: “Muốn uống chút nước không?”
Không khí trong phòng đã đọng lại đến mức không thể đọng lại hơn, sao Tạ Miêu còn có tâm trạng uống nước, nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần, em không khát.”
“Anh lột nho cho em.”
Cố Hàm Giang đứng dậy rửa sạch tay, trở về ngồi xổm bên chân Tạ Miêu, lột được quả nho nào thì đút cô quả đó.
Anh lột vừa sạch vừa đẹp nhưng mặt vẫn luôn nghiêm túc, Tạ Miêu cảm thấy mình tiêu hóa không xong. Nhất là khi phòng khách yên tĩnh một hồi lâu, tất cả mọi người nhìn bọn họ, càng khiến cho cô không được tự nhiên.
Một lát sau, Cố Uyển Thu mới không thể tin tưởng mà kéo kéo con trai nhà mình, nhỏ giọng hỏi: “Đó thật sự là bạn gái của Hàm Giang sao?”
Hạ Đào bất đắc dĩ: “Nếu không phải bạn gái của anh ấy, mẹ có thấy anh ấy đối xử tốt với ai như vậy chưa?”
“Cũng đúng.”
Cố Uyển Thu gật gật đầu, không khỏi nhìn sang hướng sofa.
Tạ Miêu đã ăn không vô, lắc đầu ngăn cản động tác Cố Hàm Giang lấy nho.
Cố Hàm Giang không tiếp tục nữa, xoa xoa tay: “Cũng đúng, lát nữa ăn cơm.” Đứng dậy mở TV giúp cô.
Cố Uyển Thu thu hồi ánh mắt lại, giọng điệu có chút tiếc hận: “Sao lại để Hàm Giang theo đuổi được rồi? Biểu hiện của con kém như vậy ư?”
Hạ Đào rõ ràng nhìn thấy mặt anh họ mình không chút biểu cảm mà liếc sang đây một cái, đen mặt: “Mẹ có thể đừng đoán mò nữa hay không? Con với Tạ Miêu không có gì cả, chỉ là giúp anh Hàm Giang chăm sóc cậu ấy. Còn nữa, hai người bọn họ đã đính hôn từ nhỏ rồi.”
Cố Uyển Thu cũng nghe chị dâu nhà mình nói đến cuộc hôn nhân khó khăn trắc trở của Cố Hàm Giang, nghe vậy thì gật gật đầu, lúc này mới cảm thấy có thể mình làm loạn hơi nhiều, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ: “Chuyện là, trong phòng bếp còn có rất nhiều việc, mẹ phải đi làm rồi.”
Đúng lúc này, Tống Vân đi ra từ trong phòng bếp: “Dọn lên bàn đi, đồ ăn sắp xong rồi.”
Bà nói, còn cẩn thận tìm một loạt trong phòng khách: “Người yêu của Đào Đào đâu? Không phải nói Đào Đào dẫn người yêu tới sao?”
Mọi người: “…”
Thấy không ai nói chuyện, Tống Vân càng thêm nghi hoặc: “Sao vậy? Người ta đi rồi sao?”
Trên mặt Cố Uyển Thu không khống chế nổi nữa, không được tự nhiên mà đẩy bà vào phòng bếp: “Không có chuyện đó đâu, vừa nãy em nói giỡn với Đào Đào thôi.”
Hai người lớn vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại bốn người nhỏ, không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Phó Linh ném cho Hạ Đào một ánh mắt “Anh tự cầu phúc” rồi cũng đi tới cửa phòng bếp: “Ông đâu? Ở phòng làm việc sao?”
Hạ Đào thấy vậy, chỉ có thể căng da đầu đi đến chỗ sofa, ho nhẹ một tiếng muốn giải thích: “Anh...”
Mới mở lời, Cố Hàm Giang lạnh lùng nhìn qua: “Không bình thường?”
Nụ cười của Hạ Đào cứng ở khóe miệng.
Mặt Cố Hàm Giang không chút biểu cảm nhìn cậu, tiếp tục hỏi: “Nhìn người luôn luôn chuẩn?”
Khóe miệng Hạ Đào co rút nhẹ.
Cậu cảm thấy có thể cậu được bố và người phụ nữ khác sinh ra, bằng không sao mà mới vừa vào cửa mẹ đã hố cậu mấy câu rồi.
Cố Hàm Giang lại hoàn toàn không cảm nhận được sự sụp đổ của cậu, cong môi lạnh lùng cười: “Sao lại để anh theo đuổi được rồi?”
Bả vai của Hạ Đào lập tức sụp xuống: “Anh ơi em sai rồi. Lúc trước em nghe anh nói, chăm sóc chị dâu một chút giúp anh, chắc chắn không có ý gì khác. Em cũng không biết vì sao mẹ em lại hiểu lầm nữa.”
Còn chưa nói xong, Cố Định Sơn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn và quần âu từ cầu thang xuống: “Về hết rồi sao?”
Cố Hàm Giang cùng Tạ Miêu đứng dậy chào hỏi ông, đưa quà: “Ông nội sinh nhật vui vẻ, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn”
Lời giải thích của Hạ Đào chết non trên đường, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Sau đó, cậu mới biết được anh họ ghen nhất Châu Á của mình có bao nhiêu nhỏ nhen.
Lúc ăn cơm, Cố Hàm Giang tách cậu xa Tạ Miêu hết sức có thể, hận không thể để hai người ngồi trên cùng một cái bàn.
Cậu muốn gắp món gì thì Cố Hàm Giang đều nhanh hơn cậu một bước, gắp đồ ăn cho Tạ Miêu hoặc cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.